Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 261



Trịnh Tâm Nguyệt vốn đã bạo dạn, ngay hôm sau đã đi cùng Dương Niệm Niệm đến đơn vị bộ đội để tìm Tần Ngạo Nam lấy xe đạp.

Hai người đứng trước cổng bộ đội trò chuyện được vài phút, cô gái mới để Tần Ngạo Nam vào cổng, còn không quên dặn dò anh, sau này sẽ viết thư cho anh.

Nhìn theo bóng Tần Ngạo Nam khuất dần sau cổng doanh trại, Trịnh Tâm Nguyệt không về nhà ngay mà tươi roi rói chạy đến chỗ Dương Niệm Niệm. Trịnh Tâm Nguyệt kể lại tỉ mỉ cuộc gặp mặt, từ ánh mắt đến biểu cảm của Tần Ngạo Nam, trên gương mặt lúc nào cũng ngời lên vẻ rạng rỡ, tươi tắn.

“Này Niệm Niệm, tớ thấy Tần Ngạo Nam thật là đặc biệt ghê. Mỗi lần tớ nói đùa, anh ấy lại đỏ mặt. Cậu xem, một đại nam nhân mà da mặt lại mỏng dính như con gái vậy đó.” Trịnh Tâm Nguyệt cười tủm tỉm, “Tớ thấy anh ấy chỉ hợp với người như tớ thôi, chứ mấy cô nàng da mặt mỏng thì làm sao dám mặt dày mà chèo kéo anh ấy như tớ được, nhỉ?”

Dương Niệm Niệm nghiêm túc phân tích, “Anh ấy hơi giống chồng tớ hồi chưa yêu nhau. Hồi đó cũng nghiêm nghị một cách khó hiểu, nhưng khi yêu rồi thì…”

“Thì sao?” Trịnh Tâm Nguyệt tò mò, háo hức.

Dương Niệm Niệm bí ẩn cười, “Sau này cậu sẽ biết. Tần phó đoàn trưởng người khỏe mạnh, vạm vỡ, chọn anh ấy thì không sai đâu.”

Trịnh Tâm Nguyệt càng tò mò hơn, cứ hết mực nài nỉ cô đòi câu trả lời. Hai cô gái đùa nghịch cả buổi trưa, đến khi ánh nắng chiều dần tắt, Trịnh Tâm Nguyệt mới lưu luyến ra về.

Bốn ngày sau đó, Đỗ Vĩ Lập đã liên hệ thu xếp ổn thỏa mọi việc. Anh đưa Dương Niệm Niệm đi làm thủ tục mua đất.

Mấy năm qua, Đỗ Vĩ Lập đã dần có chút tiếng nói ở Hải Thành. Anh là người trẻ tuổi, năng động, tháo vát nên quen biết nhiều bạn bè. Dù sau lần gặp rắc rối trước, anh đã hạn chế giao thiệp, ít tham gia vào các yến tiệc xã giao phù phiếm, nhưng những mối quan hệ cũ vẫn còn.

Bằng chứng là vừa ra khỏi cổng ủy ban, anh và Dương Niệm Niệm đã gặp người quen.

“Ông chủ Đỗ, đã lâu không gặp!”

Người bắt chuyện với Đỗ Vĩ Lập là một gã béo lùn mặt sần sùi, trông y hệt cái bình gas di động, cân nặng phải đến non hai tạ. Mỗi khi hắn cười, đôi mắt bé tẹo lại híp thành một vệt mỡ, nhìn phát ghét.

Đỗ Vĩ Lập nở một nụ cười khách sáo, “Trần lão bản.”

Gã béo, chính là Trần lão bản, nhanh nhảu bắt chuyện, giọng điệu tỏ vẻ có lỗi. “Nghe nói lần trước ông gặp trắc trở, lúc ấy tôi lại đang đi công tác. Sau này tôi có tìm đến nhưng ông bận tối mắt tối mũi. Thật tình cờ lại gặp ở đây, hay là chúng ta đi làm một bữa ra trò đi?”

Đỗ Vĩ Lập cười nhạt, lắc đầu. “Không được rồi, hẹn ông dịp khác nhé. Tôi còn có công chuyện cần kíp đưa bạn đi làm.”

Nghe vậy, ánh mắt Trần lão bản dừng lại trên người Dương Niệm Niệm. Ánh mắt hắn có chút khinh thường, lại pha chút lả lơi.

“Ôi chao, đây là bóng hồng mới của ông à? Trông xinh hơn Vệ Cầm nhiều, khí chất cũng vượt trội hơn hẳn. Đỗ lão bản quả là càng ngày càng tinh đời đấy.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Nụ cười trên mặt Đỗ Vĩ Lập biến mất. “Trần lão bản, ăn nói thì phải cẩn trọng. Vị này là cổ đông mới của trạm phế liệu nhà tôi, cô Dương.”

Vừa nghe là cổ đông mới của trạm phế liệu, Trần lão bản thay đổi thái độ ngay lập tức. Hắn cười nịnh nọt và vội vàng xin lỗi Dương Niệm Niệm.

“A, hóa ra là cổ đông của Đỗ lão bản, tôi thật có mắt mà không thấy Thái Sơn. Cô Dương xin đừng để bụng, khi nào rảnh, tôi mời cô và Đỗ lão bản một bữa cơm ra trò.”

