Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 260



Dương Niệm Niệm suýt nữa thì bật cười thành tiếng, vội vàng lên tiếng hòa giải: “Tâm Nguyệt tính vốn thẳng thắn, ngày thường lại hoạt bát, em thấy tính cách như vậy rất tốt, cuộc sống về sau ở bên nhau mới không bị nhàm chán.”

Vương Phượng Kiều cũng tiếp lời: “Đúng đó, ở đây có ai đâu mà phải khách sáo, mọi người cứ tự nhiên đi!”

Tần Ngạo Nam biết mọi người đang có ý se duyên cho hắn với Trịnh Tâm Nguyệt. Dù được cấp trên chỉ thị đến đây để tìm hiểu, nhưng những chuyện còn lại thì phải do hắn tự quyết định. Trịnh Tâm Nguyệt là một cô gái tốt, hắn không muốn làm lỡ dở tương lai người ta. Có một số lời, tốt nhất là nên nói rõ ràng ngay từ đầu. Hắn tuy không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nam nữ, nhưng làm người thì không tồi tệ, biết rằng nói ra trước mặt mọi người sẽ khiến Trịnh Tâm Nguyệt mất mặt. Vì thế, hắn định bụng sẽ nói rõ chuyện này với cô trên đường về.

Thường ngày, Trịnh Tâm Nguyệt ăn uống rất khỏe, nhưng hôm nay vì muốn giữ vẻ thùy mị, đoan trang nên cô chỉ ăn lưng lửng dạ rồi đặt đũa xuống. Chu Bỉnh Hành thì chẳng có chút lăn tăn nào, vẫn cứ vô tư xơi liền ba bát cơm đầy ắp.

Sau bữa cơm, mấy người trò chuyện thêm dăm ba câu. Lục Thời Thâm thản nhiên cất lời: “Cũng đã muộn rồi, cậu đưa đồng chí Trịnh về sớm một chút.”

Tần Ngạo Nam đứng dậy, nói: “Vậy tôi mượn chiếc xe đạp nhà cậu đi một lát nhé.”

Đôi mắt Trịnh Tâm Nguyệt chớp liên hồi, cô vội vàng nói: “Xe đạp nhà chị Niệm Niệm hỏng rồi. Tôi đạp xe đến đây, anh đi xe của tôi đưa tôi về đi! Đến lúc đó, anh lại đi xe tôi về, rồi ngày mai tôi sẽ tự qua đây lấy lại xe.”

Vừa nói, cô vừa nháy mắt lia lịa với Dương Niệm Niệm.

Dương Niệm Niệm nén cười, giả bộ thật thà gật gật đầu: “Đúng, đúng thế thật, xe đạp nhà tôi đứt xích rồi.”

Vương Phượng Kiều tưởng thật, liền hùa theo: “Đồng chí Tần, vậy hai người đi chung một chiếc xe về đi! Như vậy cũng đỡ lo Tâm Nguyệt đi đường tối không nhìn rõ mà bị ngã.”

Tần Ngạo Nam cũng không từ chối, anh quay sang nhìn Trịnh Tâm Nguyệt: “Đồng chí Trịnh, chúng ta xuất phát thôi chứ?”

“Vâng ạ!”

Nét mặt vui mừng của Trịnh Tâm Nguyệt suýt nữa thì không thể giấu được, nhìn thấy mà Tần Ngạo Nam cảm thấy lúng túng. Điều đó càng thôi thúc anh phải nói rõ ràng với cô gái này càng sớm càng tốt.

Nhìn theo hai người họ đi khuất khỏi sân, Vương Phượng Kiều vỗ đùi cái đét, cười phá lên: “Ôi chao, đồng chí Tần với Tâm Nguyệt sao mà nhìn xứng đôi quá trời đất!”

Chu Bỉnh Hành nói: “Nếu mà thành thật, Tần phó đoàn trưởng chẳng phải phải đợi cô ấy mấy năm nữa sao?”

Vương Phượng Kiều lườm hắn một cái: “Học đại học thì có sao đâu, có ảnh hưởng gì tới việc đăng ký kết hôn đâu? Chỉ cần mấy năm này đừng vội có con là được.”

Nói xong, cô xoay người đi dọn bát đũa. Dương Niệm Niệm vội ngăn lại: “Để em làm là được ạ, hai anh chị cứ dọn bàn rồi về nghỉ ngơi sớm cho khỏe!”

“Thế thì thôi, hôm nay vất vả cho em quá!”

Trời đã chạng vạng tối, mấy đứa nhỏ vẫn chưa tắm rửa xong. Vương Phượng Kiều mở cửa phòng An An, gọi mấy đứa nhỏ trở về tắm rửa, thay quần áo.

Chu Bỉnh Hành vác cái bàn lên vai, nói: “Đoàn trưởng, Niệm Niệm, chúng tôi xin phép về trước đây.”

Lục Thời Thâm khẽ ừm một tiếng. Đợi mọi người đi khỏi, anh nhận lấy bát đũa từ tay Dương Niệm Niệm: “Em đi tắm rửa đi, để anh dọn dẹp.”

Dương Niệm Niệm dặn dò: “Ở trên thớt bếp vẫn còn ít hành lá chưa dùng hết, lát nữa anh nhớ cho vào tủ lạnh để mai vẫn dùng được.”

Loay hoay trong bếp cả buổi chiều, người cô đầy mùi dầu mỡ. Thật sự không thoải mái chút nào. Cô đi về phòng lấy quần áo rồi vào phòng tắm.

Ngoài cổng khu tập thể, gió đêm thổi hiu hiu, mang theo chút se lạnh. Hai người cứ đi bộ trong im lặng một lúc lâu.

