Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão

Chương 97: Không thể dung túng, không thể buông tha



Trước căn nhà đất.

Điền Tùng Ngọc nhìn mấy chục người ồn ào trước mặt, rất khó xử: “Ái Dân không ở nhà, đi chờ hàng rồi, ngày kia mới có thể quay về.”

“Nếu thằng Ba không có nhà, cô đứng ra nói cũng được. Chỉ cần cô nói, trước đây chính miệng thằng Ba đồng ý cống hiến cách làm sa tế cho đại đội, coi như tài sản của đại đội, lời này còn tính hay không?”

Điền Tùng Ngọc nhìn Hướng Quế Liên, nhíu mày, do dự không biết nên mở miệng thế nào mới tốt.

Vân Chi

Thái độ này của cô khiến Hướng Quế Liên giật mình: “Điền Tùng Ngọc, cô có ý gì hả? Chỉ một câu thôi, có cần suy nghĩ lâu như vậy không? Thế nào, hay là cô định dùng việc này để đối phó với tôi? Tôi nói cho cô biết, nếu tôi không sống tốt, cô cho rằng thằng Ba có thể sống tốt sao?”

Lưu Đại Hoa đẩy Hướng Quế Liên một cái: “Ngậm miệng bà lại! Tôi cảnh cáo bà, mọi người đều đang nhìn đấy! Đừng tưởng bắt nạt được Tùng Ngọc, ép Tùng Ngọc nói chuyện giúp bà! Để Tùng Ngọc tự nói!”

“Đúng! Điền Tùng Ngọc, cô nói đi!”

Điền Tùng Ngọc há miệng thở dốc, sao cô lại không hiểu rõ ý của Hướng Quế Liên, cho dù không vì Hướng Quế Liên, vì chồng mình, cô cũng phải đè ép chuyện này xuống, nhưng mà…

Ngẫm nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô chỉ nói: “Hay là mọi người chờ Ái Dân về, nghe anh ấy nói nhé? Dù sao cũng chỉ hai ngày nữa.”

Đợi Chu Ái Dân về?

Chu Ái Đảng Và Trương Lệ Phân đi theo sau đám người khẽ nhíu mày.

Theo lý thuyết, nói giúp Hướng Quế Liên một câu, Hướng Quế Liên không sao cả, thằng Ba tự nhiên cũng không sao cả. Nếu không nói giúp, Hướng Quế Liên bị bắt đi, thằng Ba khó tránh khỏi bị liên lụy.

Nhìn xem, việc đơn giản như vậy, kẻ ngốc đều biết nên lựa chọn thế nào, nhưng Điền Tùng Ngọc lại do do dự dự, không chịu mở miệng. Nếu thật sự chờ Chu Ái Dân về, nói không chừng còn xảy ra biến cố khác.

Dù sao bọn họ cũng không hiểu được suy nghĩ của Chu Ái Dân, người vì phân gia ngay cả công việc cũng có thể cho người khác, quỷ mới biết lần này đối phương có vượt ra khỏi dự đoán của bọn họ hay không. So với Chu Ái Dân, đương nhiên Điền Tùng Ngọc vẫn dễ bắt chẹt hơn.

Hai người liếc nhau, đứng ra: “Còn chờ cái gì nữa! Đều nói phu thê nhất thể, cô là vợ nó, cô nói cũng thế cả. Không đến mức ngay cả chút chuyện nhỏ này cô cũng không làm chủ được chứ?”

Không thể để Hướng Quế Liên có việc gì, thứ nhất bọn họ không muốn bị liên lụy, thứ hai, bọn họ đã lục lọi khắp nơi trong phòng rồi, ngoài mấy chục đồng tiền lẻ trong hộp ra, không lục soát được gì cả. Năm trăm đồng kia và tiền tiết kiệm trong nhà trước đó, số tiền ấy đã chạy đi đâu rồi?

Nếu đã lấy được số tiền ấy, khi người trong thôn gây khó dễ, bọn họ càng có thể lấy cớ mất tiền vu oan cho người trong thôn. Nhưng hiện tại chưa lấy được tiền, tất nhiên là phải nghĩ cách áp chuyện này xuống rồi. Ép chuyện này xuống, tiền vẫn là của nhà bọn họ, sau này bọn họ còn rất nhiều cơ hội có thể lấy được tiền từ tay Hướng Quế Liên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Điền Tùng Ngọc nhìn bọn họ, sắc mặt thờ ơ: “Việc này đúng là tôi không có cách nào làm chủ được.”

Chu Ái Đảng với Trương Lệ Phân:……

Giữa vợ chồng với nhau trong thôn Thượng Thủy, cho dù là chồng hay là vợ, trong nhà không ai biết thế nào, nhưng ra ngoài, đa số đều không chấp nhận được chuyện người khác nói bản thân không có địa vị, không làm chủ được chuyện trong nhà.

