Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 264



Đỗ Vĩ Lập còn có công chuyện bận rộn vào buổi chiều, thế nên đã đưa Dương Niệm Niệm đến tận cửa trạm phế liệu rồi vội vã rời đi.

Khương Dương đang đứng trong sân chỉ đạo công nhân bốc dỡ hàng hóa, vừa thấy Dương Niệm Niệm trở về, cậu đã đi tới nói: "Niệm Niệm, nhà máy Thạnh đã ngưng hợp tác với chúng ta rồi."

Dương Niệm Niệm nhíu mày hỏi: "Họ có dị nghị gì về phía chúng ta chăng?"

Tuy việc nhà máy Thạnh ngưng hợp tác không gây ảnh hưởng lớn đến họ, nhưng cô vẫn muốn biết ngọn ngành. Chẳng lẽ là do Đỗ Vĩ Lập quản lý trạm phế liệu không ổn thỏa, nên mới để họ lợi dụng mình sao?

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Không phải vấn đề của chúng ta đâu.” Khương Dương bực bội giải thích: “Là Lưu Thắng. Hắn ta không ưa Cù Hướng Hữu, cố tình gây sự, mượn chuyện của chúng ta để dằn mặt Cù Hướng Hữu.” Lưu Thắng muốn hất cẳng Cù Hướng Hữu ra khỏi nhà máy. Nhưng Cù Hướng Hữu là người thật thà, chẳng bao giờ mất bình tĩnh, Lưu Thắng không tài nào tìm thấy lỗi sai nào nên đành phải kiếm cớ gây sự với họ.

“Thôi kệ hắn ta đi. Dù sao ở Hải Thành cũng chỉ có độc hai trạm phế liệu. Bên Đỗ Vĩ Lập cũng có cổ phần của chúng ta, tiền thì vẫn cứ kiếm được thôi.” Dương Niệm Niệm nói.

Khương Dương thấy bất bình thay cho Cù Hướng Hữu. "Cái lão Lưu Thắng ấy đúng là đồ ăn hại, chẳng có tài cán gì, chỉ giỏi cái thói cậy quyền cậy thế. Nếu là tôi, tôi đã cho hắn ta một trận ra trò rồi."

Dương Niệm Niệm liếc cậu cảnh cáo: "Lúc tôi vắng mặt, cậu phải biết giữ mình, quản lý tốt tính tình, đừng quá huênh hoang. Phải nhớ không được động tay động chân với người khác, đừng để tôi phải gọi anh Thời Thâm đến giải quyết cậu đấy."

Nghe đến tên Lục Thời Thâm, Khương Dương liền cười hềnh hệch: "Giờ thì tính tình tôi khá lên nhiều rồi, chẳng còn nông nổi gây sự với ai đâu, cô cứ yên tâm!"

Dương Niệm Niệm cũng biết Khương Dương đã kiềm nén được nhiều, sẽ không dễ gây chuyện nữa. Cô chỉ nhắc nhở cậu đôi lời. Cô biết mình sắp phải vào Kinh Thành nhập học rồi, phải tất bật thu xếp mọi bề cho yên tâm.

"Sau khi tôi ra Kinh Thành, sẽ thường xuyên gọi điện về nhà. Nếu có việc gì, cậu cứ tự mình quyết định. Còn nếu việc gì nan giải mà không thể liên hệ được với tôi, thì cứ tìm anh Thời Thâm. Tuy anh ấy suốt ngày ở đơn vị, nhưng tư duy rành mạch, lại khéo léo."

"Xong lô hàng này, cậu phải sắm ngay một chiếc xe nâng. Mình còn dùng đến nhiều, không thể cứ mãi nhờ vả ông chủ Trịnh được. Đúng rồi, nếu Đỗ Vĩ Lập chia chác lãi lời, cậu cứ bám riết lấy hắn ta mà đòi hỏi, nhờ hắn tìm kiếm giúp nguồn nhà. Không tìm được nhà thì tìm đất, cửa hiệu cũng chẳng sao. Cứ tậu hai căn để dành đó đã."

Khương Dương nghe phải đi tìm Đỗ Vĩ Lập, mặt nhăn như đ.í.t nhái vì chán ghét: "Cái lão ấy chỉ được cái ba hoa chích chòe suốt ngày."

Dương Niệm Niệm đáp: "Chỉ cần hắn ta có thể giúp mình việc, nghe hắn khoác lác vài câu cũng chẳng sứt mẻ gì đâu." Cô nhìn về phía căn phòng nhỏ: "Cậu quan tâm chăm sóc Nhược Linh chu đáo vào. Tiền công mỗi tháng cứ giao thẳng về tay cô ấy. Nếu cần thêm gì thì cứ ghi vào sổ sách."

Lục Nhược Linh tuy lớn tuổi hơn Khương Dương, nhưng lại kém nhanh nhẹn hơn nhiều. Dương Niệm Niệm ra Kinh Thành rồi, cô vẫn thực lòng thấy ái ngại cho Nhược Linh.

Khương Dương vỗ n.g.ự.c khẳng định chắc nịch: "Cô cứ yên tâm! Tôi không hứa sẽ nuôi cô ấy da trắng nõn nà, nhưng chắc chắn sẽ nuôi cô ấy béo lên mỡ màng!" Làn da là do trời sinh, Lục Nhược Linh sinh ra đã có nước da bánh mật, chẳng thể nào trắng trẻo lên được.