Trịnh Tâm Nguyệt cảm thấy bụng hơi khó chịu vì vừa ăn no xong lại phải đi xe đạp. Cô định đi bộ một đoạn cho tiêu cơm, không muốn vội vàng đạp xe. Thấy vậy, Tần Ngạo Nam cũng thuận theo, bởi anh muốn nhân cơ hội này để ngỏ lời nói rõ mọi chuyện với cô.

Trịnh Tâm Nguyệt lòng dạ cứ xốn xang khôn tả, thỉnh thoảng lại liếc trộm nhìn Tần Ngạo Nam. Bị cô nhìn đến mức toàn thân thấy ngượng nghịu, anh đành chủ động mở lời trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đồng chí Trịnh, tôi nghĩ có một số chuyện, chúng ta nên nói rõ với nhau thì hơn.”

Trịnh Tâm Nguyệt ngơ ngác, nhìn thẳng vào anh hỏi: “Nói rõ chuyện gì cơ? Giữa chúng ta có hiểu lầm gì sao?”

Tần Ngạo Nam lắc đầu: “Không phải hiểu lầm. Chỉ là tôi tạm thời không có ý định tìm bạn đời. Tôi thấy nói rõ với cô thì phù hợp hơn.”

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nghe những lời này, Trịnh Tâm Nguyệt vẫn thấy hơi hụt hẫng. Song chỉ một lát sau, cô đã nhanh chóng lấy lại tinh thần.

“Mấy anh cùng tuổi với anh, con cái đã biết đi mua nước tương rồi, vậy mà anh vẫn chưa có ý định tìm bạn đời. Anh định chờ đến bao giờ nữa?”

“...” Tần Ngạo Nam cứng họng, quả thực anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Thấy anh không nói gì, Trịnh Tâm Nguyệt hỏi tiếp: “Có phải anh không vừa mắt tôi không?”

Lần này, Tần Ngạo Nam trả lời rất nhanh: “Không phải.”

Cô gái này mắt to, sống mũi cao, dung mạo thực sự rất thu hút. Quả thực về ngoại hình, cô không có điểm nào đáng chê trách.

Trịnh Tâm Nguyệt hài lòng, chỉ cần không phải vì chê cô là được. “Anh chưa muốn tìm bạn đời thì cũng không vấn đề gì. Tôi cũng còn phải đi học đại học, tạm thời cũng chưa vội chuyện chồng con. Hay là chúng ta cứ làm bạn trước đi.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“...” Tần Ngạo Nam nói: “Tôi thấy chúng ta không hợp.”

“Không hợp ở chỗ nào?” Trịnh Tâm Nguyệt quan sát anh một lượt: “Tôi thấy chúng ta rất hợp mà! Mọi người quanh đây cũng đều nói chúng ta rất xứng đôi.”

Tần Ngạo Nam đành phải nói toạc ra: “Tuổi tác không hợp. Tôi 28 tuổi rồi, chỉ hai năm nữa là đã ba mươi. Cô vẫn còn trẻ như vậy, có nhiều lựa chọn tốt hơn.”

Trịnh Tâm Nguyệt mạnh dạn vỗ bốp một cái lên vai Tần Ngạo Nam, khiến anh giật mình. Cô chẳng thèm để ý đến sắc mặt anh, tự tin nói: “Tuổi tác không thành vấn đề. Tôi không chê anh nhiều tuổi, anh cũng đừng bận lòng chuyện đó. Chênh lệch tuổi tác của chúng ta không quá lớn. Thím Hai tôi bảo, hơn vài tuổi thì mới biết thương yêu vợ con. Chỉ cần sau này anh tốt với tôi là được.”

Tần Ngạo Nam liếc nhìn cô. Trước đây anh còn nghĩ cô gái này khuê các, nết na. Giờ mới hay, xem ra không phải vậy. Nghĩ đến chuyện cô xé chiếc váy hôm qua, anh bất giác mỉm cười.

Trịnh Tâm Nguyệt tiếp tục chặn lời anh lại: “Anh đừng có lắm lời nữa, một đại nam nhân to lớn như vậy, làm việc đừng có quá câu nệ.”

“Tôi nghe nói, đến cả thủ trưởng cũng đích thân đứng ra làm mối cho anh, chứng tỏ là chuyện này không có gì đáng bận tâm. Anh cũng đâu có chê tôi đâu, lại còn đang độc thân nữa. Chúng ta cứ làm bạn trước, biết đâu một ngày nào đó anh chợt nhận ra cô gái như tôi cũng không đến nỗi tệ, rồi có cái nhìn khác về tôi thì sao?”

Trịnh Tâm Nguyệt nói một thôi một hồi. Cô chỉ nhận ra mình đã nói hơi nhiều, quá thẳng thừng. Cô liếc trộm Tần Ngạo Nam, e sợ anh sẽ tỏ vẻ khó chịu.

Vừa lúc Tần Ngạo Nam cũng đang nhìn cô. Anh dời ánh mắt đi, nói: “Cô nói đúng.”

“Hả?” Trịnh Tâm Nguyệt sững sờ, “Tôi nói cái gì cơ?”

Tần Ngạo Nam: “Cứ làm bạn trước đã.”

“Thật sao?”

Trịnh Tâm Nguyệt vui mừng, bỗng nhiên cao giọng hẳn lên. Sau khi nhận ra, cô vội che miệng lại, giải thích một cách gượng gạo: “Thường ngày tôi không có được bạo dạn như vậy đâu.”

Tần Ngạo Nam khẽ cười: “Không hề gì. Như vậy cũng rất tốt.”

Ở bên một cô gái như thế này, có lẽ anh cũng không cần phải gò bó quá mức nữa.