Vốn tưởng rằng chỉ cần kích một câu, Điền Tùng Ngọc sẽ mắc mưu. Nào ngờ Điền Tùng Ngọc lại thẳng thắn thừa nhận. Một quyền này của bọn họ giống như đánh vào bông vậy, không có chút tác dụng nào.

Trương Lệ Phân nhe răng: “Không phải luôn nói thằng Ba thương cô sao? Cô mang thai, nó bảo vệ cô như bảo vệ tròng mắt, còn không cho ra đồng làm việc, nói sẽ bỏ tiền ra mua công điểm cho cô, còn mua tận non nửa năm. Cô nhìn xem, có con dâu nhà ai trong thôn giống cô không? Nó coi trọng cô như vậy, chuyện này còn không phải chỉ cần một câu nói của cô thôi sao? Tôi thấy là do cô không muốn nói giúp mẹ thôi.”

“Đúng là vì Ái Dân đối xử rất tốt với tôi, tôi lại càng không thể vượt qua anh ấy, thay anh ấy làm chủ việc này.”

“Cô…” Thấy Trương Lệ Phân còn định bức ép, Thẩm Vân Hà nói thẳng: “Được rồi! Hai người đừng khiến Tùng Ngọc khó xử nữa!”

Bà ấy thở dài: “Thật ra mọi người thật sự không nên tới đây hỏi thằng Ba, mọi người muốn nghe được câu trả lời thế nào từ miệng thằng bé? Muốn cậu ấy nói cách làm sa tế đã cho đại đội, là tài sản tập thể của cả đại đội, hành đồng của Hướng Quế Liên là đào góc tường xã hội chủ nghĩa sao?”

“Nếu cậu ấy thật sự nói như vậy, còn xứng với phận làm con người ta không? Mặc dù trước kia Hướng Quế Liên làm rất nhiều chuyện có lỗi với cậu ấy, cậu ấy có thể tức giận, có thể không qua lại nữa, nhưng không có lý nào con trai lại đưa mẹ ruột vào tù cả.”

“Nếu cậu ấy không thể nói vậy, thì cậu nấy phải nói thế nào? Nói cách làm là của cậu ấy, Hướng Quế Liên thích bán thì bán sao? Bởi vì có cách làm sa tế, mấy tháng gần đây cuộc sống của mọi người mới tốt lên. Việc thằng Ba làm vốn dĩ là việc tốt, mọi người đều nhớ ơn cậu ấy. Nhưng nếu cậu ấy nói ra lời này, chẳng phải tất cả những gì cậu ấy đã làm trước đây đều trở thành trò cười sao?”

“Cho nên, mọi người tới tìm thằng Ba làm gì? Ngoại trừ khiến thằng Ba khó xử, khiến cậu ấy làm thế nào cũng không phải người, còn có thể thế nào?”

Đám đông đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại, thật ra sao mọi người không hiểu đạo lý này, nhưng mà không phải vì không cam lòng sao?

Thẩm Vân Hà liếc mắt nhìn Hướng Quế Liên một cái: “Việc này có tính là đào góc tường xã hội chủ nghĩa hay không tạm thời chúng ta để sang một bên không bàn đến. Cũng không cần tới công xã, lên trên huyện tìm ai cả. Chuyện của thôn Thượng Thủy chúng ta, thôn Thượng Thủy tự mình giải quyết! Đại đội trưởng và bí thư chi bộ thôn đều ở đây, đội trưởng đội trị an Trần Quý Sinh cũng có mặt. Để tôi đại diện hội phụ nữ thôn xin phép nói hai câu.”

“Cho dù cách làm sa tế tính là của thằng Ba, hay là của đại đội, ít nhất nghề phụ sa tế này đã báo cáo công xã, được công xã phê duyệt, là thuộc về đại đội thôn Thượng Thủy chúng ta. Bán cách làm sa tế, chặt đứt con đường tiếp tục sản xuất nghề phụ của chúng ta là sự thật. Việc này dù không tính là đào góc tường xã hội chủ nghĩa, ít nhất cũng là cản trở đại đội phát triển, tổn hại lợi ích tập thể, phá hoại đoàn kết giữa hương thân! Chỉ bằng điểm này thôi, đã không thể xử lý nhẹ nhàng rồi.”

Mọi người nghe xong lập tức lấy lại tinh thần. Đúng vậy, quan tâm có phải bà ta đào góc tường xã hội chủ nghĩa hay không làm gì, bọn họ chỉ muốn quang minh chính đại đòi câu trả lời, tội danh gì cũng như nhau.

“Đúng, thím Thẩm nói đúng lắm, chính là đạo lý này!”

“Đúng! Hành động này là cản trở đại đội phát triển! Một mình Hướng Quế Liên đã phá hoại hết nghề phụ của đại đội chúng ta!”

“Hành vi kiểu này vô cùng nghiêm trọng, không thể dung túng, không thể buông tha!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com