Lục Thời Thâm không hiểu vì sao Dương Niệm Niệm đột nhiên lại giận dỗi. Anh đã từng nói cả đời chỉ cưới một người vợ, nên cũng chẳng nghĩ đến chuyện này. Anh biết tính cách cô vô tư, không hay để bụng chuyện vặt, nhưng lại cho rằng tư tưởng như vậy là không đúng đắn, đã đến lúc anh phải uốn nắn lại cho cô.
Anh suy nghĩ một lúc, rồi thận trọng lên tiếng, giọng điệu nghiêm nghị, dứt khoát như một người cha răn dạy con cái:
“Niệm Niệm, anh biết tư tưởng của em khá hiện đại, nhưng có vài chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu.” Anh ngừng một chút rồi nói thêm, “Nếu Lục Niệm Phi là người bình thường, dẫu có phần không phải đạo cũng có thể châm chước, nhưng anh ấy là quân nhân, đã khoác lên mình tấm áo lính này, tuyệt đối không thể làm chuyện phạm pháp được.”
Dương Niệm Niệm thấy vừa dở khóc dở cười. Cô chỉ muốn nhân cơ hội này để ngủ riêng một mình cho thoải mái. Nếu không gây chuyện như vậy, Lục Thời Thâm chắc chắn sẽ đòi nằm chung giường. Giường bệnh thì hẹp, xoay người cũng khó, cả hai sẽ đều khó chịu. Một mình một giường vẫn thoải mái hơn nhiều.
Cô nằm thiếp đi một giấc dài đến khi tự nhiên tỉnh lại. Lúc cô tỉnh dậy, Lục Thời Thâm đang dựa vào thành giường đọc báo. Vừa cựa mình một cái, anh đã nhìn sang cô: "Tỉnh rồi à?"
Dương Niệm Niệm ngồi dậy, thấy anh đã cẩn thận đắp chiếc áo khoác quân đội của mình lên chăn của cô, trong lòng chợt thấy thật ấm áp. Cô vươn vai: “Mở mắt ra là thấy anh, trong lòng thấy thật bình yên.”
Kết hôn lâu như vậy, số lần cô mở mắt ra đã thấy Lục Thời Thâm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng nếu phải lấy việc anh bị thương để đổi lấy cảnh tượng này, thì thôi vậy, không cần nữa.
Nghĩ bác sĩ có thể đến khám bất cứ lúc nào, Dương Niệm Niệm không dám ngủ nướng, nhanh chóng mặc quần áo.
“Em đi vệ sinh, anh có muốn đi cùng không?”
Lục Thời Thâm lắc đầu: “Anh đi rồi.”
Dương Niệm Niệm lải nhải: “Sao anh không gọi em dậy đỡ anh đi? Lỡ bị ngã, vết thương rách ra thì sao?”
Lục Thời Thâm: “Thấy em ngủ say nên không gọi. Vết thương của anh hồi phục nhanh lắm, không cần phải lo lắng đâu.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Dương Niệm Niệm đi ra mở cửa, thấy Lý Phong Ích và Lục Nhược Linh đang đứng đó.
“Chào chị dâu.”
“Chào chị dâu.”
Dương Niệm Niệm thoáng ngạc nhiên: “Ối chà, sao hai người lại sánh bước cùng nhau thế này?”
Lý Phong Ích cười hì hì, hai mắt híp lại: “Em gặp Nhược Linh ngay ở cổng viện. À mà này, chị Vương tìm mãi không thấy chùm chìa khóa nhà chị đâu cả.”
Dương Niệm Niệm sờ vào túi áo khoác kaki, quả nhiên thấy chùm chìa khóa lỉnh kỉnh. Cô vỗ trán khẽ kêu: “Ôi chao… Sáng ra đi vội vàng quá, tôi nhét đại vào túi mà quên tiệt mất. Thôi cũng được, đằng nào anh Thời Thâm cũng sắp được xuất viện rồi, ở đây tắm rửa cũng bất tiện, về nhà rồi thay cũng chẳng sao.”
