Dương Niệm Niệm nháy mắt tinh nghịch một cái, khóe môi khẽ nở nụ cười tinh quái.
“Để em đi kỳ lưng cho anh nhé.”
Lục Thời Thâm khẽ híp mắt, liền nhanh tay bế thốc cô lên, đặt gọn ghẽ xuống giường.
“Không cần đâu, em cứ nghỉ ngơi trước đi. Anh tắm nhanh thôi mà.”
Dương Niệm Niệm bĩu môi, vẻ mặt hờn dỗi.
“Xời, vợ chồng già với nhau mà ngại gì chứ? Người ta còn tắm uyên ương nữa mà.”
Nghe cô nói rành mạch như đã từng trải, trong lòng Lục Thời Thâm không khỏi dấy lên mối nghi hoặc. Anh nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, khó hiểu.
“Em nhìn thấy rồi à?”
Anh vốn lớn lên ở nông thôn. Ngày ấy trong làng, ngay cả gian tắm rửa cũng chẳng có, mùa hè các bà các chị mang chậu ra sân tắm, còn cánh đàn ông thì kéo nhau ra bờ sông. Đến mùa đông muốn tắm thì phải lên tận thị trấn, mà vì tốn kém nên chẳng mấy ai chịu đi. Thậm chí có người còn chẳng tắm táp cả mùa đông. Anh thì chịu không nổi, đành lặn lội ra sông tắm đông, bị người ta trêu là đồ dở hơi.
Nói tóm lại, ở cái thôn này làm gì có chuyện vợ chồng tắm uyên ương bao giờ!
Dương Niệm Niệm ban đầu chỉ buột miệng nói ra, không ngờ anh lại hỏi nghiêm túc đến thế.
“Chuyện riêng tư thế thì làm sao em nhìn được? Em đoán thôi mà! Ở thành phố có điều kiện thì chắc chắn các cặp vợ chồng sẽ tắm chung với nhau hết.”
Cô cũng không dám chắc ở cái thời buổi này có hay không, nhưng ở thế kỷ 21 của cô thì chắc chắn là có.
Lục Thời Thâm khẽ mím môi, trong lòng không khỏi nhen nhóm nỗi lo. Với cái tính nói năng bỗ bã này, anh sợ cô đến trường sẽ bị người khác dị nghị, rồi thêu dệt những chuyện không hay sau lưng.
“Em đi học thì nói chuyện phải cẩn thận đấy, đừng để người ta có cớ mà đặt điều.”
Biết anh lo cho mình, Dương Niệm Niệm tủm tỉm cười, tiến lại gần hôn chụt lên má anh một cái.
“Anh cứ yên lòng! Em khôn khéo lắm. Chuyện không nên nói, em sẽ không ba hoa đâu. Chỉ có ở trước mặt anh là em mới thoải mái một chút, chứ người khác thì làm gì có phúc được hưởng cái đặc quyền này.”
Nói đoạn, cô véo nhẹ vào eo anh một cái. Không thể phủ nhận, vòng eo này thật săn chắc, không có chút mỡ thừa nào. Trái ngược hẳn với vòng eo của cô, mềm mại, dễ véo.
May mà đơn vị bộ đội không phải nơi tụ tập của các cô gái độc thân, nếu không cô sẽ chẳng yên tâm chút nào đâu.
“…”
Lục Thời Thâm đã quen với cái tính trẻ con của vợ. Muốn nói thêm vài câu dặn dò lại sợ cô chê mình lắm lời, thế là anh cầm quần áo đi tắm.
Dương Niệm Niệm nằm trên giường một lúc, ước chừng thời gian anh đã tắm gần xong, liền nhanh nhẹn xuống giường, mang dép chạy ra ngoài cửa nhà tắm.
Cô nằm sấp, ghé mắt vào khe cửa rình trộm. Tiếc thay, khe hở quá nhỏ, chẳng nhìn thấy gì sất. Cô hơi không cam lòng, bèn dán vào cạnh cửa thì thầm.
“Lục Thời Thâm, anh mở cửa một chút. Em quên đồ ở trong đó rồi.”
Dương Niệm Niệm cười gian, cố nặn ra giọng điệu giả vờ đứng đắn.
Tiếng nước trong nhà tắm bỗng dừng lại.
“Đồ gì thế?”
Dương Niệm Niệm trả lời.
“Một thứ rất quan trọng.”
Lục Thời Thâm có chút bất lực.
“Anh sắp tắm xong rồi, em chờ một lát nữa thôi.”
Dương Niệm Niệm giở thói mè nheo.
“Không được, anh phải mở cửa ngay. Đó là đồ quan trọng lắm, lỡ bị nước dội ướt thì sao? Nhanh lên, mở cửa đi, em vào xem một cái rồi ra ngay. Nếu anh không yên tâm thì em sẽ bịt mắt đi vào.”
Lục Thời Thâm quét mắt nhìn quanh phòng tắm, xác định Dương Niệm Niệm đang nói dối. Nhưng đã muộn rồi, anh lo động tĩnh lớn sẽ thu hút sự chú ý của người khác. Anh chỉ đành miễn cưỡng thỏa hiệp.
“Được rồi.”
Ngay khi giọng nói của anh vừa dứt, Dương Niệm Niệm liền nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần cửa. Cô canh đúng thời cơ, khi cánh cửa vừa hé ra một khe nhỏ, người cô liền lách vào, lao thẳng vào lòng Lục Thời Thâm, khẽ dùng gót chân đóng sập cửa lại.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô luồn qua eo anh. Cảm giác không đúng lắm. Cô sờ soạng một chút, rồi lại sờ thêm lần nữa. Sau đó, cô lùi ra khỏi lòng anh.
Cô bất mãn cất tiếng kháng nghị.