Hắn có nghe nói, Đỗ Vĩ Lập từng gặp khó khăn, suýt nữa trạm phế liệu bị người ta thâu tóm trắng tay. Nhưng rồi có một vị ân nhân bí ẩn ra tay giúp đỡ. Mọi người đều tò mò đó là ai, nhưng không ai biết được. Ai cũng đoán Đỗ Vĩ Lập đã dựa vào một vị tai to mặt lớn quyền thế nào đó.

Không ngờ hôm nay lại đụng mặt. Mặc dù không rõ thân phận của cô gái này, nhưng nhìn khí chất thì chẳng phải dạng tầm thường. Không chừng là ái nữ của một cán bộ cấp cao nào đó, tốt nhất là nên cẩn thận.

Dương Niệm Niệm không ngờ hắn lại đột nhiên tỏ vẻ ân cần đến vậy. Cô vẫn bình tĩnh đáp.

“Thái Sơn thì không dám nhận, nhưng người lớn thì nên giữ mồm giữ miệng, điều đó không có gì là sai cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần lão bản thấy Dương Niệm Niệm nói chuyện ung dung, không hề nóng nảy, tuổi còn trẻ mà lại có vẻ từng trải, hắn gật đầu lia lịa, cười xuề xòa nhận lỗi.

“Đúng, đúng, cô Dương nói chí phải. Cái tật lắm mồm của tôi, đúng là phải sửa thôi.”

Dương Niệm Niệm không buồn phản ứng, chỉ liếc nhìn Đỗ Vĩ Lập. “Đi thôi.”

“Vậy chúng tôi xin phép đi trước, Trần lão bản nhé.” Đỗ Vĩ Lập nói.

“Cứ tự nhiên.”

Trần lão bản tươi cười, đứng nhìn hai người lên xe rời đi, rồi nụ cười trên mặt hắn mới dần tắt.

Nữ thư ký đứng cạnh hắn nãy giờ vẫn im lặng, giờ mới dám hỏi, “Lão bản, sao ông lại khách sáo với cô gái đó thế?”

“Cô biết gì chứ?” Ánh mắt Trần lão bản tinh anh, “Đỗ Vĩ Lập trước kia suýt nữa tiêu tan sự nghiệp, sau đó lại làm ăn ngày càng phất, tất cả đều là nhờ cô gái kia. Cô nghĩ một cô gái trẻ như vậy thì có bao nhiêu bản lĩnh?”

Nữ thư ký đoán, “Cô ta thì có khả năng gì? Chắc là nhờ cậy thế lực gia đình thôi.”

Trần lão bản trầm ngâm, “Nhưng cho đến giờ, tôi chưa nghe nói có bất kỳ doanh nghiệp nào giúp đỡ Đỗ Vĩ Lập. Thân phận cô gái này cũng không ai rõ. Cô nói xem, rốt cuộc ai là người đứng sau cô ta?”

Nữ thư ký vẻ mặt khó hiểu, không tài nào hiểu được ý của lão bản.

Trần lão bản liếc nhìn cô ta, nói đầy ý nhị.

“Ở Hải Thành muốn phất lên, chỉ có hai kiểu người. Một là kẻ có của, hai là người có chức. Cô phải nhớ, thà đắc tội người có của, chứ đừng bao giờ gây thù chuốc oán với người có chức.”

Nói rồi, hắn bước vào Ủy ban nhân dân, vừa hay gặp một vị cán bộ địa phương. Hai người quen biết nhau, bắt chuyện vài ba câu, hắn dò hỏi.

“Tôi vừa gặp Đỗ lão bản ở ngoài cửa, hắn đến đây làm gì thế?”

“Hắn chỉ đi cùng thôi, nữ đồng chí đi cùng hắn đến mua đất ở khu ngoại thành phía nam.”

Trần lão bản còn muốn hỏi thêm, “Vị nữ đồng chí kia…”

Lời chưa kịp dứt, vị cán bộ kia đã ra hiệu với một nhân viên khác. “Tiểu Triệu, cậu đến đây giúp Trần lão bản làm thủ tục một chút.”

Rồi quay sang Trần lão bản, ông ta nói, “Tôi còn có việc bận, có gì Tiểu Triệu sẽ giúp ông.”

Trần lão bản là người khéo léo, biết nhìn sắc mặt. Thấy đối phương cố ý không muốn đả động đến chuyện về Dương Niệm Niệm, hắn cũng không truy hỏi nữa. Trong lòng hắn càng thêm tin rằng Dương Niệm Niệm có địa vị không hề tầm thường.

Trong khi Trần lão bản tò mò về thân phận của Dương Niệm Niệm, Dương Niệm Niệm cũng đang hỏi Đỗ Vĩ Lập về hắn.

“Trần lão bản kia làm nghề gì thế? Tôi thấy ông ta rất khéo léo.”

Đỗ Vĩ Lập cười lạnh, “Ông ta là Trần Vạn Kim, chủ xưởng quần áo Hạnh Phúc Hướng Thượng. Cô đừng nhìn ông ta to béo như vậy mà nghĩ không có đầu óc, thực ra tâm cơ, suy tính sâu xa chẳng kém ai đâu.”

Hắn rõ ràng rất chướng mắt với Trần Vạn Kim, chẳng ngại ngần mà chửi rủa.

“Cái loại người đấy, lúc trước thì bám víu nịnh hót theo sau tôi. Hồi tôi gặp khó khăn có đến tìm ông ta hai lần, ông ta còn chẳng thèm lộ mặt. Nói đi công tác, đi công tác quái gì chứ, tôi tận mắt thấy ông ta từ nhà máy đi ra, dắt theo cô thư ký lượn lờ khắp nơi.”