Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 324



Dương Niệm Niệm liếc hắn ta một cái, lời nói có sách mách có chứng mà phân tích rành rọt: “Một người lính mà không muốn làm tướng quân thì không phải là người lính giỏi. Một khi đã quyết định làm ăn thì nhất định phải có quyết đoán. Mấy năm nay, kinh tế trong nước phát triển thấy rõ, nhà cửa đang được xây mới, thành phố mở rộng không ngừng. Nhà ở trong thành không đủ chia cho mọi người, chuyện có nhà ở thương mại là sớm muộn thôi.”

Đỗ Vĩ Lập nhìn cô đầy vẻ nghi hoặc: “Sao cô lại chắc chắn đến vậy? Chẳng lẽ có tin tức nội bộ nào hay sao?”

Nói đoạn, hắn ta cố tình liếc sang Lục Thời Thâm một cái. Thấy Lục Thời Thâm vẫn giữ vẻ mặt tỉnh bơ, dáng vẻ thâm sâu khó dò, hắn ta càng tin chắc suy đoán của mình. Cặp vợ chồng son này, một người làm ăn, một người làm quân nhân, chắc hẳn có nguồn tin đáng tin cậy và biết được tin tức sớm hơn hắn ta nhiều.

Dương Niệm Niệm tất nhiên không thừa nhận, chỉ cười mỉm: “Ông không xem tin tức hay đọc báo chí à? Kinh thành đã có khu nhà ở thương mại rồi đó thôi.”

“Tôi bận tối mắt tối mũi, làm gì có thời gian mà để ý mấy chuyện vặt vãnh đó.” Đỗ Vĩ Lập không tiếp tục hỏi nữa, “Thôi, không bàn chuyện nữa, tôi về trước đây.”

Rồi quay sang Khương Dương: “Cậu có cần tôi tiện đường đưa về không?”

Trạm phế liệu còn có việc phải giải quyết nên Khương Dương đúng là không thể ở lại lâu. “Anh Lục, Niệm Niệm, tôi về trước nhé! Tối nay tôi lại sang thăm hai người.”

Lục Thời Thâm gật đầu “ừm” một tiếng, còn Dương Niệm Niệm tiễn hai người ra cửa.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, Khương Dương đã bước nhanh, bỏ Đỗ Vĩ Lập ở lại đằng sau.

Đỗ Vĩ Lập vội vã bước nhanh đuổi theo: “Sau lưng đâu có chó đuổi, cậu đi nhanh đến thế làm gì?”

Khương Dương khịt mũi một tiếng: “Chó chẳng phải đang đuổi theo đấy sao?”

Đỗ Vĩ Lập ngẩn người, một lúc sau mới vỡ lẽ ra là Khương Dương đang ám chỉ mình. Hắn ta cười gượng: “Hắc, tôi nói này, cậu học cái thói này của Dương Niệm Niệm đấy à? Miệng mồm chua ngoa đến thế?”

Khương Dương không thèm để ý, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.

Đỗ Vĩ Lập mặt dày đưa tay khoác vai Khương Dương, bị Khương Dương hất văng ra. Hắn ta lại cố tình vòng tay qua vai Khương Dương, cười hềnh hệch: “Tôi muốn uống mấy chén rượu. Tối nay tôi qua nhà tìm cậu nhé!”

Khương Dương lại hất tay hắn ta ra một lần nữa, nói giọng ghét bỏ: “Anh mà dám bén mảng đến, tôi cho Đại Hoa cắn nát chân anh đấy!”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Đại Hoa là một con ch.ó ta màu vàng trắng mà Khương Dương nuôi từ hai tháng trước. Cứ hễ nhìn thấy Đỗ Vĩ Lập là nó lại sủa gâu gâu không ngớt.

Đỗ Vĩ Lập dương dương tự đắc: “Cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ đấy nhé! Tôi sang là để bàn chuyện làm ăn nghiêm túc. Bây giờ cậu từ chối, sau này đừng có mà ân hận.”

Khương Dương vểnh tai nghe ngóng: “Làm ăn chuyện gì?”

