Dạo này Cù Hướng Hữu bận rộn tối tăm mặt mũi, vậy mà trong lòng lúc nào cũng hăm hở, cả người phơi phới sức sống.
“Giờ đã có hai xí nghiệp tìm đến tận nơi đặt thêm hai đơn hàng. Lượng hàng tuy không nhiều nhặn gì, nhưng ông chủ họ đều nói nếu sản phẩm của ta đạt chất lượng thì sẽ tính đến chuyện hợp tác lâu dài.”
Hắn dừng lại một chút, nét mặt hớn hở nói tiếp: “Chính sách nhà nước ngày càng cởi mở, thị trường nhiều mặt hàng cung không đủ cầu. Mảng công nghiệp nặng như đúc khuôn này càng quan trọng, mấy năm tới chẳng phải lo thiếu đơn hàng, lợi nhuận hứa hẹn sẽ cực kỳ tốt.”
“Niệm Niệm, cô mở nhà máy này là đúng đắn rồi. Chắc chưa đầy hai tháng là đã có thể thu hồi vốn rồi ấy chứ.”
Hiện tại, nhà máy đã có thể tự trang trải chi phí vận hành, không phải Dương Niệm Niệm bỏ thêm đồng vốn nào vào nữa.
Dương Niệm Niệm mắt sáng lấp lánh, cười tươi nói: “Sư phụ Cù, đó là nhờ công anh cả đấy. Tôi là người ngoài nghề, nếu không có anh thì làm sao mà thành công nổi chứ ạ.”
Cù Hướng Hữu cười vang: “Là cô đã cho tôi và anh em công nhân có cơ hội được làm việc, nên chúng tôi phải cảm ơn cô mới đúng. Nếu không có cô, sau khi tôi bị đuổi khỏi nhà máy cũ dù có người nhận vào làm thì cả đời này cũng chỉ làm một người thợ quèn đến hết đời mà thôi.”
Dương Niệm Niệm cũng cười: “Chúng ta nương tựa, giúp đỡ nhau mà, có gì đâu.”
Dương Niệm Niệm thoáng ngập ngừng, đoạn đổi sang chuyện khác: “Sư phụ Cù, anh thấy cô kế toán Hoàng Ngọc làm việc ra sao?”
Cù Hướng Hữu chẳng chút ngần ngừ: “Tôi cũng đang định nói với cô chuyện này. Cô tìm được cô kế toán này giỏi giang lắm, làm việc rất nghiêm túc, tính toán rõ ràng, năng lực sổ sách kế toán cũng rất khá.”
Nghe thấy sư phụ Cù đánh giá Hoàng Ngọc cao như vậy, Dương Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm. Cô trầm ngâm một lát rồi nói: “Sư phụ Cù, anh em công nhân làm việc vất vả, buổi trưa mà phải chạy đôn chạy đáo về nhà ăn cơm thì mệt lắm, nhất là trời đang vào độ nóng nực thế này. Hay là mình thuê thêm một bác đầu bếp, làm hẳn một cái bếp ăn chung ở tầng ba luôn, anh thấy sao?”
Mắt Cù Hướng Hữu sáng lên: “Nếu làm được thế thì còn gì tuyệt vời hơn! ”
Dương Niệm Niệm gật đầu: “Chuyện này vẫn phải nhờ anh sắp xếp giúp. À, mỗi bữa nhất định phải có ít nhất một món mặn, anh em làm việc nặng nhọc, mình phải đảm bảo cho họ ăn uống đủ chất, lấy sức làm việc.”
“Đến khi nghỉ hè về, tôi sẽ tính toán mua thêm vài căn nhà nữa làm khu tập thể cho anh em công nhân cư ngụ.”
Ngành đúc khuôn này lợi nhuận vô cùng lớn, chỉ cần đi vào guồng, tiền bạc sẽ đổ về như nước suối. Công nhân thời đại này tư tưởng chân chất, thuần phác, nhà máy phúc lợi tốt thì dù có vất vả một chút họ cũng cam tâm tình nguyện gắn bó lâu dài. Hiện giờ thợ lành nghề rất hiếm, muốn giữ người tài thì phải chịu bỏ tiền ra. Có như vậy sau này dù có ai đó thèm thuồng muốn lôi kéo nhân sự thì cũng không dễ dàng.
