Lục Thời Thâm thấy vẻ mặt cô ỉu xìu, bèn quan tâm hỏi: "Không mua được máy móc à?"
"Không chỉ là không mua được đâu!"
Dương Niệm Niệm ngồi xuống mép giường, phồng má, ấm ức than thở.
"Cái xưởng máy móc ở Hải thành ấy, đúng là một lũ mọt nước ăn bám nhà máy! Cứ ỷ vào việc chỉ có độc một mình họ cung cấp máy móc mà thái độ hách dịch muốn chết. Hắn ta còn nói Đỗ Vĩ Lập là 'cái gã Đỗ chuyên thu ve chai'. Em tức anh ách, nên đã không đặt hàng thiết bị ở đó nữa."
Thân phận giờ đã khác xưa, sắp sửa làm bà chủ rồi, để ổn định lòng người, cô không thể để bản thân bị ảnh hưởng bởi những chuyện vặt vãnh như thế. Dù trong lòng không vui, cô cũng không thể hiện ra mặt quá rõ trước sư phụ Cù.
Lục Thời Thâm im lặng chốc lát, đoạn nói: "Hải thành chỉ có độc một nhà máy, không có nghĩa là các thành phố khác cũng thế. Chúng ta có thể đến Kinh thành xem thử."
Dương Niệm Niệm lập tức cười tươi rạng rỡ: "Anh cũng nghĩ giống em! Em đã nói với sư phụ Cù rồi, chờ khai giảng sẽ cùng sư phụ ấy đến Kinh thành xem thử."
Lục Thời Thâm gật đầu: "Lý Phong Ích mang quần áo đến cho em rồi đấy. Em đi tắm rửa rồi về khu gia đình quân nhân nhé."
Mấy ngày không được tắm rửa, cả người cô quả thực thấy khó chịu vô cùng. Dương Niệm Niệm vui vẻ ôm quần áo ra khỏi phòng bệnh, đúng lúc chạm mặt Lý Phong Ích ở cửa, cô nhân tiện dặn dò:
"Tôi đi tắm đây. Cậu ở lại trông Đoàn trưởng nhé, đồ đạc lát nữa hẵng dọn."
Gần bệnh viện có một nhà tắm công cộng. Trời lạnh giá, ai cũng thích được ngâm mình trong nước ấm. May mà sắp đến giờ ăn trưa, nhà tắm lúc này vắng người.
Dương Niệm Niệm thoải mái tắm rửa. Mái tóc không có máy sấy nên vẫn còn ướt, vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện đã đông cứng lại thành từng hạt băng nhỏ li ti. Cô cúi đầu, vỗ vỗ mái tóc thì bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình. Quay đầu lại, cô thấy Phương Hằng Phi đang vội vã đi về phía cô.
"Niệm Niệm, đúng là em rồi! Em đến bệnh viện làm gì, có phải bị ốm đau gì không?" Phương Hằng Phi cầm một cái túi lưới, bên trong đựng hai chai sữa mạch nha. Hắn mới chạy vài bước đã thở hổn hển.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Dương Niệm Niệm không muốn để ý đến hắn, quay người định đi thì Phương Hằng Phi đã chắn trước mặt cô.
"Niệm Niệm, những chuyện đó đã qua lâu rồi. Bây giờ anh cũng đã kết hôn với Tuệ Oánh, là anh rể của em. Em thật sự định cả đời này không nhìn mặt gia đình anh à?"
Dương Niệm Niệm không hiểu Phương Hằng Phi đang toan tính giở trò gì, lại lôi cái chuyện "anh rể" ra để nhắc nhở.
Cô lạnh mặt nói: "Phương Hằng Phi, nếu anh có bệnh thì mau đi khám đi, đừng đứng đây mà lảm nhảm nữa."
Phương Hằng Phi ngượng nghịu đáp: "Anh không có bệnh, anh đến thăm cấp trên đang nằm viện."
Hắn nhìn khuôn mặt Dương Niệm Niệm ngày càng kiều diễm, thanh tú, trong lòng dấy lên bao nhiêu cảm xúc hỗn độn. Cô bây giờ chẳng còn chút dáng vẻ nào của Niệm Niệm ngày xưa nữa. Từ khi biết cô thi đậu đại học, hắn lúc nào cũng hối hận, tự dằn vặt bản thân, đã nhiều lần muốn ly hôn nhưng lại kiềm lòng lại.
Hắn nhìn Dương Niệm Niệm với ánh mắt chan chứa thâm tình, trút ra những lời từ tận đáy lòng:
"Niệm Niệm, anh không sợ em chê cười, nhưng anh đã sớm hối hận vì cưới Tuệ Oánh rồi. Hồi đó anh hồ đồ, nên mới vội vã cưới cô ấy."
"Anh biết bây giờ nói những lời này cũng chẳng ích gì. Nhưng em yên tâm, anh sẽ không làm điều gì bất lợi cho em đâu. Trước đây Tuệ Oánh muốn anh đi tố cáo em gian lận, nhưng anh đã không đồng lõa với cô ấy. Dù cho thực hư thế nào, chỉ cần bây giờ em sống tốt, anh cũng thấy vui lây rồi."
Thấy vẻ mặt hắn đầy "chính nghĩa", Dương Niệm Niệm châm chọc: "Vậy tôi có nên cúi đầu cảm ơn cái lòng tốt của anh không đây?"
Phương Hằng Phi vội vàng giải thích: "Anh không có ý đó..."
