Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 319



Trương Vũ Đình vẫn đứng chờ ngoài cửa, thấy cô vừa bước ra, vội vàng tiến tới, giọng nói đầy sự áy náy và lo lắng: "Hai vợ chồng cậu xa nhau lâu như vậy, mới về được có một ngày, tớ lại gọi cậu đi thế này, đồng chí Lục có phật lòng không?"

Dương Niệm Niệm lắc đầu nguây nguẩy, miệng bật ra lời trêu chọc mang chút hóm hỉnh: "Không sao đâu, anh ấy giờ có làm được việc gì "nặng nhọc" đâu mà phật lòng với chả ý kiến?"

Trương Vũ Đình nghe giọng điệu của Dương Niệm Niệm, gương mặt thoáng đỏ lên, vội vã nói: "Vậy... vậy chúng ta mau vào phòng nghỉ của tớ đi thôi!"

Phòng nghỉ dành cho cán bộ y tế ở lầu một, một căn phòng nhỏ chỉ vài mét vuông, kê xong cái giường là đã gần như hết chỗ, hai người đứng trong đó cảm thấy có chút chật chội, khó xoay xở.

Trương Vũ Đình mời Dương Niệm Niệm ngồi lên giường, rồi rót cho cô một cốc nước ấm, còn chu đáo thêm vào chút đường đỏ cho cô dễ uống.

"Cái cốc này tớ mới mua, còn chưa dùng bao giờ đâu đấy."

"Cảm ơn cậu nhé." Dương Niệm Niệm nhận lấy chiếc cốc tráng men, ôm trọn nó trong lòng bàn tay để sưởi ấm. "Cậu ngồi xuống đây trò chuyện đi."

Trương Vũ Đình ngồi xuống bên cạnh cô, muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, khó lòng mở lời. Sau một lúc lâu băn khoăn, cô mãi mới rụt rè cất lời.

"Niệm Niệm này, có mấy lời trong lòng tớ muốn tâm sự với cậu. Nói ra có khi cậu sẽ coi thường tớ, nhưng tớ chẳng biết phải nói cùng ai cả."

Nghe những lời này, Dương Niệm Niệm lờ mờ đoán được tâm tư của cô bạn. Cô khẽ nghiêng đầu hỏi: "Có phải là liên quan đến Lục Niệm Phi không?"

Trương Vũ Đình hơi ngạc nhiên, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Cậu đoán ra rồi à?"

Dương Niệm Niệm khẽ nháy mắt mấy cái, môi nở nụ cười ý nhị: "Tớ cũng chỉ đoán mò thôi mà."

Trương Vũ Đình mím môi, khẽ hạ giọng: "Nói thật với cậu, tớ... tớ đã thích đồng chí phó đoàn trưởng Lục rồi."

Đối với một người có tính cách rụt rè như Trương Vũ Đình, việc thổ lộ tình cảm vẫn khiến cô vô cùng xấu hổ. Gương mặt cô đỏ bừng, nóng ran như lửa đốt.

"Tớ biết cậu nghe tớ nói thế này có thể sẽ khinh thường tớ. Chính tớ bây giờ cũng thấy mình đáng trách. Từ trước đến giờ tớ vẫn cứ ngỡ vợ của đồng chí phó đoàn trưởng đã khuất, hôm nay mới tình cờ biết, vợ anh ấy chỉ là bỏ nhà đi thôi."

Cả ngày hôm nay, Trương Vũ Đình đã sống trong sự dằn vặt khôn nguôi. Ban đầu, việc thầm thích Lục Niệm Phi cô không cảm thấy có gì sai trái. Nhưng khi biết vợ anh ấy vẫn còn sống, cô cảm thấy mình thật chẳng ra gì, y như một người phụ nữ hư hỏng, chẳng khác gì một kẻ thứ ba đang cố tình chen chân vào tổ ấm người khác. Đặc biệt, những hành động chăm sóc, quan tâm An An bấy lâu nay, cô không biết liệu có vô tình làm phiền Lục Niệm Phi không. Nghĩ đến viễn cảnh Lục Niệm Phi có lẽ đang ngầm chán ghét mình, nhưng vì nể mặt cha mẹ cô mà không nói ra, ruột gan cô như có lửa đốt, cồn cào, cảm thấy vô cùng xấu hổ, không dám đối diện với hắn.