Thấy anh ta đã cắn câu, Đỗ Vĩ Lập cười nham hiểm: “Cậu chẳng phải muốn đầu tư bất động sản đó sao? Cậu thử nghĩ xem, cậu không có ô dù, cũng chẳng có mối quan hệ nào đáng kể, chỉ có chút vốn liếng còm cõi. Cậu nghĩ mình có thể làm nên chuyện lớn à? Cậu nghĩ chỉ có mình cậu tinh mắt, còn mấy tay có tiền kia đều ngu ngốc, không biết bất động sản kiếm ra bộn tiền à?”

“Nói thật, theo dõi miếng mồi béo bở này không chỉ có mình cậu đâu. Trước đó đã có người tìm đến công ty của tôi để bàn chuyện thi công rồi. Hiện tại tôi đang chuẩn bị mở rộng quy mô công ty, tuyển thêm công nhân.”

Khương Dương không hiểu rõ mục đích những lời này của Đỗ Vĩ Lập, bèn hỏi: “Anh muốn nhận thầu công trình của tôi hay sao?”

Đỗ Vĩ Lập cười nhạo: “Cậu nghĩ công ty tôi thiếu công trình để làm hay sao? Nói thẳng cho cậu biết! Cậu muốn làm bất động sản, một mình cậu không nuốt nổi miếng bánh lớn này đâu.”

“Không bằng hai ta cùng hợp tác. Cậu làm cổ đông chính, tôi làm cổ đông góp vốn. Tuy tôi cũng không có tài cán gì ghê gớm, nhưng ở Hải Thành này vẫn có mấy người bạn già quen biết rộng, có tiếng nói. Cậu suy nghĩ kỹ xem sao?”

Khương Dương nhìn Đỗ Vĩ Lập đầy vẻ nghi ngờ: “Anh không định lừa bịp tôi đấy chứ? Tự dưng anh lại tốt bụng đến vậy sao?”

Đỗ Vĩ Lập có chút giận dỗi: “Cậu nói thế là ý gì? Tôi đã từng hại cậu bao giờ đâu?”

Khương Dương nghĩ ngợi một lát, rồi gật đầu: “Vậy thì tối nay anh cứ sang đi!”

Đỗ Vĩ Lập lập tức thay đổi thái độ xoành xoạch, cười hềnh hệch, khoác tay lên vai Khương Dương cùng đi xuống lầu.

Dương Niệm Niệm đóng cửa phòng bệnh, ngồi xuống mép giường Lục Thời Thâm: “Xưởng đúc chắc khoảng ba bốn tháng nữa là hoàn thành. Sáng mai em sẽ đi cùng chú Cù để xem xét máy móc, chờ đến buổi chiều anh tháo chỉ thì chúng ta cùng về nhà.”

Lục Thời Thâm gật đầu: “Xưởng đúc không giống trạm phế liệu, việc mua sắm máy móc thiết bị cần một khoản tiền không nhỏ đâu.”

Anh dừng lại một chút, rồi nói thêm: “Anh sẽ đi vay mượn, tính đâu cũng được cỡ hai vạn bạc, chắc cuối năm nay mới xoay xở được khoản đó.”

Dương Niệm Niệm mỉm cười híp mắt: “Anh cứ yên tâm chuyện tiền nong. Khương Dương đã chia cho em gần năm vạn rồi, lại còn đến tận hai ba tháng nữa xưởng mới mở cửa, ít nhất cũng có thêm ba bốn vạn nữa. Tổng cộng cũng phải tám chín vạn rồi. Còn Đỗ Vĩ Lập bên đó cũng sẽ gửi tiền phần của em về nữa chứ.”

“Chính vì có khoản tiền này làm lưng vốn, em mới dám liều mình mở xưởng. Cho dù làm ăn có thua lỗ đi chăng nữa, thì bán hết máy móc, thiết bị đi cũng vớt vát lại được chút đỉnh. Trạm phế liệu vẫn cứ hoạt động, tiền vẫn vào đều đều. Với lại, giờ chúng ta cũng đã có trong tay vài ba căn nhà rồi. Sau này cuộc sống chỉ có khá giả lên, chứ không thể tệ hơn được đâu.”

Lục Thời Thâm không khỏi ngạc nhiên. Anh biết Dương Niệm Niệm kiếm được tiền, cũng mua không ít nhà cửa, nhưng thực không ngờ cô lại tích cóp được nhiều đến thế.

“Đủ tiền là tốt rồi.”