Lục Nhược Linh đặt hộp cơm lên tủ đầu giường: “Chị dâu, anh hai, em làm bánh trứng với cháo cho hai người đây. Còn có bí đao xào thịt nữa.”
Tiết trời vào đông, trên mâm cơm ngày thường chỉ có rau cải trắng luộc và bí đao xào. Đây đều là những thứ rau củ dễ trồng, cho năng suất cao, lại còn rẻ tiền nữa.
Lý Phong Ích thò cổ dài ngoằng ra, trêu ghẹo: “Thảo nào cô không cho tôi giúp xách hộp cơm. Sợ tôi nếm vụng vài miếng chăng?”
Lục Nhược Linh không để ý Lý Phong Ích đang pha trò, cô thành thật giải thích: “Tôi sợ anh làm đổ canh. Anh đi đứng cứ luýnh quýnh hấp tấp, nhìn chẳng cẩn thận gì cả.”
Lý Phong Ích vội vã thanh minh, giọng điệu có chút oan ức: “Tôi cẩn thận lắm chứ, chẳng qua đi nhanh là cái thói quen từ hồi còn công tác ở đơn vị thôi mà.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Dương Niệm Niệm thấy Lý Phong Ích cuống quýt giải thích, chỉ khẽ cười thầm. Cô nói: “Hai người cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi đã. Tôi đi lấy ít nước ấm rửa mặt đây.”
“Chị dâu cứ đi rửa mặt đi! Em sẽ chăm sóc đoàn trưởng cho.”
Lý Phong Ích rất biết ý, cầm chậu nước đi lấy nước ấm. Khi Dương Niệm Niệm rửa mặt xong quay lại, Lục Thời Thâm đang tự mình dùng khăn lau mặt.
Thấy cô vào, Lý Phong Ích vội vàng giải thích: “Chị dâu ơi, em định giúp đoàn trưởng lau, nhưng anh ấy không chịu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đoàn trưởng chỉ cần tay chân còn cử động được thì bất cứ việc gì cũng tự mình làm.
Dương Niệm Niệm liếc nhìn Lục Thời Thâm trách móc. Con người này sao lại cứ vô tâm với sức khỏe của mình vậy chứ. Lỡ đâu làm động đến vết thương ở lưng thì biết làm sao?
Nghĩ bụng, cô cố tình nói mát mẻ: “Không sao đâu mà, chắc là vết thương không có đau đớn gì đâu nhỉ.”
Chờ Lục Thời Thâm lau mặt xong xuôi, Lục Nhược Linh liền mở những hộp cơm ra, sốt sắng giục: “Chị dâu, anh hai, hai người mau ăn cơm đi thôi! Cứ để lâu thế này thì thức ăn nguội mất ngon bây giờ.”
Lý Phong Ích cũng chưa ăn cơm. May là Lục Nhược Linh mang đủ đồ ăn, ba người cùng nhau ăn.
Họ trò chuyện một lúc, Lý Phong Ích bỗng sực nhớ ra điều gì, vỗ trán một cái, nói to:
“Ôi chao, suýt nữa em quên mất chuyện hệ trọng!”
Hắn ta liền thò tay vào n.g.ự.c áo, lôi ra hai phong thư đã nhàu nhĩ: “Đây, thư nhà đoàn trưởng gửi tới đây ạ.”
“Thư nhà ư?” Lục Nhược Linh mắt sáng lên: “Chị dâu, chị mau xem bố mẹ viết gì đi.”
Dương Niệm Niệm nhận lấy hai phong thư, nhìn ngày gửi thấy cách nhau đến tận một tuần, cô không khỏi cau mày: “Gia đình gửi thư dồn dập thế này, chẳng lẽ ở nhà có chuyện gì hệ trọng sao?”
Lục Thời Thâm không nói lời nào, chỉ lặng lẽ kiên nhẫn đợi cô đọc thư.