Nhìn Trương Vũ Đình khổ sở, Dương Niệm Niệm bỗng giật mình, nhận ra dường như chính mình đã vô tình se duyên cho Trương Vũ Đình và Lục Niệm Phi.

Cô tò mò hỏi: "Cậu thích Lục Niệm Phi ở điểm nào vậy? Ngoài cái mặt ra, tớ thấy hắn cũng chẳng có ưu điểm gì đáng kể, đôi khi còn khá... tưng tửng, lại còn có con riêng nữa."

Cô nhớ lại lần hắn giúp cô trốn ở nhà khách, dám chắc Lục Niệm Phi đã cố ý đẩy cô ngã. Hừ!

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Trương Vũ Đình theo bản năng bênh vực: "Đồng chí phó đoàn trưởng Lục là người rất tốt mà! Trước đây trông anh ấy có vẻ bất cần, nhưng đó là do phải giả vờ để làm nhiệm vụ nằm vùng thôi."

Dương Niệm Niệm chỉ ừ hử cho qua, trong lòng thầm nghĩ: "Giả vờ cái gì chứ? Theo cô, hắn ta chỉ nhân cơ hội nằm vùng mà được "sống thật với bản thân" thì có! Chắc hẳn hắn còn lấy làm tận hưởng lắm cái quãng thời gian tự do tự tại ấy."

Trương Vũ Đình vẫn còn đắm chìm trong những suy nghĩ của mình: "Trước đây anh ấy đến bệnh viện để cắt băng, đã giúp tớ một tay. Tớ mang ơn anh ấy lắm. Sau này biết anh ấy là người lính nằm vùng thì lại càng khâm phục. Thấy một người đàn ông đơn thân nuôi con thật vất vả, tớ có thời gian rảnh rỗi liền đến chơi với An An. Dần dần tiếp xúc nhiều, tớ mới vỡ lẽ ra anh ấy thật sự là một người tốt bụng, tử tế."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dương Niệm Niệm nhấp một ngụm nước đường, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy bây giờ cậu định liệu ra sao?"

Vẻ mặt Trương Vũ Đình lập tức trở nên ảm đạm: "Niệm Niệm, tớ tuyệt nhiên không bao giờ làm cái chuyện thất đức, vô liêm sỉ ấy đâu. Sau này tớ vẫn sẽ tốt với An An, nhưng tớ sẽ không còn những ý nghĩ lệch lạc, không nên có nữa." Cô quyết định chôn chặt thứ tình cảm này vào sâu trong lòng, coi như nó chưa từng tồn tại, chỉ có như vậy mới là tốt nhất cho tất thảy mọi người.

Dương Niệm Niệm khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô không khỏi cảm thán, mẹ của Trương Vũ Đình, bà Đinh Lan Anh, tuy tính tình có phần hẹp hòi, nhưng lại nuôi dạy con gái rất tốt. Thật lòng mà nói, cô đã lo sợ Trương Vũ Đình sẽ nói ra một tràng những lời lẽ níu kéo, không thể dứt tình với Lục Niệm Phi. Trong cái thời buổi này, chuyện ly hôn vốn là điều hiếm hoi, dù vợ hay chồng có lỡ bước bị bắt quả tang, cũng khó mà đường ai nấy đi. Với tình huống của Lục Niệm Phi, trừ khi mẹ của An An phạm một lỗi lầm cực lớn, bằng không cũng khó mà ly hôn được.

Dương Niệm Niệm lựa chọn từ ngữ cẩn thận để an ủi cô bạn: "Cậu nghĩ thông suốt được như vậy là tốt rồi. Cậu rất giỏi giang, sau này nhất định sẽ gặp được nhiều người tốt hơn."

Trương Vũ Đình không nói ra hết những suy nghĩ trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn tràn đầy sự cảm kích: "Niệm Niệm, cảm ơn cậu nhiều nhé. Nói ra được rồi, tớ thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều."

