Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 354



Vừa nghe thấy lời ấy, mẹ Phương lập tức không vui, bà ta nói với giọng chua ngoa, đầy vẻ xoi mói:

“Muốn tìm người trông coi cửa hàng? Nhà ta đông người thế này, cùng lắm thì ta với bố thằng Hằng Phi nghỉ làm ruộng lên đây giúp con trông cửa hàng, việc gì mà phải tìm người ngoài? Chuyện tiền bạc sổ sách, không phải người một nhà thì làm sao mà yên tâm được chứ?”

Hoàng Quế Hoa nghe vậy trong lòng thấy khó chịu, nói lại: “Bà thông gia, lời này của bà không phải rồi. Tôi là mẹ ruột của Tuệ Oánh, còn Trụ Thiên là anh trai nó, sao qua miệng bà lại thành người ngoài?”

Mẹ Phương nói một cách đầy lý lẽ, bà ta vênh mặt lên: “Con gái gả đi là bát nước hất đi, tôi chưa từng nghe thấy con gái đã gả đi rồi mà còn là người một nhà với bố mẹ đẻ.”

Dương Trụ Thiên đặt đồ xuống, nét mặt sầm lại, nặng trịch nói: “Em gái tôi dù có lấy ai đi chăng nữa thì nó vẫn là em gái tôi. Ngày xưa nhà bà lấy vợ không có sính lễ, cũng không có hôn lễ, thế thì tính ra nhà bà có phải người một nhà với chúng tôi không?”

Ngày trước, nhà họ Phương điều kiện khá giả, họ vì muốn lấy lòng nhà họ Phương nên đành miễn cưỡng đồng ý không đòi sính lễ, không tổ chức hôn lễ. Giờ đây, em gái hắn đã có năng lực, Dương Trụ Thiên không còn sợ nhà họ Phương nữa.

Mẹ Phương không hề thấy đuối lý, bà ta gân cổ lên: “Kết hôn được bao lâu rồi mà giờ mấy người lại lôi chuyện ngày xưa ra nói làm gì?”

Tâm trạng Tôn Lệ Vinh đang không tốt, cô ta mượn cơ hội này để trút giận: “Nhà bà không làm hôn lễ, không có sính lễ là sự thật rành rành, dù có qua mười năm, tám năm nữa thì vẫn có thể lôi ra để nói được!”

Mẹ Phương nghe vậy thì trừng mắt, lời nói của bà ta trở nên khó nghe hơn hẳn.

“Con trai tôi là sinh viên, đang cầm chén vàng, biết bao cô gái muốn không cần tiền mà gả cho nó đấy. Em gái cô kiếm được nhiều tiền đến mấy thì cũng chẳng thể sánh bằng cái chén vàng của con trai tôi. Tôi còn chưa nói đến mấy cái tin đồn thất thiệt ở quê làm mất mặt nhà họ Phương đấy!”

Từ đầu năm nay, không biết vì sao trong thôn lại rộ lên mấy lời đồn đại không hay, nói rằng Dương Tuệ Oánh ở ngoài này làm cái nghề gì đó không đứng đắn. Điều đó làm bà ta tức điên, còn từng đến nhà cái người buôn chuyện ấy mà làm ầm ĩ một trận. Tuy không ai còn dám nói trắng ra nữa, nhưng trong lòng bà ta đã nảy sinh một hạt giống nghi ngờ.

Thế nên nhân cơ hội này, bà ta muốn đến dò la xem con dâu thật sự làm gì. May mắn thay, con dâu đúng là mở một cửa hàng quần áo. Bà ta giờ đây đã yên tâm hơn nhiều. Nếu còn ai dám nói bậy nói bạ, bà ta sẽ xé toạc miệng người đó.

Đương nhiên, dù biết con dâu không làm gì xấu, nhưng miệng thì vẫn phải cứng để còn có cớ mà kềm kẹp con dâu.

Dương Tuệ Oánh đã sớm tính toán cách đối phó với mẹ chồng. Cô ta không thèm nể nang: “Nếu mẹ cảm thấy con làm mất mặt nhà họ Phương, vậy thì ly hôn đi. Ngày mai con sẽ về cùng Hằng Phi làm giấy ly hôn, như vậy sẽ không còn làm mất mặt nhà Phương nữa.”