Dương Niệm Niệm cũng không nói nhiều nữa, cô vào ngay trong phòng, chơi đùa cùng Khương Duyệt Duyệt một chốc rồi bắt đầu hướng dẫn Lục Nhược Linh việc sổ sách. Lục Nhược Linh tuy có hơi chậm tiêu, nhưng có đầu óc tính toán rất cừ, không phải là loại "cây gỗ mục không thể đẽo gọt", làm Dương Niệm Niệm yên lòng đi ít nhiều.

Cô ở lại trạm phế liệu đến chiều mới quay về khu tập thể quân nhân. Mua đất ngốn một khoản tiền không nhỏ, tiền bạc trong sổ tiết kiệm cứ vơi đi trông thấy, làm cô có chút đau đáu trong lòng. Nếu không phải sắp đến ngày khai giảng, cô đã chợt muốn ra chợ bán mấy lô quần áo mùa đông rồi. Đồ đông lãi lắm, mỗi tháng kiếm dăm ba ngàn đồng dễ như trở bàn tay.

Cô không biết ở Kinh Thành giá cả thế nào, thời gian rảnh rỗi ở đại học cũng nhiều, thời buổi này làm gì có trò chơi điện tử, cô cũng chẳng biết làm gì để g.i.ế.c thời giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Thời Thâm trở về, thấy Dương Niệm Niệm đang ngồi khoanh chân trên giường. Lúc thì cô cau mày trăn trở, lúc lại thở dài thườn thượt, nét mặt thay đổi liên tục, chắc hẳn đang suy tính vẩn vơ. Hắn bước lại gần, ngồi xuống ghế đối diện cô: "Em đang suy tư chuyện gì mà đăm chiêu đến vậy?"

Dương Niệm Niệm ngẩng đầu lên, thấy Lục Thời Thâm về, tinh thần cô lập tức hân hoan trở lại.

"Mấy thủ tục mua đất ở Thành Nam đã hoàn tất rồi. Giờ chỉ chờ làm giấy phép xây cất nhà xưởng nữa là xong. Sắp tới ngày khai giảng rồi, em chẳng còn thời gian để theo dõi sát sao mấy chuyện này nữa. Giờ em giao hết cho Đỗ Vĩ Lập. Nếu anh có thời gian, thì thỉnh thoảng ghé qua xem xét, đừng để hắn ta lợi dụng lúc em không có ở đây mà ăn chặn, bớt xén nguyên vật liệu."

Lục Thời Thâm gật đầu "Ừ" một tiếng. Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt thanh tú, xiêu lòng người của Dương Niệm Niệm. Cô mới đôi mươi, cái tuổi đẹp tựa đóa hoa xuân. Nghĩ đến khi cô vào đại học, xung quanh sẽ có rất nhiều chàng trai đồng trang lứa khác phái, trong lòng hắn bỗng dâng lên một nỗi lưu luyến, chẳng muốn cô rời đi chút nào.

Hắn nén lại mối cảm xúc chát chát trong đáy lòng, lấy ra một xấp tiền giấy phẳng phiu từ trong túi, đưa cho Dương Niệm Niệm.

"Tiền trợ cấp tháng này đây."

"Phát tiền trợ cấp rồi ư anh?"

Dương Niệm Niệm kêu lên kinh ngạc, vội vàng cầm lấy xấp tiền mà đếm. Tính ra tròn trăm năm mươi ba đồng. Cô ngạc nhiên: "Sao tháng này lại rủng rỉnh thế này ạ?"

Lục Thời Thâm giải thích: "Đây là bao gồm cả những khoản trợ cấp sinh hoạt khác nữa."

Dương Niệm Niệm vui mừng cất tiền trợ cấp vào chiếc hộp sắt cùng với sổ tiết kiệm. Mặc dù cô tự kiếm được nhiều tiền hơn Lục Thời Thâm, nhưng những khoản tiền kia lại không giống với khoản tiền này chút nào. Đây là tiền trợ cấp của Lục Thời Thâm, là bằng chứng cho tấm lòng của hắn dành cho cô.

Nghĩ đến đây, đôi mắt long lanh của cô nhìn thẳng vào Lục Thời Thâm, giọng nói ngọt ngào cất lời dò hỏi.

"Anh hình như chưa bao giờ thủ thỉ lời yêu với em."

Mặc dù hai người đã thành vợ thành chồng, cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng mỗi khi đôi mắt trong trẻo của Dương Niệm Niệm nhìn chằm chằm vào hắn, Lục Thời Thâm vẫn dễ dàng bị cô làm cho xao xuyến trong lòng. Hắn biết Dương Niệm Niệm muốn nghe gì, nhưng những lời ấy lại quá đỗi khó thốt ra thành lời. Hắn khẽ mím môi, lặng thinh không đáp.

Dương Niệm Niệm cũng chẳng chờ đợi gì từ cái miệng cứng nhắc của hắn. Bảo Lục Thời Thâm mở miệng nói lời yêu thương, e rằng còn khó hơn là tước đoạt mạng sống của hắn. Cô cũng không tiếp tục làm khó dễ hắn, bèn chuyển sang câu chuyện khác: "Hai ba hôm nữa anh có rảnh rang không? Em muốn đưa anh và An An vào phố thị dạo chơi, mua sắm mấy món đồ dùng và vài bộ quần áo mới."

Thấy cô ra điều "em đã nhượng bộ một bước, nếu anh còn dám từ chối thì xem đó!", Lục Thời Thâm chỉ đành bất lực gật đầu lia lịa.

"Ngày mốt, anh rảnh được nửa buổi."

Dương Niệm Niệm mừng ra mặt, cô từ trên giường nhảy phóc xuống, sà vào lòng anh: "Có nửa ngày thôi mà cũng đủ rồi."

Lục Thời Thâm ôm lấy cô: "Anh chưa tắm, người toàn mùi mồ hôi."