Dương Niệm Niệm sợ Trịnh Tâm Nguyệt ở nhà buồn bã, nên nhân lúc buổi chiều không có giờ học, cô rủ bạn đi dạo phố, tiện thể ghé vào bốt điện thoại công cộng gọi cho Khương Dương một cuộc.
"Niệm Niệm, cô gọi đúng lúc quá, chậm một chút nữa là tôi phải ra ngoài rồi. Có một xưởng đóng tàu mới ở thành Bắc muốn tìm chúng ta hợp tác, tôi đang chuẩn bị đi xem đây." Giọng Khương Dương vang lên nhẹ nhàng, nghe rất thanh thoát.
Cô hỏi thăm: "Dạo này chuyện làm ăn có ổn định không? Có gặp phải trở ngại gì không?"
"Ổn lắm, không có chút vấn đề gì cả. Tôi đã xuất hai lô hàng rồi, toàn bộ tiền lãi đều được dùng để mua xe nâng hàng và mấy thứ khác đó..." Khương Dương kể vắn tắt về những khoản chi lớn.
Dương Niệm Niệm dặn dò: "Cái gì cần mua thì cứ mạnh dạn mua đi, đừng tiếc tiền."
Khương Dương kể tiếp: "Tôi nghe Đỗ Vĩ Lập nói, cô nhờ ông ấy đứng ra mua giúp một căn nhà, là căn hộ cũ nát mà xưởng bột mì cấp cho công nhân. Mấy năm trước xưởng đóng cửa, công nhân chuyển đi hết nên họ cũng dọn đi rồi. Căn nhà đó giá rẻ lắm, chỉ có một nghìn đồng thôi, nhưng mà cũ nát lắm, mái nhà còn bị dột. Vị trí cũng chẳng được tốt cho lắm, gần sát tận ngoại thành."
Ban đầu, Đỗ Vĩ Lập chỉ nói bâng quơ vậy thôi, cũng không hề khuyên Khương Dương mua, nhưng Khương Dương lại nhớ rõ lời Dương Niệm Niệm dặn dò trước khi cô đi học xa, nên cậu đã mua một căn. Dù sao cũng đâu có đắt đỏ, lỡ có lỗ thì cũng chẳng mất bao nhiêu.
Hai mắt Dương Niệm Niệm sáng bừng lên, cô hỏi dồn dập: "Cậu nói ở đó còn nhiều căn hộ lắm hả?"
"Khu đó vốn dĩ có hơn chục hộ gia đình, bây giờ chỉ còn lại ba bốn nhà không chịu dọn đi, còn những nhà khác thì đã chuyển đi hết cả rồi." Khương Dương tuôn một tràng những gì mình biết.
Dương Niệm Niệm có chút phấn chấn: "Giờ trong tay cậu còn lại bao nhiêu tiền?"
Khương Dương đáp thật lòng: "Đỗ Vĩ Lập vừa chia lãi cho tôi lần đầu, tôi còn hơn ba nghìn đồng."
Cậu từng nếm trải cảnh nghèo khó, nên ngoài ăn uống tằn tiện ra thì chẳng bao giờ dám tiêu xài hoang phí, gần 90% số tiền kiếm được đều đem gửi tiết kiệm.
Dương Niệm Niệm dặn dò: "Số tiền này cậu cứ giữ nguyên, nếu bên đó vẫn còn nhà bán thì cậu dùng hết số tiền đó để mua hết nhà đi."
Khương Dương tin rằng Dương Niệm Niệm muốn mua nhà thì nhất định phải có lý do của riêng cô, nên cậu lập tức đồng ý không chút do dự. Tiếp đó, cậu báo cáo thêm tình hình bên phía Đỗ Vĩ Lập.
"Ông ta vừa chia lãi lần đầu, phần của cô thì ông ta vẫn giữ lại chưa đưa. Gần đây ông ta đang ráo riết mở một công ty xây dựng, nói là sẽ xây dựng xưởng cho cô, dặn nếu cô gọi điện về thì bảo cô gọi lại cho ông ta ngay."