"Có chuyện gì thì đừng buồn bực trong lòng một mình. Tuy tớ không khéo an ủi, nhưng chuyện của cậu, tớ sẽ không bao giờ tiết lộ cho ai đâu."

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp. Trương Vũ Đình giật mình, vội vàng chạy ra mở cửa. Một người phụ nữ chừng ngoài ba mươi, nét mặt sốt sắng, hớt hải nói: "Bác sĩ ơi, chồng tôi chẳng hiểu sao cứ kêu đau bụng dữ dội, cô có thể làm ơn theo tôi xem giúp một chút được không ạ?"

Dương Niệm Niệm đứng dậy, tiện tay đặt chiếc cốc tráng men lên bàn. "Cậu đi làm việc đi! Tớ cũng về phòng đây."

Trương Vũ Đình ngượng nghịu nói: "Niệm Niệm, lúc nào rảnh tớ lại tìm cậu nhé." Nói rồi, cô không dám chần chừ, vội vàng cầm ống nghe bệnh chạy theo người nhà bệnh nhân lên tầng ba.

Dương Niệm Niệm trở lại phòng bệnh, thấy Lục Thời Thâm lại muốn xuống giường. Cô nhanh nhẹn chạy tới đỡ lấy anh. "Anh muốn đi vệ sinh à? Từ từ thôi, em đỡ anh đi."

Lục Thời Thâm đứng vững người, hơi ngẩng đầu: "Không cần đỡ đâu, em lấy chậu nước, tiện thể hứng giúp anh nửa chậu nước ấm."

"Anh cũng khéo lợi dụng thời cơ đấy nhỉ!" Dương Niệm Niệm trêu.

Dương Niệm Niệm một tay cầm chậu, một tay đỡ Lục Thời Thâm đi vào nhà vệ sinh, tiện thể hứng nửa chậu nước ấm. Vừa chuẩn bị quay về phòng bệnh thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, nặng nề, vọng lên từ phía cầu thang. Chắc là bệnh nhân nào đó có tình huống đột xuất, chuyện này ở bệnh viện rất thường thấy. Họ không phải bác sĩ, cũng chẳng giúp được gì nên đành về phòng.

Trong lúc giúp Lục Thời Thâm rửa mặt, Dương Niệm Niệm không nhịn được mà tò mò chuyện của Lục Niệm Phi.

"Anh với Lục Niệm Phi quan hệ tốt, có biết anh ấy nghĩ gì về Vũ Đình không?"

"Không thể có suy nghĩ gì được." Thái độ của Lục Thời Thâm trở nên nghiêm túc hơn. "Chỉ cần còn chưa ly hôn, anh ấy vẫn là người đã có vợ."

Dương Niệm Niệm bĩu môi, cố tình chọc: "Nếu mẹ An An cả đời không về thì sao? Lục Niệm Phi ôm cái danh đã có vợ, chẳng lẽ cứ thế mà sống lẻ bóng cả đời sao?"

Cô không khỏi suy nghĩ, nếu mẹ An An vẫn không về, thì có hai khả năng, một là đã xảy ra chuyện, hai là đã tái giá ở nơi nào đó rồi.

Lục Thời Thâm không trả lời được, chỉ đơn giản là im lặng.

Dương Niệm Niệm càng được đà, cố tình mỉa mai, hừ hừ: "Đối với người khác thì nghiêm khắc thế, không biết đối với bản thân có kiên định được như vậy không. Anh sức khỏe dồi dào thế này, nếu em biến mất, anh không cưới thêm dăm ba vợ nữa mới là lạ." Cô vừa nghĩ vừa thấy trong lòng dâng lên chút ấm ức. Kiếp trước chắc chắn anh ta đã con cái đầy đàn rồi.

Càng nghĩ càng ấm ức, Dương Niệm Niệm vội vàng rửa tay chân, thay bộ quần áo rồi chui thẳng vào chăn ở chiếc giường đối diện, kiên quyết "phân giường" với Lục Thời Thâm.