Dương Niệm Niệm thấy khó hiểu. "Một người tính toán chi li đến vậy, tại sao lại đối với tôi ân cần thế?"
Cuối cùng cũng có dịp đánh bóng tên tuổi trước mặt Dương Niệm Niệm, Đỗ Vĩ Lập không thể kiềm chế. Vẻ mặt như thể chuyện lớn nhỏ đều nằm trong tầm kiểm soát, hắn ta nói: "Ngày thường cô không tiếp xúc với giới kinh doanh nên có lẽ còn không biết. Mọi người vẫn rỉ tai nhau, nói có một vị ân nhân nào đó đứng ra giúp tôi xoay chuyển tình thế."
"Bọn họ tò mò muốn biết rốt cuộc người đứng sau tôi là ai lắm. Mấy lần hẹn tôi đi ăn uống, muốn dò la tin tức, nhưng tôi không hé răng nửa lời, thế là họ lại càng đoán cô là người có địa vị rất cao."
Giới kinh doanh ở Hải Thành tuy rộng nhưng cũng chỉ quanh quẩn từng ấy người, đa phần đều quen biết nhau, không thì cũng từng nghe tiếng. Ấy vậy mà Đỗ Vĩ Lập đùng một cái lại có người đứng ra giúp sức, khiến tin tức bị bưng bít hoàn toàn trong giới làm ăn. Thế là, mọi người cứ thế tha hồ mà đồn đoán. Những người làm giàu nhanh chóng này, phần lớn là những năm gần đây mới phất lên, đến lúc cần kiêu ngạo thì họ kiêu ngạo, nhưng khi cần kìm nén, thu mình lại thì cũng có thể nhịn. Họ sợ đắc tội với những nhân vật có m.á.u mặt. Đỗ Vĩ Lập trong lòng rõ như gương, hắn ta cố ý không nói, cứ để đám người kia tha hồ mà đoán mò. Cũng chính vì thế mà lần trở lại này của hắn ta không ai dám cản đường.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Dương Niệm Niệm sững sờ, "Thế là... giờ tôi thành người nổi tiếng rồi à?"
Đỗ Vĩ Lập bật cười, "Cô chính là nhân vật bí ẩn của giới kinh doanh Hải Thành. Mọi người còn đồn đại về cô thành huyền thoại rồi kìa. Trước đây không ai biết cô là nam hay nữ, giờ thì coi như cũng có thể hình dung ra rồi."
Dương Niệm Niệm thấy ngại. Rõ ràng cô chỉ muốn lặng lẽ kiếm tiền, nào ngờ lại sớm nổi như cồn khắp thành phố. Oái oăm thay, người trong cuộc như cô lại là người cuối cùng biết chuyện này. Tuy vậy, cô cũng chẳng mấy bận lòng đến chuyện này nữa.
Cô chuyển sang chuyện khác, "Ông tìm giúp tôi một đội thi công nhé! Tôi tính xây dựng nhà xưởng."
Đỗ Vĩ Lập vờ oán trách, "Cô sai bảo chẳng nể nang, kiêng dè gì cả, tôi thành quản gia cô thuê từ lúc nào không biết nữa."
Dương Niệm Niệm cười tủm tỉm, "Tôi nghĩ ông quen nhiều người. Nếu không có mối quan hệ thì thôi vậy."
Rõ ràng là Dương Niệm Niệm đang dùng lời nói để chọc tức, vậy mà Đỗ Vĩ Lập lại rất dễ bị trúng chiêu. Hắn ta hỏi: "Cô muốn xây nhà xưởng kiểu gì? Một cái nhà lán lớn?"
Dương Niệm Niệm lắc đầu, "Xây cao ốc." Nhà lán lớn về sau sẽ không thể xin được giấy chứng nhận quyền sở hữu, không chừng còn phải tháo dỡ để phù hợp với quy định. Thà rằng xây một tòa nhà kiên cố, tiện cả đôi đường.
Đỗ Vĩ Lập tấm tắc gật gù hai tiếng, "Này cô đúng là gan to thật." Mua đất rồi còn xây nhà xưởng, không sợ không ai thuê mà ế chỏng ế chơ sao?
Khi xe chạy ngang qua ngã tư, Đỗ Vĩ Lập giảm tốc độ, lơ đãng liếc nhìn ven đường, hắn ta cười nhạt nói: "Học đòi."
Theo ánh mắt hắn, Dương Niệm Niệm nhìn ra ven đường, một bóng người quen thuộc thoắt cái đã lướt qua trước mắt cô. Cô ghé người vào cửa sổ nhìn lại, thấy một người đàn ông lớn lên giống hệt An An, mặc một bộ vest cứ lùng bùng, không mấy vừa người. Hắn ta đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ thong dong, phong trần dạo bước trên vỉa hè, thu hút không ít ánh mắt của các cô gái trẻ và các bà vợ trẻ.
Nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy, bộ vest hắn mặc không hề vừa người. Hai bên vai căng cứng, ống tay áo và ống quần đều ngắn ngủn một đoạn, cứ như mặc quần lửng, để lộ cả mắt cá chân. Đỗ Vĩ Lập nói hắn ta "học đòi", chắc là thấy bộ vest này quen mắt, cho rằng đụng hàng.
Lục Niệm Phi tất nhiên không để ý thấy Dương Niệm Niệm. Dáng đi của hắn trông có vẻ phóng khoáng, rất ra dáng, nhưng thực tế vết thương ở chân lại đau như cháy da cháy thịt. May mà bệnh viện ở ngay gần đó.
Vừa tới dưới lầu bệnh viện, hắn đã thấy một đám người đang cãi vã ồn ào. Nhờ lợi thế chiều cao, hắn chỉ cần đưa mắt là đã nhìn thấy Trương Vũ Đình đang bị một đám người vây kín ở giữa. Cô đang bị một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi kéo tay mà mắng sa sả.