Ngay cả khi Đỗ Vĩ Lập không nhắc tới, Dương Niệm Niệm cũng sẽ tự chủ động gọi cho ông ta.
"Vậy thì tôi gọi cho ông ta luôn đây. Cậu đừng đi đâu vội, chờ điện thoại của tôi nhé."
Dương Niệm Niệm gác máy, rồi bấm số của Đỗ Vĩ Lập. Mới reo được hai tiếng chuông thì đã có người nhấc máy. Cô còn chưa kịp mở lời, Đỗ Vĩ Lập đã cất tiếng trước.
"Cuối cùng cô cũng chịu gọi điện về đấy à? Tôi còn tưởng cô đã bị cái vẻ phồn hoa của Kinh Thành làm cho lóa mắt rồi, không thèm đoái hoài đến cái công việc làm ăn nhỏ bé ở Hải Thành này nữa chứ."
Dương Niệm Niệm trợn tròn mắt, bực bội hỏi: "Sao ông biết là tôi?" Cô còn chưa lên tiếng mà.
Đỗ Vĩ Lập đáp: "Ngoài cô ra, ở Kinh Thành còn ai gọi cho tôi nữa chứ?"
Dương Niệm Niệm trêu chọc: "Biết đâu lại là người trong mộng đã mai danh ẩn tích của ông thì sao?"
Đỗ Vĩ Lập sững người một chút, sau đó mới hiểu ra cô đang nhắc đến Vệ Cầm. Hắn lập tức ôm n.g.ự.c rên rỉ.
"Cô đúng là cái đồ sắc sảo, chỉ thích chọc vào chỗ đau của người khác! Ngoài cái khoản xinh đẹp và giỏi giang ra thì cô đúng là chẳng được cái nết gì. Nếu tôi mà là mẹ chồng cô, tôi thà gieo mình xuống giếng còn hơn là để con trai tôi rước cô về nhà!"
Dương Niệm Niệm đáp lại: "Ông yên tâm đi! Ông không có cái phúc phận đó đâu."
Cô không có thời gian đôi co với Đỗ Vĩ Lập: "Công ty xây dựng của ông mở rồi hả?"
"Nào có nhanh vậy? Vẫn đang làm thủ tục thôi, dự kiến cuối tháng sau là xong xuôi. Tôi đề nghị cô tìm một kỹ sư thiết kế ở trường học, rồi đưa bản vẽ nhà xưởng cô muốn cho tôi. Như vậy để tránh sau này tôi xây xong mà cô không ưng ý, lại lèo nhèo bắt tôi đập đi xây lại. Kinh Đại lắm nhân tài, tìm một người thiết kế đâu có khó."
"Chuyện này tính sau đi. Công ty ông còn chưa mở cơ mà." Dương Niệm Niệm đổi chủ đề: "Tôi nghe Khương Dương nói, chỗ ông tìm mua nhà vẫn còn nhà, ông giúp tôi hỏi thăm xem còn ai bán nhà nữa không. Nếu có thì tôi mua hết!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cô điên rồi hả?" Đỗ Vĩ Lập hét lên: "Những căn nhà đó là nhà nát cả đấy, lỡ có cơn gió lớn chút thôi là mái nhà cũng bay mất tăm. Cô mua mấy căn nhà nát đó làm gì? Tiền sửa nhà đủ mua cả một căn mới rồi, chi bằng mua đất còn có lời hơn nhiều."
Cứ đà này thì những căn nhà chẳng ai đoái hoài ở Hải Thành sẽ bị cô mua sạch sành sanh mất thôi.
"Tôi mặc kệ. Tôi nhất định phải mua những căn nhà đó. Ông giúp tớ liên hệ cho tốt, tôi sẽ nhờ Thời Thâm đến làm thủ tục mua bán." Giọng Dương Niệm Niệm vô cùng kiên quyết.
Đỗ Vĩ Lập nghĩ, Dương Niệm Niệm hoặc là điên rồi, hoặc là có thông tin mật gì đó mà người khác không hay biết. Ông ta nghiêng về khả năng sau nhiều hơn.