Dương Niệm Niệm cười tươi rói: “Chú Cù hiểu biết rất rộng, giao nhà máy cho chú ấy quán xuyến, chúng ta có thể yên tâm hơn nhiều. Ban đầu em định đưa sổ tiết kiệm cho anh, để chú ấy lỡ có thiếu tiền thì tìm anh, nhưng sau lại nghĩ anh bận trăm công nghìn việc, không biết khi nào phải đi làm nhiệm vụ, lại hay công tác dài ngày nên em quyết định để chú ấy tìm Khương Dương thì tiện hơn.”

Lục Thời Thâm đáp: “Anh thực sự không có thời gian để lo toan chuyện tiền nong, chi tiêu, giao cho Khương Dương là hợp tình hợp lý nhất.”

Dương Niệm Niệm vốn sợ Lục Thời Thâm nghĩ ngợi nhiều, thấy anh không có ý kiến gì cũng yên lòng phần nào.

“Khương Dương có chí lớn, sau này chắc chắn sẽ thành công rực rỡ. Đầu tư vào nhà đất này kiếm tiền lắm, người giàu có nhất trong giấc mơ của em cũng làm nghề này. Khương Dương mà đổ sức vào mảng nhà đất, chúng ta sẽ mua vài căn nhà và cửa hàng của cậu ấy. Vừa là giúp cậu ấy có mối làm ăn, vừa là để chúng ta có nhà sửa sang, tân trang rồi cho thuê kiếm tiền dưỡng già.”

Lục Thời Thâm vẫn chưa hiểu vì sao cô lại cứ tha thiết với chuyện nhà cửa đến vậy: “Sao em lại muốn mua nhiều nhà đến thế?”

Dương Niệm Niệm giải thích cặn kẽ: “Theo đà kinh tế phát triển, tiền sẽ trượt giá đi nhiều, còn nhà cửa lại là của để dành tốt nhất, không sợ mất đi giá trị đâu.”

“Cái tứ hợp viện em mua ở Kinh Thành ấy, khoảng hai mươi năm nữa thôi, giá trị của nó đủ để nuôi sống con cháu chúng ta mấy đời. Em có vất vả một chút bây giờ, sau này con cháu chúng ta sẽ không cần phải vì ba chén gạo mà cúi đầu khom lưng, cũng không phải nhìn mặt người khác mà sống, muốn làm gì thì làm, có thể sống một cuộc đời an nhàn tự tại.”

Lục Thời Thâm nhìn cô, ánh mắt kiên định, rắn rỏi: “Nếu em muốn phấn đấu cho sự nghiệp, cứ dốc hết sức mình mà làm. Nếu có mệt mỏi, thì đã có anh ở phía sau làm chỗ dựa vững chắc.”

Dương Niệm Niệm sung sướng ôm chầm lấy Lục Thời Thâm, hôn lên mặt anh tới tấp, đến khi nhận ra hơi thở của anh trở nên dồn dập, cô mới vội vàng dừng lại ngay, gương mặt cũng ửng hồng.

Bốn giờ chiều, Lục Nhược Linh và Khương Duyệt Duyệt mang cơm tới.

“Chị dâu hai ơi, ban đầu em định nấu canh bí đao sườn heo với thịt hầm cải trắng, nhưng anh Khương Dương nói ăn mấy món đó suốt dễ ngán lắm. Thế là em đành mua một con gà mái già. Ngày xưa chị dâu cả sinh con không có sữa, anh cả đã hầm canh gà mái già cho chị ấy uống, bảo là canh gà mái rất bổ dưỡng.”

Dương Niệm Niệm bật cười thành tiếng, cố tình múc một muỗng canh gà đưa đến miệng Lục Thời Thâm: “Anh uống chút đi, cái này uống vào tốt lắm, lại còn lợi sữa nữa đấy.”

Khương Duyệt Duyệt tròn xoe mắt, ngây thơ hỏi: “Anh Lục có sinh con đâu, sao lại phải lợi sữa ạ?”

Dương Niệm Niệm tức khắc cười phá lên, ôm bụng đến nghiêng ngả.

Lục Thời Thâm bất đắc dĩ đón lấy chén: “Canh sắp đổ ra ngoài rồi kia kìa.”

CHƯƠNG 344:

Lục Nhược Linh và Khương Duyệt Duyệt ở lại bệnh viện gần nửa tiếng đồng hồ, hai cô bé cứ ríu rít nói chuyện không ngừng nghỉ.