“Sao anh tắm nhanh thế? Đã mặc quần áo vào rồi à?”
Sự tin tưởng giữa người với người đâu rồi?
Lục Thời Thâm không trả lời, chỉ hỏi ngược lại.
“Không tìm đồ nữa à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dương Niệm Niệm bĩu môi.
“Làm mất hết cả hứng của em rồi.”
Lục Thời Thâm bật cười, đưa tay xoa xoa mái tóc dài của cô.
“Vào trong nhà đi ngủ thôi, đừng để bị lạnh. Anh giặt xong quần áo sẽ vào phòng ngay.”
Sắp tới ngày khai giảng, Dương Niệm Niệm cũng không còn mè nheo nữa, cô liền kéo anh vào phòng.
“Để mai giặt, em sắp phải đến thành phố học rồi. Chúng ta phải bồi đắp tình cảm vợ chồng trước khi đi chứ. Em đã quyết định khoảng thời gian này sẽ không đi đâu cả, chỉ ở nhà với anh và An An thôi.”
Ban đầu Lục Thời Thâm còn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng nghe cô nói xong, ánh mắt dần dần trở nên ấm áp. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, anh liền tắt đèn. Trong khoảnh khắc, anh như hóa thành một con sói hung dữ, tấn công cô dữ dội như sóng biển, muốn nuốt chửng cô vào trong...
Dù cô và anh còn chưa chia xa, nhưng cô đã cảm nhận được sự quyến luyến từ anh. Miệng thì không nói ra, nhưng hành động thì một chút cũng không hề thiếu...
Sáng hôm sau.
Khi Dương Niệm Niệm thức dậy, Lục Thời Thâm đã đi đến đơn vị. Nghe nói hôm nay cô không đi thành phố, An An mừng rỡ như một chú lật đật nhỏ, cứ quấn quýt đi theo cô.
Dương Niệm Niệm đi giặt quần áo, cậu bé liền chủ động dọn một cái ghế con lại đây.
“Thím ngồi giặt đi ạ, như thế thím sẽ không bị mỏi chân.”
Dương Niệm Niệm tủm tỉm cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé.
“Ngoan ghê, sao con không vào nhà xem ti vi một lát?”
An An ngồi xổm trước chậu giặt, ra dáng người lớn hẳn.
“Thím sắp đi học xa rồi, con ở nhà phải biết tự chăm sóc mình, chăm sóc nhà cửa giúp thím nhé.”
Dương Niệm Niệm khẽ bật cười. An An thật là một đứa bé ngoan ngoãn. Cô thầm nghĩ, chẳng hay sau này con cái cô với Lục Thời Thâm sẽ được ai di truyền, liệu có ngoan ngoãn, đáng yêu như An An thế này chăng.
Cô đặt quần áo lên cái ván giặt, định lấy bột giặt thì phát hiện bên trong hộp đã vơi cạn tự bao giờ.
An An có đôi mắt thật tinh.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Để con đi lấy cho.”
Đôi chân nhỏ thoăn thoắt chạy ra sân, lát sau đã thấy cậu bé cầm nửa túi bột giặt quay vào.
“Thím ơi, bột giặt của thím đây ạ.”
Dương Niệm Niệm đổ bột giặt vào hộp.
“Tối nay đi ngủ sớm một chút nhé, ngày mai thím đưa con đi thành phố mua quần áo mới. Khi thím không có ở nhà, đến lúc trời trở lạnh thì con phải tự lấy quần áo ấm ra mặc đấy.”
Lòng trẻ con nào có giấu được điều gì. Niềm vui hiện rõ mồn một trên gương mặt bé bỏng. An An mừng rỡ đến độ đôi môi cứ tủm tỉm cười, hàm răng sữa nhỏ xíu cũng muốn nhảy ra ngoài.
“Thím ơi, ba có đi cùng không ạ?”
“Có chứ! Cả nhà chúng ta sẽ đi dạo phố phường, rồi buổi trưa đi ăn cơm tiệm một bữa thật thịnh soạn.”
Dương Niệm Niệm vừa dứt lời, bỗng tiếng Chu Hải Dương đã vang vọng ngoài cổng.
“An An, ra đây chơi trò nhảy lò cò đi!”
Mắt An An sáng bừng, cậu bé muốn chạy ra ngoài chơi với Chu Hải Dương, nhưng lại nghĩ đến chuyện mình đã hứa là sẽ ở lại với thím, nét mặt rối bời cả lên, trông thật đáng thương.
Chu Hải Dương không thấy An An trả lời, liền gọi to hơn nữa.
“An An, có đi không đấy? Không ra là bọn tớ đi đây!”
Khuôn mặt nhỏ của An An nhăn nhó cả lại, đang định cắn môi từ chối thì nghe thấy giọng của Dương Niệm Niệm.
“Con đi chơi đi!”
An An như được giải thoát, vọt một cái đứng phắt dậy.
“Thím, con chỉ chơi ở ngoài cổng thôi, có việc gì thím cứ gọi con nhé.”
Nói xong, cậu bé nhanh như sóc, vụt ra ngoài sân.
Dương Niệm Niệm cúi người giặt quần áo một lúc, chỉ cảm thấy lưng đau nhức, không nén được tiếng lầm bầm.
“Giá mà có cái máy giặt thì sướng biết chừng nào.”
Máy giặt ở thời đại này chỉ mới xuất hiện ở trong nước, những thị trấn nhỏ còn hiếm hoi, chỉ những thành phố lớn mới có thể sắm được. Lần trước cô đi dạo ở bách hóa tổng hợp Hải Thành cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Không biết là nó được đặt ở nơi khác, hay là chưa có hàng về.
Thôi đành vậy, đợi mai rồi hỏi han sau vậy.