Mẹ Phương hoàn toàn không ngờ Dương Tuệ Oánh lại mở miệng đòi ly hôn. Bà ta hơi hoảng, nhưng vẫn cố mạnh miệng: “Con trai tôi là sinh viên, dù ly hôn vẫn có thể tìm được gái chưa chồng. Còn cô, một người phụ nữ đã ly hôn thì khó mà tìm được nhà chồng tử tế.”

Những lời bà ta nói chẳng thể dọa được Dương Tuệ Oánh. Cô ta bình thản đáp: “Việc con có lấy được chồng hay không là chuyện của nhà họ Dương, không liên quan gì đến nhà họ Phương.”

Sắc mặt mẹ Phương biến đổi, sợ Dương Tuệ Oánh thật sự ly hôn. Bà ta méo mặt lại, giọng nói đầy vẻ vặn vẹo: “Cô đang kiếm được nhiều tiền, nên bắt đầu sinh lòng đổi ý, không muốn sống an phận phải không?”

“Tôi nói cho cô biết, nhà họ Phương không phải dễ bị bắt nạt đâu. Nếu cô dám ly hôn với con trai tôi, tôi sẽ đến treo cổ ở cửa tiệm này, xem cô làm ăn buôn bán thế nào.”

Dương Trụ Thiên không thể nhìn người khác ức h.i.ế.p em gái mình, hắn chỉ vào cửa tiệm, nói thẳng:

“Bà cứ c.h.ế.t quách đi! Treo cổ thì cứ mặc kệ. Em gái tôi cùng lắm thì đổi chỗ khác mà mở cửa hàng. Tiệm này cũng là đi thuê. Em tôi có tiền, thiếu gì mặt bằng để làm ăn.”

“Tốt! Hóa ra mấy người đã bàn bạc với nhau từ trước rồi phải không?”

Mẹ Phương chỉ thẳng vào Dương Tuệ Oánh, gào lên: “Tôi biết ngay cô không phải là người phụ nữ sống an phận mà! Nhà nào có con gái đàng hoàng mà không sống cùng chồng, cứ phải chạy đến nơi khác làm ăn? Ở Hải Thành không mở cửa hàng quần áo được hay sao? Sao lại cứ phải lặn lội đến tận đây?”

Dương Trụ Thiên tức đến nỗi gân xanh trên cổ nổi lên, hắn chỉ thẳng vào mặt mẹ Phương mà quát: “Bà mà còn dám nói linh tinh một tiếng nữa xem nào!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôn Lệ Vinh sợ hắn động tay động chân, vội vàng cản lại: “Có gì thì từ từ rồi nói, anh làm gì thế?”

Hoàng Quế Hoa vốn có tư tưởng "khuyên hòa không khuyên chia," vội vàng đẩy Dương Trụ Thiên sang một bên, rồi xoay qua dịu giọng khuyên giải mẹ Phương:

“Đó là lời nói trong lúc nóng giận thôi. Ai cũng đừng chấp làm gì. Vợ chồng chúng nó đang sống ngày càng tốt, ly hôn ly tán gì đâu cơ chứ?”

Mẹ Phương gật đầu, cuối cùng cũng không tiếp tục làm loạn nữa. Bà ta tuyệt nhiên không đời nào muốn con trai mình ly hôn. Không chỉ vì ly hôn có thể ảnh hưởng đến công việc, tiền đồ của thằng con, mà quan trọng hơn là con dâu lại biết làm ra tiền đến thế. Chỉ dựa vào ba đồng lương còm của thằng con thì đến bao giờ mới xây được căn nhà hai tầng ở quê?

Hoàng Quế Hoa thấy sắc mặt bà ta giãn ra, liền quay sang dỗ dành Dương Tuệ Oánh:

“Con cũng đừng nói lời nóng nảy. Mẹ chồng con đã đi một chặng đường dài đến thăm, con nên hiểu chuyện một chút.”

“Không muốn ly hôn thì đừng có làm loạn ở đây. Còn nếu muốn ly hôn, con cũng không sợ.” Dương Tuệ Oánh nói với giọng điệu lạnh tanh, đầy khinh miệt.