"Mày là con gái nhà gia giáo mà dám tụt quần đàn ông, mày không biết xấu hổ à? Bệnh viện các người có bao nhiêu bác sĩ đàn ông, sao lại cứ nhằm vào mày? Mày đói khát đàn ông đến thế sao mà lẳng lơ quá vậy?"
Giữa chốn đông người, Trương Vũ Đình bị mắng đến xấu hổ và uất ức. Mắt cô đỏ hoe, lúng túng giải thích: "Bệnh nhân ấy không thể cử động được, tôi chỉ khẽ kéo quần anh ấy xuống một chút để tiện kiểm tra vết thương mà thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đáng lẽ bác sĩ phụ trách chồng tôi là một bác sĩ nam, sao mày lại chạy đến kiểm tra vết thương cho anh ấy? Tao thấy mày ỷ vào mình còn trẻ, tưởng có chút nhan sắc mà giở trò ve vãn chồng tao chứ gì..."
Người phụ nữ mắng bằng những lời rất khó nghe. Đám y tá và hộ lý bên cạnh thấy cô ta kéo Trương Vũ Đình mắng chửi, nhưng không ai có ý định giúp đỡ. Điều này càng làm người phụ nữ được đà lấn tới, càng mắng càng tệ.
"Tuổi trẻ mà làm cái chuyện đồi bại, không còn biết liêm sỉ như thế. Mày thèm đàn ông đến thế, để tao giới thiệu cho mày một lão già độc thân trong thôn..."
Trương Vũ Đình nước mắt lưng tròng, "Người chị nói là thầy hướng dẫn của tôi, hôm nay thầy ấy nghỉ phép, là thầy ấy bảo tôi..."
"Đồ không biết xấu hổ, mày còn dám cãi? Tao cào nát mặt mày ra xem mày lấy cái gì đi câu dẫn đàn ông!"
Người phụ nữ giơ tay cào thẳng vào mặt Trương Vũ Đình. Trương Vũ Đình nào đã từng gặp cảnh tượng này bao giờ! Cô vội vàng đưa tay lên che mặt. Cơn đau tưởng chừng sắp ập tới lại không đến, ngược lại lại nghe thấy người phụ nữ "ái da" một tiếng. Cô ngước mắt lên thì thấy người đàn ông trông giống An An đang nắm chặt cổ tay cô ta.
Người phụ nữ rõ ràng đứng sững người giây lát, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, "Tao dạy dỗ con hồ ly tinh này, mày xen vào việc người khác làm gì? Hay mày với nó có gian tình à?"
"Chuyện này, tôi buộc phải xen vào! Với cái thói hung hăng thế này của bà, chồng bà có thể tốt đẹp tới đâu chứ? Người ta dù có nhắm mắt cũng chẳng thèm liếc đến chồng bà đâu. Còn dám gây rối vô cớ nữa, vậy thì đừng trách tôi không giữ hòa khí!" Lục Niệm Phi lạnh lùng cảnh cáo, đoạn khẽ đẩy người đàn bà đó sang một bên.
Thấy có người đứng ra giải vây, mấy nhân viên y tế nãy giờ tỏ vẻ không hay biết gì mới dám đứng dậy. "Vũ Đình chỉ làm theo quy trình bình thường để kiểm tra vết thương thôi, chồng bà bị thương ở bụng, cô ấy chỉ kéo cạp quần xuống một chút. Bất cứ bác sĩ nào, kể cả nam giới, cũng phải làm như vậy."
Người phụ nữ tự biết mình đuối lý, nhưng vẫn hung hăng lườm Trương Vũ Đình. "Chính nó muốn câu dẫn chồng tôi, nếu không thì sao chồng tôi lại khen nó nói chuyện dịu dàng, bảo tôi phải học tập nó nhiều hơn?"
Lục Niệm Phi đánh giá người phụ nữ từ trên xuống dưới, giọng điệu lạnh lùng: "Bà giống hệt một mụ đàn bà dữ dằn, chồng bà bảo bà dịu dàng hơn thì có gì sai?"
"Mày mắng ai là mụ đàn bà dữ dằn hả?" Người phụ nữ trợn tròn mắt, há mồm định chửi bới, "Tao thấy mày bị con hồ ly tinh kia mê hoặc rồi, hai đứa bây chẳng ra gì, mày..."
Lục Niệm Phi xắn tay áo lên, ánh mắt sắc như dao: "Bà thử chửi thêm câu nữa xem?"
Người phụ nữ sợ đến mức lùi liên tiếp, lắp bắp: "Mày, mày định làm gì? Mày còn định đánh người à?"
Lúc này, đám đông vây xem cũng không thể chịu nổi nữa. "Người ta đã giải thích rõ ràng, chỉ là kiểm tra bình thường cho chồng bà thôi, bà đừng làm loạn nữa."
"Đúng đó, người ta là cô gái trong sạch, bà làm vậy là hủy hoại danh dự của người ta, quá đáng lắm rồi."
"Bà cứ như thế, ai dám chữa trị cho chồng bà nữa chứ!"
Thấy mọi người đều đứng về phía Trương Vũ Đình, lại thêm Lục Niệm Phi ăn mặc vest và giày da, trông không dễ động chạm, người phụ nữ lầm bầm mấy câu trong miệng rồi mới chịu bỏ đi.
Sau khi đám đông giải tán, mấy nhân viên y tế mới dám tiến lại gần Trương Vũ Đình. "Vũ Đình, cô bị thiệt thòi rồi, có sao không?"
"Vừa nãy không phải chúng tôi không muốn giúp, chỉ là cô ta hung hăng quá, bọn tôi bị dọa sợ thôi."