Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 286



Tần Ngạo Nam mặt mày sa sầm. “Đừng có nói bậy, cô ấy vẫn là một cô gái trẻ, để người khác nghe thấy lời đồn đại này thì không hay ho gì cho thanh danh của cô ấy đâu.”

Lục Niệm Phi không quen cái kiểu cứng đầu này của hắn. “Cậu chịu cưới người ta thì mọi chuyện đã đâu vào đó cả rồi! Con trai tôi đã học tiểu học rồi, ngay cả Thời Thâm cũng đã yên bề gia thất, chỉ có cậu là lớn tuổi nhất, mà cứ ngượng nghịu, xoắn xuýt mãi. Tôi không dọa cậu đâu, mấy anh chàng tài tử ở Kinh Thành đông lắm, đợi đến khi người ta bị người khác theo đuổi mất rồi thì cậu khóc cũng chẳng kịp đâu.”

Tần Ngạo Nam mặt mày cứng đờ, không nói gì, nhưng Lục Niệm Phi lại chẳng định để yên cho hắn. “Thời Thâm chẳng phải có mang về cho cậu một lá thư sao? Cậu đã hồi âm cho cô ấy chưa?”

“Chưa.” Tần Ngạo Nam vẫn giữ vẻ mặt cứng nhắc.

Mấy ngày nay hắn vừa trở về, bức thư Lục Thời Thâm mang về, hắn đã đọc đi đọc lại rồi, nhưng hắn chưa từng có kinh nghiệm viết thư qua lại với con gái. Bức thư của Trịnh Tâm Nguyệt viết thật nhiệt tình, phóng khoáng, chẳng chút che giấu tình cảm của mình. Hắn còn chưa nghĩ ra nên viết thư trả lời thế nào cho phải phép.

“Cậu thật sự hết nói nổi rồi.” Lục Niệm Phi liếc mắt, đáy mắt hiện lên một tia tinh quái. “Nếu cậu thật sự không thích người ta, không muốn qua lại thì cứ viết thư nói thẳng, đừng làm chậm trễ người ta tìm một chàng trai tài hoa khác ở Kinh Thành.”

Tần Ngạo Nam hơi lúng túng, gân cổ lên cãi. “Tôi... không phải không muốn tiếp xúc, chỉ là tôi không biết viết gì cho thích hợp.”

Lục Niệm Phi ra vẻ rất có kinh nghiệm. “Có gì khó đâu? Cậu cứ hỏi han xem cô ấy ở bên đó có quen không, nói vài lời quan tâm, dịu dàng một chút, rồi tranh thủ lúc rảnh rỗi đi vào thành mua một ít quà vặt con gái thích ăn.”

“Giờ Kinh Thành đã vào thu, trời bắt đầu se lạnh rồi, cậu mua một cái khăn quàng cổ gửi qua đi. Đàn ông đã có ý tơ tưởng thì phải rộng rãi, đừng keo kiệt, bủn xỉn. Điểm này cậu phải học hỏi Thời Thâm và Chu doanh trưởng nhiều vào, hai cậu ấy đều là những người rất biết cưng chiều vợ.”

“…”

Tần Ngạo Nam im lặng không nói, nhưng trong bụng lại đã có chủ ý.



Trước cổng đơn vị.

Khương Dương tường thuật lại sự việc Dương Niệm Niệm đã dặn dò cho Lục Thời Thâm. Lo lắng Lục Thời Thâm sẽ có ý kiến trái chiều về chuyện mua mấy căn nhà cũ nát, cậu ta cố tình giải thích.

“Anh Lục, em thấy cách làm ăn của Niệm Niệm rất độc đáo, chị ấy có lẽ vì suy nghĩ lâu dài, nên mới muốn mua mấy căn nhà nát đó. Cho dù mấy căn nhà đó không kiếm được lời, nhưng bán sang tay cũng không đến mức lỗ vốn, cho dù không bán được thì ít nhất nhà vẫn còn ở trong tay.”

Khương Dương thao thao bất tuyệt, Lục Thời Thâm chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu.