Mẹ Phương nguầy nguậy lắc đầu, chối bay chối biến: “Tôi chưa hề nói muốn hai đứa ly hôn. Chỉ có một mình cô nói thôi.”

Dương Tuệ Oánh lờ tịt không đáp lời.

Tôn Lệ Vinh thấy mọi người im hơi lặng tiếng, cô ta bắt đầu săm soi những bộ quần áo trong tiệm. Cô ta quên bẵng cả những lời khó nghe vừa rồi, ánh mắt tham lam lướt qua, bàn tay vuốt ve một chiếc áo, xuýt xoa:

“Trời đất quỷ thần ơi, Tuệ Oánh, quần áo trong tiệm này đẹp quá! Bình thường chắc em muốn mặc cái nào cũng được, mặc cả đời cũng không hết ấy chứ? Một bộ quần áo này phải đến mười mấy, hai mươi đồng có phải không?”

Ánh mắt Dương Tuệ Oánh thoáng qua vẻ khinh miệt rõ rệt: “Một bộ thấp nhất cũng phải bốn, năm chục đồng bạc. Chị đi tàu xe một chặng đường dài, tay chân còn chưa kịp rửa ráy, đừng có sờ lung tung. Sờ bẩn hết cả quần áo thế này thì lấy gì mà bán cho khách!”

Tôn Lệ Vinh vội rụt tay về cái rụp, sắc mặt lại tối sầm lại. Cô ta biết tỏng con em chồng đang coi khinh mình.

Mẹ Phương mắt trợn tròn xoe: “Một bộ quần áo đắt c.ắ.t c.ổ thế kia ư? Thế thì cả cái tiệm này đáng giá bao nhiêu tiền cơ chứ?”

Dương Tuệ Oánh lờ tịt không đáp lời mẹ Phương. Cô ta tiến đến bên đống hành lý lỉnh kỉnh, túi lớn túi bé chất chồng, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu: “Mấy người mau xách đồ đạc của mình đi. Con đưa mọi người đến căn phòng trọ đã thuê sẵn, đồ đạc chất đống như vậy thì con buôn bán làm sao được ở đây?”

Cô ta còn hậm hực trách móc Hoàng Quế Hoa: “Mẹ cũng thế, đến đây mà không ăn mặc cho tươm tất vào. Lỡ mà hàng xóm láng giềng nhìn thấy người nhà mà ăn vận lôi thôi, tồi tàn thế này, sau lưng người ta không biết cười chê con đến mức nào nữa.”

Hoàng Quế Hoa và những người khác bị cô ta mắng một thôi một hồi, ai nấy đều đỏ mặt tía tai, xấu hổ đến tím gan tím ruột nhưng chẳng dám hé răng nửa lời phản bác. Giờ đây, Dương Tuệ Oánh chính là "thần tài" của gia đình, không cung phụng cô ta thì còn biết bám víu vào đâu đây?

Dương Tuệ Oánh đưa cả nhà đến căn phòng trọ đã thuê sẵn. “Mọi người cứ ở đây nghỉ ngơi, con phải về cửa hàng. Nếu đói thì cứ tự túc xuống dưới lầu mà mua đồ ăn thức uống. Con phải đợi tận chín giờ tối mới có thể đóng cửa tiệm.”

“Em đi đi!”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Dương Trụ Thiên nói vỏn vẹn một câu, rồi đặt đồ xuống, cùng Hoàng Quế Hoa và Tôn Lệ Vinh bắt đầu đi khắp ngóc ngách săm soi căn phòng trọ.

Một căn nhà hai gian, cùng một phòng khách nhỏ đã cũ kỹ, sập sệ, vậy mà, trong mắt những người quê mùa này, nó lộng lẫy hệt như một cung điện vàng son. Sống đến giờ, họ chưa từng ở trong một căn nhà có nhà vệ sinh riêng bao giờ.

Mẹ Phương làm gì còn tâm trí mà ngắm nghía nữa, bà ta hỏi: “Vậy chỗ nào có cái điện thoại? Điện thoại ở đâu? Tôi muốn gọi điện cho Hằng Phi.”

Bà ta cần phải báo cáo tỉ mỉ tình hình ở đây cho con trai.