Dương Niệm Niệm cắt ngang lời hắn: "Cũng may anh là một tên đểu, chứ nếu không, tôi thật sự đã chẳng có cơ duyên gặp được người tốt như Thời Thâm."
Lời nói này như mũi kim đ.â.m thẳng vào tim Phương Hằng Phi. Hắn cười tự giễu: "Phúc cho người này mà họa cho người kia, là do nhà anh không có phúc khí nên mới để lỡ mất em."
Dương Niệm Niệm cười lạnh: "Giờ thì anh lại thành người biết điều rồi đấy."
Bỗng nhiên sực nhớ ra điều gì, cô hỏi tiếp: "Dương Tuệ Oánh có phải đã đến Kinh thành không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phương Hằng Phi gật đầu: "Cô ấy đã đi trước khi em nhập học."
Để Dương Niệm Niệm thay đổi cách nhìn nhận về hắn, hắn còn kể thêm cả tình hình hiện tại của Dương Tuệ Oánh.
"Tuệ Oánh mở một cửa hàng quần áo ở Kinh thành, cô ấy muốn anh đến giúp nhưng anh không đi."
Trong thâm tâm Phương Hằng Phi vẫn khinh thường việc làm ăn buôn bán. Hắn cảm thấy cái bát cơm sắt trong tay mình đáng quý hơn gấp bội, đi buôn bán là tự hạ giá bản thân mình. Dương Niệm Niệm gần như đã chắc chắn với suy đoán của mình. Người tố cáo cô gian lận chắc chắn là Dương Tuệ Oánh.
Chỉ là trong lòng cô còn vô vàn thắc mắc: "Dương Tuệ Oánh lấy đâu ra tiền để mở cửa hàng vậy?"
Phương Hằng Phi định nói là "mẹ cô ấy cho" nhưng sợ khiến Dương Niệm Niệm tức giận, nên hắn đành sửa lời:
"Cô ấy nói là do gia đình cho. Bây giờ việc làm ăn cũng khấm khá lắm, còn có ý định mở rộng thêm cửa hàng nữa rồi."
Trong giọng nói của Phương Hằng Phi phảng phất chút tự hào. Bây giờ Dương Tuệ Oánh buôn bán phát đạt, còn nói sang năm sẽ xây lại căn nhà ở quê cho thật khang trang. Sự nghiệp của bản thân hắn cũng ổn định, coi như đã "làm rạng danh tổ tông". Nhưng so sánh với Dương Niệm Niệm, hắn vẫn còn kém xa lắm.
"Cái này mà anh cũng tin được sao?" Dương Niệm Niệm cười nhạt: "Anh cũng là con nhà nông chính gốc, dựa vào hai mẫu ruộng ở quê thì kiếm được bao lăm tiền?"
"...!" Phương Hằng Phi sững sờ, sau đó sắc mặt tái mét đi: "Em có ý gì?"
"Tự mình bẻ ngón tay mà nghĩ cho kỹ đi!" Chuyện không có bằng chứng, Dương Niệm Niệm cũng không nói rõ, quay lưng bỏ đi.
Trong lòng Phương Hằng Phi trĩu nặng mối hoài nghi. Càng nghĩ, sắc mặt hắn càng khó coi, hắn thực sự cảm thấy Dương Tuệ Oánh có vấn đề lớn. Hắn hận không thể lập tức đến Kinh thành để bắt tại trận... Hắn bình tĩnh lại một lúc lâu rồi mới xách đồ vào bệnh viện.
Dương Niệm Niệm vừa khêu lên một đốm lửa, tâm trạng cô đặc biệt tốt, vui vẻ trở lại phòng bệnh.
Lục Nhược Linh và Khương Duyệt Duyệt đã đến, đang ngồi trên giường bệnh nói chuyện phiếm với Lý Phong Ích. Khương Duyệt Duyệt rất giỏi chiều lòng người, cứ thế hùa theo Lý Phong Ích, khiến anh ta cười tít cả mắt.
Thấy cô về, Lục Nhược Linh đứng dậy, đi đến tủ đầu giường, mở hộp cơm ra như khoe một món đồ quý.
"Chị dâu, trưa nay em nấu mì gà cho chị này. Chị nếm thử đi!"
Sợ không đủ ăn, Lục Nhược Linh còn cố tình mang theo hai cái hộp cơm.
Một mùi thơm của mì bay đến, Dương Niệm Niệm nghe đã thấy đói bụng. Cô quay sang hỏi Lục Thời Thâm:
"Anh ăn chưa?"
Lý Phong Ích nhanh nhảu trả lời: "Đoàn trưởng chưa ăn đâu, anh bảo còn chưa thấy đói."
Hắn cười hì hì. Hắn biết rõ, Đoàn trưởng muốn đợi chị dâu về để ăn cùng.
Vai của Lục Thời Thâm đang bị thương, cầm đũa ăn rất dễ ảnh hưởng đến vết thương. Suốt hai hôm nay, đều do Dương Niệm Niệm đích thân đút cơm cho anh. Nghe nói anh chưa ăn, cô nhận lấy hộp cơm từ Lục Nhược Linh:
"Thế để em đút cho anh ăn trước nhé!"
Lục Thời Thâm lắc đầu: "Không cần, em ăn trước đi."
Hắn liếc nhìn Lý Phong Ích, Lý Phong Ích hiểu ý, vội vàng tiến lên.
"Chị dâu, chị cứ ăn cơm đi! Em đút cho Đoàn trưởng."
"Được rồi!"