“Phiền cậu nhắn Đỗ Vĩ Lập một tiếng, ba ngày sau 8 giờ sáng gặp nhau ở trạm phế liệu.”

Khương Dương giật mình một chút, ngay sau đó cười ha hả đáp lời. “Được rồi.”

Ban đầu, cậu ta còn lo lắng một chuyện lớn như mua nhà mà Dương Niệm Niệm chưa bàn bạc với Lục Thời Thâm thì anh ấy sẽ không vui. Nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn là cậu ta lo lắng hão huyền rồi.

“Cũng phiền cậu để mắt đến Nhược Linh một chút.” Lục Thời Thâm lại dặn dò thêm.

Khương Dương vỗ n.g.ự.c bảo đảm. “Anh Lục cứ yên tâm! Nhược Linh ở chỗ em rất tốt, cô ấy và Duyệt Duyệt rất hợp tính nhau, hai người ngày nào cũng quấn quýt bên nhau như chị em ruột vậy.”

Từ khi Lục Nhược Linh đến, Khương Dương bớt đi không ít lo toan, cũng có thể toàn tâm toàn ý lo cho chuyện làm ăn. Lục Nhược Linh tuy có hơi chậm chạp, không phải kiểu cô gái lanh lợi, nhưng được cái việc chăm sóc trẻ con thì không thể chê vào đâu được, ngày thường cũng rất cần mẫn.

Lục Thời Thâm vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, gật đầu. “Cậu về đi!” Rồi xoay người bước vào đơn vị.

Khương Dương sờ sờ mũi, trong lòng lẩm bẩm: Anh Lục quả đúng là người kiệm lời.



Đỗ Vĩ Lập nói năng cà lất phất lơ, vậy mà làm việc lại khá đáng tin cậy. Nói hẹn ba ngày thì đúng ba ngày, liền liên hệ xong xuôi bên bán để làm thủ tục sang tên.

Tổng cộng có tám hộ gia đình đồng ý bán nhà. Khương Dương muốn ba căn, còn lại năm căn là của Lục Thời Thâm. Thủ tục diễn ra vô cùng thuận lợi. Khi từ cơ quan chức năng đi ra, một người chủ cũ của căn nhà bỗng thuận miệng hỏi một câu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hàng xóm cũ của tôi là ông Lưu, chẳng phải cũng muốn bán nhà sao? Sao không thấy ông ấy đến làm thủ tục?”

Nghe được câu này, Lục Thời Thâm và Khương Dương không hẹn mà cùng nhìn về phía Đỗ Vĩ Lập.

Đỗ Vĩ Lập bị nhìn, có chút chột dạ. “Mấy cậu nhìn tôi làm gì? Tôi cũng nào có biết, có thể đã có người khác nhanh chân hơn mua căn nhà đó rồi.”

Không đợi Khương Dương nghi ngờ, hắn liền nói. “Thôi được rồi! Buổi chiều tôi còn có việc phải chạy vạy đây, không cùng mấy cậu đi ăn cơm trưa đâu. Mấy cậu cứ lo việc của mình đi nhé!”

Thấy Đỗ Vĩ Lập lái xe đi, Khương Dương quay đầu nhìn về phía Lục Thời Thâm. “Anh Lục, hay là anh cùng em đến trạm phế liệu ăn cơm rồi về đơn vị nhé?”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Lục Thời Thâm lắc đầu. “Không được, tôi về đơn vị ăn. Cậu đi lo việc của cậu đi.”

Nói xong, hắn cũng lên xe rời đi.

Khương Dương bất đắc dĩ ngước nhìn trời, trong lòng thầm than: Ai nấy đều lái xe con đi mất cả rồi, còn mình cậu ta lạch bạch với cái máy kéo, nom thật là chậm chạp.

Nhưng nghĩ đến những thành tựu hiện tại của mình, cậu ta cũng rất lấy làm thỏa mãn. Tháng sau sắm thêm một chiếc máy kéo nữa, trạm phế liệu không cần đầu tư thêm vốn, cậu ta cũng sẽ có một khoản tiết kiệm kha khá trong tay.