Thấy trời bắt đầu nhá nhem tối, Lục Thời Thâm khẽ nhắc: “Trời sắp tối rồi đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mùa đông, mặt trời xuống núi sớm. Mới chỉ chưa đầy năm giờ chiều mà cả bầu trời đã chìm trong một màu xám xịt u ám.

Dương Niệm Niệm đành bảo hai cô bé về sớm: “Hai đứa về đi thôi, mai ban ngày hẵng đến chơi. Tối rồi đi đường không an toàn đâu.”

Lục Nhược Linh xách theo cái cặp lồng cơm, vui vẻ reo lên: “Chị dâu, anh Hai, bọn em về đây ạ!”

Khương Duyệt Duyệt ngẩng khuôn mặt bầu bĩnh lên, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Dương Niệm Niệm, nài nỉ: “Chị ơi, chờ anh Lục được xuất viện, anh chị cho em đến khu quân nhân chơi với anh An An được không ạ? Lâu lắm rồi em chưa được gặp anh ấy.”

Dương Niệm Niệm không thể cưỡng lại được khuôn mặt bánh bao đáng yêu kia. Cô đưa tay nhéo nhẹ hai má phúng phính của Khương Duyệt Duyệt, cười tươi đồng ý: “Mai chị sẽ đưa em và Nhược Linh cùng đi chơi với An An nhé.”

“Tuyệt vời quá!” Khương Duyệt Duyệt reo lên sung sướng.

Lục Nhược Linh cũng sáng bừng mắt, vội vàng hỏi: “Chị dâu ơi, em cũng được đi chơi sao ạ? Vậy thì trạm phế phẩm ai trông coi đây ạ?”

Dương Niệm Niệm đáp: “Sắp đến Tết rồi, trạm phế phẩm cũng không cần vội vàng đâu. Chờ anh chị về nhà dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, chị sẽ đưa hai đứa đi sắm sửa đồ Tết, mua thêm cho hai đứa vài bộ quần áo mới thật đẹp.”

Kiếm được tiền rồi, đương nhiên phải ăn một cái Tết thật tươm tất, ấm cúng chứ!

Lục Nhược Linh ngạc nhiên hỏi: “Vậy chúng ta không về quê ăn Tết nữa sao ạ?”

Dương Niệm Niệm dịu dàng giải thích: “Nếu em muốn về quê cũng được, mà ở đây ăn Tết cũng tốt. Em cứ suy nghĩ kỹ xem muốn ở đâu thì cứ nói với anh chị.” Cô biết cô em chồng năm đầu xa nhà, nhớ nhà là lẽ thường tình mà.

Khương Duyệt Duyệt kéo nhẹ ngón tay Lục Nhược Linh, đôi mắt chờ mong khẩn khoản: “Chị Nhược Linh ơi, chị ở lại Hải Thành ăn Tết với em đi mà! Em muốn đón giao thừa cùng chị lắm.”

Lục Nhược Linh thực ra cũng không thiết tha về quê nhiều lắm. Mọi thứ ở đây đều tốt hơn hẳn, lại có anh Hai và chị dâu ở cạnh thì còn gì bằng. Nhưng cô vẫn còn e ngại, không biết anh Hai có đồng ý không, bèn cẩn thận dáo dác liếc nhìn Lục Thời Thâm.

Nhận thấy ánh mắt dò hỏi của cô em gái, Lục Thời Thâm nhẹ nhàng nói: “Nếu em muốn ở lại thì cứ ở lại đây.”

Lục Nhược Linh cười tít mắt, sung sướng quay sang Dương Niệm Niệm: “Chị dâu ơi, vậy em ở lại ăn Tết cùng anh chị nhé ạ!”

Khương Duyệt Duyệt reo lên mừng rỡ: “Tuyệt vời quá, vậy là chúng ta lại được đón năm mới cùng nhau rồi!”

Dương Niệm Niệm xoa đầu hai cô bé: “Được rồi, hai đứa về đi thôi kẻo muộn đấy!”

Lục Nhược Linh và Khương Duyệt Duyệt vui vẻ rời khỏi phòng bệnh.

Đêm nay, không còn cảnh cãi vã, cũng chẳng còn cớ để phải ngủ riêng nữa.