Cù Hướng Hữu không ngờ Dương Niệm Niệm lại suy tính thấu đáo đến vậy, hắn càng tin tưởng mình đã theo được một người chủ tốt, có tầm nhìn. Những anh em đồng nghiệp là theo lời hắn mà về đây làm, nên thấy họ được hưởng phúc lợi tốt, hắn cũng mừng thầm từ tận đáy lòng.
“Tôi sẽ bắt tay vào làm ngay cái nhà ăn. Còn chuyện khu tập thể, cứ đợi đến lúc cô nghỉ hè về rồi thông báo cho anh em công nhân cũng chưa muộn màng gì.”
Dương Niệm Niệm cũng nghĩ thế. Cô chỉ muốn bàn bạc trước, chứ chưa vội làm lớn chuyện. Hai người nói thêm vài câu về các đơn hàng rồi gác máy.
Thời tiết ấm lên, đến giữa trưa ai cũng cảm thấy uể oải, mệt mỏi, thế là tìm chỗ ngả lưng đánh một giấc.
…
Hoàng Quế Hoa quanh quẩn ở quê suốt sáu bảy ngày trời cuối cùng cũng đành lên tàu hỏa, tìm đường đến thành phố. Đi cùng bà ta còn có mẹ Phương.
Lần đầu đến thành phố lớn, Mẹ Phương thấy cái gì cũng lạ lẫm, bà ta cứ săm soi cách ăn mặc của người qua đường, suýt nữa thì đã lời qua tiếng lại với người ta. Cuối cùng, chính Tôn Lệ Vinh, vợ của Dương Trụ Thiên phải ra sức khuyên can.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thím ơi, người ta bảo ‘cường long không áp địa đầu xà’, mình ở đây đất khách quê người, đừng gây gổ với họ mà thiệt thân. Lỡ họ gọi người nhà đến thì mình cũng không thể nào đấu lại họ đâu.”
Mẹ Phương bĩu môi, lườm nguýt: “Cái gì mà long với chả xà. Tôi chỉ là không quen nhìn mấy con nhỏ ăn mặc hở hang lả lơi cứ như hồ ly tinh thế này, lộ hết cả lưng trần. Đúng là đồ câu dẫn đàn ông. Ngày xưa mà thế này thì phải đem ra 'thả lồng heo' rồi.”
Nói thế nhưng cuối cùng bà ta cũng không lời qua tiếng lại nữa.
Bốn người gọi một chiếc taxi. Vừa hỏi giá xong, Mẹ Phương thấy đắt quá, tiếc tiền nên lập tức xổ ra một tràng mắng người tài xế, nói người ta ‘ăn h.i.ế.p người già’, ‘hét giá trên trời’. Sau khi hỏi qua vài ba chiếc taxi khác, thấy giá cả đều y như nhau, bà ta mới miễn cưỡng leo lên xe. Trong lòng bà ta thầm mừng vì dù sao chuyến này cũng không phải mình bỏ tiền ra trả.
Taxi đưa bốn người đến nơi, Dương Trụ Thiên vừa định móc tiền ra trả thì Tôn Lệ Vinh đã nhanh tay giành lấy, rồi nhất quyết đòi bớt 5 hào. Người tài xế không chịu, lời qua tiếng lại ầm ĩ. Tiếng ồn ào ấy khiến Dương Tuệ Oánh phải bước ra ngoài xem thử.
Thấy họ vừa đến đã gây ồn ào, vẻ mặt Dương Tuệ Oánh lộ rõ sự khó chịu.
“Cái gì thế? Mới tới nơi mà đã cãi nhau rồi à?”