Dương Niệm Niệm mở bức thư đầu tiên, vừa đọc được mấy dòng đã nheo mắt, bật cười:
“Mẹ chồng đang trách chúng ta lừa bà, nói Nhược Linh từ ngày đến thành phố đến giờ vẫn chưa gửi đồng nào về nhà cả.”
Lục Nhược Linh ngơ ngác hỏi: “Chị dâu, số tiền em tích góp được còn dư lại một ít, hay là em gửi về nhà cho mẹ nhé?”
Dương Niệm Niệm lắc đầu: “Số tiền này em cứ giữ lấy mà phòng thân, sau này làm của hồi môn. Lấy chồng rồi, sinh con nữa, đâu đâu cũng cần đến tiền cả đấy.”
Lục Nhược Linh sững sờ, sau khi vỡ lẽ ra ý tốt của chị dâu, đôi mắt cô rưng rưng chực khóc vì cảm động: “Chị dâu ơi, chị đối tốt với em còn hơn cả mẹ ruột. Sau này em nhất định sẽ hiếu thảo với chị, y như hiếu thảo với bố mẹ đẻ vậy.”
Lý Phong Ích thấy đôi mắt Lục Nhược Linh đỏ hoe, vừa thấy thương xót, nghe cô nói mấy lời gan ruột vậy thì suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Dương Niệm Niệm dở khóc dở cười nói: “Em cứ làm tốt công việc ở trạm thu mua phế liệu là đã là sự báo đáp tốt nhất dành cho chị rồi đấy!”
Cô cúi đầu tiếp tục đọc thư, bất chợt kinh ngạc “ố” một tiếng: “Mã Hạo sắp sửa lấy vợ sao?”
Lục Nhược Linh vừa nãy còn đang chực khóc, nghe vậy thì ngạc nhiên ra mặt, hỏi: “Lại có người con gái nào chịu gả cho cái gã đó ư?”
Từ ngày lên thành phố lớn, cô đã được mở mang tầm mắt, nhìn nhận mọi sự cũng thoáng đạt hơn. Cô hiểu rõ, bất cứ ai mà lấy phải Mã Hạo thì cuộc đời cũng chẳng có ngày yên ổn đâu.
Lục Thời Thâm khẽ nhíu mày. Tuy không cất lời, nhưng trong thâm tâm anh phản đối kịch liệt việc Mã Hạo kết hôn. Hắn ta vốn lười biếng ham ăn, căn bản không thể gánh vác trách nhiệm của một người trụ cột gia đình, hoàn toàn không phù hợp để lập gia thất.
Dương Niệm Niệm đoán chừng: “Chắc chắn cô gái nhà người ta không rõ bản tính con người hắn, nên mới bị bà mối giở trò lừa gạt rồi.”
Trong bức thư đầu tiên, Mã Tú Trúc than thở đủ điều, trách Lục Nhược Linh sao không gửi tiền về giúp đỡ gia đình, còn nói bà ta bị di chứng của thuốc chuột, thân người cứ chỗ này chỗ nọ đau nhức. Tóm lại, bà ta chỉ muốn vòi tiền, còn chuyện hôn sự của Mã Hạo thì chỉ được nhắc qua loa ở cuối thư mà thôi.
Dương Niệm Niệm mở bức thư thứ hai, vừa đọc được mấy dòng đã bật cười thành tiếng: “Cái gã Mã Hạo này đúng là gặp quả báo rồi! Hắn dám trêu ghẹo một người phụ nữ có chồng trong làng, thế là bị chồng người ta đánh cho thừa sống thiếu chết.”
Cô vừa đọc vừa kể: “Bà muốn chúng ta gửi tiền cho Mã Hạo để hắn đi chữa bệnh, còn đòi anh phải phái một toán quân đến tóm cổ người đã đánh hắn kia.”
Mã Hạo dù sao cũng là cháu trai bên ngoại của Mã Tú Trúc, giờ cháu mình gặp tai ương thì bà ta ra mặt giúp đỡ cũng là lẽ thường tình. Nhưng những lời bà ta nói ra nghe cứ như trò đùa trẻ con, quả thật là quá đỗi ngây ngô.