Trong tay có bốn căn hộ, đợi sau này có tiền, sẽ mua thêm một mặt tiền khác nữa, xem còn có thể mở thêm món buôn bán nhỏ nào không.

Khương Dương ở bên này đang mơ màng vạch kế hoạch, thì cô nàng Dương Niệm Niệm bên kia lại không được thuận lợi cho lắm.

Cô vốn định tan học xong gọi điện hỏi xem chuyện mua nhà có thuận lợi không, ai ngờ còn chưa tan học đã bị gọi lên phòng hiệu trưởng.

Trong phòng có hơn chục người đang đứng đó, ngoài hiệu trưởng và các thầy cô, còn có ba người đàn ông hơi lạ mặt, cảm giác không giống giáo viên chút nào. Nhìn tư thế nghiêm nghị kia, hẳn là những vị lãnh đạo cấp cao.

Thấy ai nấy vẻ mặt nghiêm nghị, Dương Niệm Niệm trong bụng đã đoán ra có điều chẳng lành, song cô chẳng hề run sợ. Cây ngay chẳng sợ c.h.ế.t đứng, cô tin mình không làm gì sai trái với lương tâm.

“Thưa hiệu trưởng, ngài cho gọi cháu ạ?”

Chưa kịp để hiệu trưởng cất lời, một người đàn ông trạc tứ tuần, đôi mắt hình tam giác sắc lạnh, toát lên phong thái của một cán bộ cấp cao, đã dò xét cô từ đầu đến chân. Ánh mắt ông ta đầy vẻ nghi hoặc. “Cô là Dương Niệm Niệm đó sao?”

“Dạ, đúng vậy ạ.” Dương Niệm Niệm gật đầu.

Đứng trước cả căn phòng đầy đủ các thầy cô, cán bộ, cô không chút nao núng, rụt rè, ngược lại còn tỏ ra điềm tĩnh lạ thường.

Tuy nhiên, trong mắt vị cán bộ họ Mang, vẻ điềm nhiên của cô lại biến thành thái độ ngạo mạn, bất kính với những người có mặt.

“Vị này là đồng chí Mang Nguyên Bình, cán bộ Bộ Giáo dục.” Hiệu trưởng giới thiệu vắn tắt, đoạn liền vào thẳng vấn đề: “Có người đã gửi thư tố cáo đích danh đến Bộ Giáo dục, cho rằng cháu đã gian lận trong kỳ thi tuyển sinh, dùng thủ đoạn không minh bạch để đạt được thành tích cao. Cháu có điều gì muốn phân trần không?”

“…”

Dương Niệm Niệm liền ngộ ra mọi nhẽ.

Quả đúng là Dương Tuệ Oánh đã mò tới Kinh Thành rồi! Chẳng làm nên trò trống gì ở Hải Thành, cô ta lại giở trò mèo ở đất Kinh Kỳ này. Chắc cô ta tưởng nơi đất khách quê người, lại xa vòng tay Lục Thời Thâm, thì anh ấy sẽ chẳng thể giúp gì được cho cô sao?

Cô hít một hơi thật sâu. “Thưa hiệu trưởng, nếu đã có người tố cáo cháu gian lận, vậy phải chăng nên yêu cầu người đó đưa ra bằng chứng xác đáng trước ạ? Chẳng lẽ lại chỉ dựa vào lời nói một chiều của cô ta mà kết tội cháu hay sao?”

Hiệu trưởng không khỏi liếc nhìn sang đồng chí Mang Nguyên Bình. Kỳ thực, ông cũng mong đây chỉ là sự hiểu lầm. Thành tích của Dương Niệm Niệm vốn rất đáng nể, trong số các tân sinh viên thì thuộc hàng xuất sắc, ông đặc biệt quý mến tài năng của cô bé này.

Tuy nhiên, đã có thư tố cáo, lại còn làm kinh động đến cả Bộ Giáo dục, thì nhất định phải điều tra cho ra ngô ra khoai, không thể để thanh danh của nhà trường bị ảnh hưởng.