Dương Niệm Niệm cởi chiếc áo khoác dày, khẽ ngửi mùi quần áo, rồi lại đưa tay lên hít hà dưới nách, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đi tàu hỏa hai ngày trời, chẳng được tắm rửa, cả người cứ bứt rứt, khó chịu làm sao ấy.”

Lục Thời Thâm hiểu cô vốn là người ưa sạch sẽ, mấy ngày không tắm rửa chắc hẳn sẽ thấy bứt rứt lắm. Anh vén chăn lên, nhẹ giọng nói: “Mau lên giường ngủ đi, coi chừng cảm lạnh đấy.”

Cô chui vào trong chăn, đề phòng trước: “Là anh bảo em ngủ ở đây đấy nhé. Nếu lỡ chẳng may em đụng trúng vết thương của anh, anh đừng có nửa đêm đẩy em xuống đất đấy.”

Lục Thời Thâm nhìn bộ dạng trẻ con của cô, chỉ còn biết lắc đầu. Anh khẽ cười, trấn an: “Yên tâm đi, sẽ không thế đâu. Ngủ ngon nhé.”

Ôm một cái “lò sưởi” như vậy đi ngủ quả thực ấm áp vô cùng. Đêm ấy cô ngủ say như chết, đến mơ cũng chẳng thấy gì.

Sáng hôm sau, Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm vừa ăn sáng xong thì Đỗ Vĩ Lập và Cù Hướng Hữu đã tới.

Đỗ Vĩ Lập quả thực là một người sành sỏi, am tường mọi ngóc ngách của Hải Thành. Anh ta lái chiếc xe chở hai người thẳng đến nhà máy sản xuất thiết bị.

Người phụ trách nhà máy, Chu Bách Khoa, cứ mải mê nghe điện thoại bàn, không hề để mắt tới ba người họ. Điều này khiến Đỗ Vĩ Lập có chút bực dọc. Nếu không phải vì còn có Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm đi cùng, anh ta đã bỏ đi từ lâu rồi.

Hơn mười phút sau, Chu Bách Khoa mới từ từ đặt ống nghe xuống. Hắn vẫn không đứng dậy, ung dung tựa vào ghế, châm một điếu thuốc lá. Hắn nhìn chằm chằm Đỗ Vĩ Lập một lát rồi hỏi: “Tôi thấy anh quen quen?”

Đỗ Vĩ Lập tưởng mình đã bị nhận ra, bèn hất cằm lên, vừa định giới thiệu bản thân thì nghe Chu Bách Khoa kéo dài giọng “Àa…” một tiếng, rồi chỉ vào Đỗ Vĩ Lập: “À, tôi nhớ rồi! Anh là cái thằng Đỗ con chuyên đi thu mua phế liệu đúng không?”

“Đỗ con?” Dương Niệm Niệm thầm bật cười trong lòng, cái gã Chu Bách Khoa này quả đúng là giỏi ra oai.

Đỗ Vĩ Lập cũng tức đến sôi máu. Anh ta đúng là làm nghề thu mua phế liệu, nhưng ở Hải Thành này, anh ta cũng được xem là một tay có m.á.u mặt trong giới, chứ nào có phải xoàng xĩnh gì! Vậy mà giờ lại bị một kẻ làm công cho xưởng khinh thường ra mặt.

Sự kiêu ngạo vừa nén xuống của Đỗ Vĩ Lập lại trỗi dậy. Anh ta mỉa mai: “Xưởng trưởng Chu trí nhớ thật tốt, vẫn còn nhớ mặt tôi. Nhưng mà cái giọng điệu kênh kiệu của ông sao vẫn chẳng khá khẩm hơn chút nào thế?”

Sắc mặt Chu Bách Khoa thay đổi, ánh mắt khinh miệt hỏi: “Các người muốn mua thiết bị gì?”

Chưa đợi họ trả lời, hắn đã vội dùng cái giọng bề trên mà nói: “Dù có mua thiết bị gì đi chăng nữa thì cũng phải xếp hàng tới tận tháng sáu mới có hàng. Hiện giờ đơn hàng trong xưởng chất cao như núi, công nhân phải tăng ca ngày đêm cũng làm không xuể.”

“Nếu đã vậy thì thôi.” Dương Niệm Niệm cũng cạn hết kiên nhẫn, lập tức quay người bỏ đi.