Hoàng Quế Hoa và Dương Trụ Thiên sững sờ người ra, nhìn chằm chằm Dương Tuệ Oánh, suýt nữa thì không nhận ra cô em gái/cô con gái của mình nữa. Mẹ Phương thấy cách ăn mặc của Dương Tuệ Oánh thì sắc mặt cũng tối sầm lại ngay lập tức.
Tôn Lệ Vinh lần đầu gặp cô em chồng, dù thấy cách ăn mặc có phần quá thời thượng nhưng cũng không để lộ sự khác thường nào trên mặt, chỉ lấy lòng, cười xòa nói: “Tuệ Oánh, cái ông tài xế này thu đắt quá, chị chỉ muốn xin ông ta bớt cho 5 hào thôi, ai ngờ ông ta lại cứng đầu, nhất quyết không chịu giảm giá.”
Người tài xế bực dọc nói: “Lúc đầu tôi đã nói giá cả rõ ràng rồi, mọi người đồng ý tôi mới chở đến đây chứ. Có ai như mọi người, đến nơi rồi mà còn muốn mặc cả hả? Nếu mọi người nói sớm, tôi đã chẳng chở rồi.”
Dương Tuệ Oánh nghe xong chuyện đôi bên cự cãi, cô chẳng giữ kẽ với chị dâu một lời, lạnh lùng cất tiếng: “Năm hào bạc lẻ mà cũng làm ầm ĩ, chẳng sợ thiên hạ cười vào mặt hay sao?”
Quay sang nhìn Dương Trụ Thiên, cô thúc giục: “Anh, anh mau trả tiền cho người ta đi.”
Dương Trụ Thiên thấy cô em gái nổi giận, vội vàng rút ví trả thêm năm hào.
Tôn Lệ Vinh cảm thấy cô em chồng không cho mình thể diện, trong lòng bực bội vô cùng, sắc mặt lập tức xụ xuống.
Dương Tuệ Oánh mặc kệ chị dâu, quay người đi thẳng vào cửa hàng, vừa đi vừa nói: “Mau vào đi! Đứng ngoài cửa làm trò cười cho người ta à?”
Hoàng Quế Hoa và Mẹ Phương lẽo đẽo theo sau vào cửa hàng. Tôn Lệ Vinh vẫn dậm chân đứng đó, Dương Trụ Thiên bèn kéo tay cô ta: “Đi thôi, còn đứng ngây ra đấy làm gì?”
Tôn Lệ Vinh vẫn xị mặt ra hỏi: “Em gái anh có ý gì đây?”
“Ý gì là ý gì? Em tôi có thể có ý gì chứ?” Dương Trụ Thiên thấy Tôn Lệ Vinh lại kiếm chuyện, hắn bực dọc nói: “Em tôi cho mình tiền tiêu, lại còn kêu mình đến thành phố lớn làm việc, còn trả tiền công đàng hoàng. Cô còn muốn gì nữa? Mới chân ướt chân ráo đến nơi đã xụ mặt xuống kiếm chuyện rồi.”
Nếu không phải vợ đang có mang, hắn đã tát cho một cái rồi, cứ thích làm những chuyện mất mặt. Hắn mặc kệ Tôn Lệ Vinh, xách đồ đạc vào cửa hàng. Tôn Lệ Vinh thấy mọi người không ai buồn quan tâm đến mình, càng giận hơn, nhưng cuối cùng vẫn phải theo vào, dù sao cũng phải dựa dẫm vào người ta.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Mẹ Phương vốn định giáo huấn Dương Tuệ Oánh vài câu, nhưng vừa nhìn thấy cách trang trí trong cửa hàng và đống quần áo treo đầy tường thì mắt bà tròn xoe, ánh mắt tham lam không che giấu được.
“Tuệ Oánh, cái cửa hàng này thật sự là con mở đấy à?”
Dương Tuệ Oánh kiêu hãnh hất cằm: “Nếu không phải con mở thì làm sao có tiền xây nhà cho cả nhà? Con còn đang tính mở thêm hai chi nhánh lớn hơn nữa, gọi mẹ ruột với anh chị con lên đây là để trông coi cửa hàng giúp con đấy.”