“Từ xưa đến nay, có câu nói rất đúng: Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. Cách làm sa tế là do thằng Ba cho đại đội chúng ta, mọi người lại định giao mẹ cậu ta cho Cách Ủy Hội, đưa tới nông trường lao động cải tạo, đã ai từng nghĩ tới thằng Ba chưa?”
(Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Câu này có nghĩa là, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng cả dòng suối chảy cuồn cuộn.)
Con trai của Hướng Quế Liên không chỉ là ba người Chu Ái Quốc, nếu bị mất việc làm, Chu Ái Quân mất việc, Thẩm Húc cũng vậy.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt. Lưu Kim Thủy cũng ngây người, không phải vì ông ta muốn vong ân phụ nghĩa, mà thật sự đã quên mất chuyện này. Cũng không trách được ông ta nhất thời không nhớ ra, dù sao mấy tháng qua quan hệ giữa Thẩm Húc và nhà họ Chu đã hạ xuống âm độ rồi, huống chi người đang trong cơn giận, khó tránh khỏi sẽ có điều sơ sót.
Lúc này, tất cả mọi người đều khó nghĩ. Hướng Quế Liên thì giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, qua lời Chu Đại Hải nói như được chỉ dẫn, lập tức bò dậy khỏi mặt đất, lại lần nữa ăn nói rất hùng hồn: “Đúng thế! Cách làm sa tế là do thằng Ba nhà chúng tôi bỏ ra, chính là đồ của thằng Ba nhà chúng tôi! Tôi bán đồ của con trai ruột mình, sao có thể nói là đào góc tường xã hội chủ nghĩa được!”
Vân Chi
“Tôi nuôi nó lớn như vậy, lấy của nó chút đồ không được sao? Cho dù nó không thích, cũng là chuyện giữa mẹ con chúng tôi, là chuyện của nhà họ Chu chúng tôi, liên quan gì tới các người? Các người có thể làm gì được tô? Cho dù tới Cách Ủy Hội, tôi vẫn nói như vậy!”
“Trước đây thằng Ba nói cách làm sa tế cho mọi người biết, để mọi người cùng nhau kiếm tiền, là do nó tốt bụng. Lòng tốt của nó không phải để các người lấy ra bắt nạt mẹ già nhà nó như vậy! Không phải các người muốn tới công xã tìm chủ tịch, tìm bí thư, còn muốn lên huyện tìm huyện trưởng sao? Đi đi! Tôi không sợ đâu! Nếu mấy vị lãnh đạo ấy tới thật, vừa lúc để tôi hỏi một câu. Mẹ lấy đồ của con trai có phạm pháp không?”
Mọi người:...
Từng gặp qua người vô sỉ, nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ đến vậy. Trước kia Hướng Quế Liên đối xử với đứa con trai này thế nào, không ai không biết. Bây giờ gặp nạn, mới nhớ ra đứa con trai này tốt, lấy nó ra để làm tấm chắn!
Chu Đại Hải cũng không thể nào ngờ được, một câu của ông ta đã mang tới “Linh cảm” cho Hướng Quế Liên.
Mặc dù thái độ của Hướng Quế Liên khiến mọi người không thích, nhưng đúng là có vài lời bà ta nói không sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước đó mọi người không nhớ tới, bây giờ bị bà ta nhắc đến, cần thận ngẫm lại thì, cách làm sa tế là do Thẩm Húc cho đại đội, nếu thật sự làm lớn chuyện, Hướng Quế Liên bắt lấy điểm này, đúng là chưa chắc đã có thể trị tội bà ta.
Nhưng chẳng lẽ cứ buông tha như vậy sao? Coi như chưa từng phát sinh chuyện gì?
Vậy tổn thất của bọn họ phải làm sao bây giờ? Mấy tháng qua, mỗi tháng bọn họ đều có thể kiếm được hai mươi đồng. Nếu cách làm sa tế không bị bán, nghề phụ của bọn họ có thể tiếp tục kéo dài, một năm chính là hai trăm đồng, hai năm sẽ kếm được năm trăm. Đương nhiên, nếu đơn hàng nhiều hơn, tiền tự nhiên cũng có thể kiếm nhiều hơn.
Trong lòng mọi người giãy dụa.
Không biết ai đó đã nói một câu: “Hướng Quế Liên, bà đúng là đồ không biết xấu hổ, lôi thằng Ba ra làm tấm chắn. Không tự nhìn lại xem mấy năm qua bà đối xử với thằng Ba thế nào! Chuyện khác không nói, chỉ nói riêng chuyện bà lấy cái c.h.ế.t của Chu Nhị Giang ra vu oan cho nó thôi, vu oan một lần tận mười mấy năm liền. Chỉ với chuyện này thôi, bà cảm thấy thằng Ba vẫn ngoan ngoãn nghe lời bà, che chở bà giống như trước đây sao?”
“Trước đây khi dạy mọi người làm sa tế, thằng Ba đã nói rõ. Cách làm sa tế này là cống hiến cho đại đội chúng ta, là do cậu ta nhớ ơn thôn Thượng Thủy là nơi chôn rau cắt rốn và tình cảm của các hương thân, muốn có tiền cùng nhau kiếm, có thịt cùng nhau ăn. Cách làm sa tế đã giao cho đại đội thì chính là đồ của đại đội. Thằng Ba đã nhận định, bà dựa vào đâu lại không chịu nhận?”
“Nếu bà đã lôi thằng Ba ra, vậy được thôi, chúng ta tới tìm thằng Ba hỏi một chút, xem cậu ấy nói thế nào.”
Tìm thằng Ba? Tìm thằng Ba thì có ích lợi gì? Dù quan hệ giữa hắn và Hướng Quế Liên không tốt đến mức nào thì vẫn là mẹ con, cùng chung dòng máu, đánh gãy xương còn dính gân. Chẳng lẽ hắn thật sự có thể đẩy mẹ mình vào tuyệt cảnh? Hơn nữa, nếu trên người Hướng Quế Liên cõng theo tội danh đào góc tường xã hội chủ nghĩa, thì công việc hiện giờ của thằng Ba cũng khó giữ được. Thằng Ba có váng đầu mới có thể làm như vậy!
Nhưng mà…
Biết đâu lại được thì sao?
Trong lòng mọi người không nhịn được đều dâng lên một tia hy vọng, lỡ như thằng Ba…