Chu Bách Khoa còn đang chờ họ vồn vã nịnh bợ, không ngờ Dương Niệm Niệm lại dứt khoát đến thế. Hắn ngây người ra, đến khi định thần lại thì mặt mày đã tối sầm, gằn giọng nói: “Tôi thấy các người cũng chẳng phải thật lòng muốn mua máy móc đâu!”

Hải Thành chỉ có một nhà máy sản xuất thiết bị duy nhất. Nếu thật sự muốn mua, sao lại có thể nói đi là đi?

Dương Niệm Niệm chẳng thèm để ý đến hắn ta, cứ thế bước thẳng ra khỏi văn phòng. Cù Hướng Hữu và Đỗ Vĩ Lập cũng vội vã đi theo sau.

Vừa ra khỏi nhà máy, Đỗ Vĩ Lập liền giơ ngón tay cái lên, tấm tắc khen Dương Niệm Niệm: “Cái tính cách này của cô hợp khẩu vị tôi đấy! Cái tên Chu Bách Khoa c.h.ế.t tiệt đó là cái thá gì chứ? Dám giễu cợt tôi, làm tôi bực mình lắm rồi đấy. Chỗ phế liệu ở đây tôi không thèm dọn nữa, để cho chúng nó tự mang đến tận cửa đi!”

Dương Niệm Niệm thì không bận tâm cho lắm: “Không đáng để vì một hạng người như vậy mà tự gây khó dễ cho bản thân. Ngày thường chúng ta cũng chẳng mấy khi gặp hắn. Chẳng qua hắn ngồi ở vị trí này được người ta nể nang, nâng niu quen rồi, nên đ.â.m ra quên mất mình là ai thôi.”

Cù Hướng Hữu nhíu chặt mày, có vẻ lo lắng hỏi: “Vậy bây giờ chuyện mua sắm thiết bị thì tính sao? Hải Thành chỉ có độc một nhà máy này thôi mà.”

Dương Niệm Niệm lắc đầu: “Không cần phải lo lắng. Hải Thành chỉ có một nhà máy này là sự thật, nhưng không có nghĩa là những nơi khác không có. Kinh Thành rộng lớn là thế, chẳng lẽ lại không có chỗ bán sao? Cùng lắm thì chúng ta mua ở đó rồi chở về đây.”

Ngay từ lúc nãy cô đã nghĩ đến điểm này rồi, nên mới dứt khoát bỏ đi không chút do dự. Kể cả Chu Bách Khoa có chịu nhận đơn hàng thì việc phải xếp hàng đến nửa năm sau cũng quá đỗi lãng phí thời gian.

Đỗ Vĩ Lập rất tán thành lời nói của Dương Niệm Niệm, anh ta gật gù: “Thiết bị ở Kinh Thành tiên tiến hơn, còn có cả hàng nhập khẩu từ nước ngoài nữa. Mua ở đó chắc chắn không sợ lỗ đâu. Mau lên xe rồi chúng ta nói chuyện tiếp!”

Không phải là sính ngoại, mà là công nghiệp nặng của nước nhà mới bắt đầu phát triển, kỹ thuật còn chưa đủ chín muồi. Nhiều thiết bị trong nước chưa thể sản xuất được, chỉ đành nhập từ nước ngoài về.

Dương Niệm Niệm ngồi vào xe: “Sư phụ Cù, chờ sang năm, anh cùng tôi đi Kinh Thành một chuyến nhé?”

“Được thôi.” Cù Hướng Hữu rất khâm phục đầu óc nhạy bén và sự dứt khoát của Dương Niệm Niệm. Một cô gái vừa có trí tuệ lại vừa quyết đoán như vậy thật sự là hiếm có khó tìm.

Đỗ Vĩ Lập chở Dương Niệm Niệm đến dưới lầu bệnh viện rồi lái xe đi.

Lý Phong Ích đang cúi đầu dọn dẹp đồ đạc trong phòng, thấy Dương Niệm Niệm về thì vui vẻ nói: “Chị dâu, em đến đón anh chị về đây. Bác sĩ nói chiều nay có thể cắt chỉ, nên em đến dọn đồ đạc trước.”

“Ừ, cảm ơn em nhé!” Dương Niệm Niệm cười nói.

“Không có gì đâu ạ.”

Lý Phong Ích nhanh nhẹn dọn dẹp xong xuôi một đống đồ đạc xuống dưới.