"Được rồi. Những căn nhà đó không thể ở được, cũng có mấy hộ muốn bán. Những hộ còn lại thì để tôi liên hệ chủ nhà. Cô bảo chồng cô chuẩn bị đi, ba ngày nữa đến làm thủ tục mua bán. Không cần mang tiền đâu, khoản tiền lãi lần trước của cô vẫn còn hơn một vạn đồng đấy."
"Được."
Dương Niệm Niệm dứt khoát gác máy, rồi gọi lại cho Khương Dương.
"Cậu đến đơn vị bộ đội một chuyến, tìm Thời Thâm, bảo anh ấy ba ngày sau đến gặp Đỗ Vĩ Lập làm thủ tục mua nhà. Nếu ba ngày sau anh ấy bận thì bảo anh ấy bàn với Đỗ Vĩ Lập chọn một ngày khác."
"Được, tôi đi ngay đây."
Khương Dương đáp lời, gác máy xong thì lái máy cày đến đơn vị bộ đội.
"Niệm Niệm, cậu mua nhiều nhà thế làm gì vậy?" Trịnh Tâm Nguyệt tò mò hỏi.
"Tiền gửi ngân hàng thì chẳng có bao nhiêu lãi, mua bất động sản sẽ có lời hơn nhiều."
Dương Niệm Niệm không thể nói thẳng rằng những căn nhà cũ nát đó rất có khả năng sẽ được giải tỏa để xây dựng mới. Mấy năm gần đây, Hải Thành phát triển mạnh, trung tâm thành phố cứ mở rộng mãi, chuyện giải tỏa nhà cửa chỉ là vấn đề thời gian.
Trịnh Tâm Nguyệt chẳng biết gì về kinh tế. Cô học chính trị, còn Dương Niệm Niệm thì học phiên dịch. Cả hai đều không chuyên về kinh tế học, vả lại Trịnh Tâm Nguyệt cũng không phải người hay tọc mạch chuyện của người khác, chỉ là tò mò nên hỏi vu vơ vậy thôi.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Cậu chờ tớ một chút nhé, tớ cũng gọi cho chú hai."
"Tớ ra ngoài chờ cậu."
Dương Niệm Niệm quay người định đi ra ngoài, nhưng Trịnh Tâm Nguyệt đã kéo cô lại.
Cô bạn hồn nhiên nói: "Ngoài trời lạnh lắm, cậu ra ngoài làm gì? Tớ với chú hai cũng có chuyện gì bí mật đâu mà sợ cậu nghe."
Ngoài trời quả thật rất lạnh, Trịnh Tâm Nguyệt đã nói thế rồi thì Dương Niệm Niệm không đi nữa.
Điện thoại vừa reo được hai tiếng, Trịnh Hải Thiên đã bắt máy.
Trịnh Tâm Nguyệt đúng là một cái loa phường chính hiệu, thao thao bất tuyệt hơn nửa tiếng đồng hồ.
Lúc này, Khương Dương đã đến đơn vị bộ đội.
Lục Thời Thâm đang cùng Tần Ngạo Nam và Lục Niệm Phi luyện tập trên sân thể dục. Thấy Lục Thời Thâm bị gọi đi, Lục Niệm Phi chống nạnh trêu chọc:
"Cứ động đến chuyện của vợ là chân hắn như gắn động cơ vậy, chạy nhanh hơn cả máy cày. Lúc hắn chưa cưới vợ, ai mà ngờ được hắn lại là một người nặng tình đến vậy chứ?"
Nói một hồi chẳng thấy ai đáp lời, Lục Niệm Phi quay đầu lại thì thấy Tần Ngạo Nam đang đứng thẫn thờ, hắn lại ồ lên một tiếng.
"À, tôi quên mất. Chị Vương giới thiệu người yêu cho cậu cũng học ở Kinh Đại, học cùng với em dâu Lục."
"Nhìn cậu đứng thất thần thế kia là biết thích người ta rồi. Thích thì cứ mạnh dạn lên, lấy cái dũng khí sắt đá của người lính ra mà theo đuổi đi, đừng có rề rà như con gái vậy. Kinh Đại lắm tài tử, nếu cậu không chịu để tâm thì người ta có thể bị người khác cướp mất đó!"