Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 356



Dương Niệm Niệm chẳng hề hay biết chuyện Hoàng Quế Hoa đã đến Kinh Thành. Nhưng chuyện của Kiều Cẩm Tịch thì lại đang làm xôn xao cả trường.

Sáng thứ Hai, vừa đến trường, cô đã nghe tin Kiều Cẩm Tịch bị đuổi học. Dương Niệm Niệm cảm thấy rất lạ. Dù chuyện này Kiều Cẩm Tịch đáng đời, nhưng xét cho cùng thì cũng có thể coi là nạn nhân, bởi chuyện trộm đồ là vu khống. Tại sao nhà trường lại xử lý chóng vánh đến vậy?

Buổi trưa, lúc ăn cơm ở nhà ăn tập thể, cô tình cờ gặp Dư Toại và Tiêu Ngũ. Trịnh Tâm Nguyệt bưng khay cơm ngồi đối diện hai người, rồi vẫy tay gọi Dương Niệm Niệm: “Niệm Niệm, mau lại đây! Anh học trưởng Dư với Tiêu Ngũ ngồi ở đây này.”

Dương Niệm Niệm bưng khay cơm ngồi xuống bên cạnh Trịnh Tâm Nguyệt, ánh mắt tò mò hỏi: “Anh học trưởng, tôi nghe nói Kiều Cẩm Tịch bị nhà trường đuổi học rồi, chuyện cô ấy làm đâu đến mức phải bị đuổi học chứ?”

Dư Toại mím môi, nét mặt nặng trĩu: “Chị dâu của tôi đã đến trường tố cáo cô ta tội trộm cắp, còn tố cáo thêm cả những lộn xộn trong đời tư, dụ dỗ đàn ông đã có gia đình. Chị ấy nói nếu nhà trường không đuổi học Kiều Cẩm Tịch, chị sẽ tìm báo chí để đưa tin vụ này. Nhà trường cân nhắc thấy chuyện này sẽ gây ảnh hưởng xấu đến danh tiếng, nên đã quyết định đuổi học Kiều Cẩm Tịch, mà còn không lưu lại học bạ.”

Trịnh Tâm Nguyệt không hề tỏ ra đồng cảm với Kiều Cẩm Tịch, mà như trút được gánh nặng, hả hê nói: “Đáng đời! Kiều Cẩm Tịch này tâm địa chẳng tốt lành gì. Nếu không phải ham cái lợi trước mắt từ anh trai anh học trưởng Dư thì sao cô ta lại ra nông nỗi này? Tớ với Niệm Niệm đã nhắc nhở rồi, nhưng cô ta có chịu nghe lời đâu.”

Dương Niệm Niệm thở dài tiếc nuối: “Thi đậu đại học Kinh Thành không phải chuyện dễ dàng, vậy mà một ván bài đẹp vậy mà đã bị cô ấy tự tay đánh đổ.”

Tiêu Ngũ thở dài: “Bố mẹ cô ta mà biết con gái làm chuyện này bị đuổi học, thì ở trong thôn chắc chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn hàng xóm láng giềng. Không tức c.h.ế.t thì cũng sống dở c.h.ế.t dở rồi. Cô ta mà về nhà thế nào cũng bị ăn một trận đòn thừa sống thiếu chết, sau đó chắc chắn sẽ bị ép gả chồng, cả đời chôn vùi ở cái xó xỉnh quê mùa ấy.”

Dương Niệm Niệm đang định nói thêm, thì trước mặt cô bỗng xuất hiện một bóng người. Cô ngẩng đầu lên, thấy Mạnh Tử Du và Đổng Thúy Thúy đang trừng mắt, nhìn cô hằm hằm, cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

“Dương Niệm Niệm, Kiều Cẩm Tịch bị đuổi học rồi, giờ cậu sướng rồi chứ gì?” Mạnh Tử Du cay nghiệt nói.

Đang giờ cơm, nhà ăn tập thể đông nghịt sinh viên. Giọng Mạnh Tử Du lại đủ lớn để thu hút sự chú ý của nhiều người.

Dương Niệm Niệm cảm thấy buồn cười: “Cô ấy bị đuổi học thì liên quan gì đến tớ? Tớ có gì đáng để mừng rỡ chứ?”

Mạnh Tử Du vẻ mặt phẫn nộ, mắt như muốn phun lửa: “Cẩm Tịch đã kể cho bọn tớ rồi. Dư Thuận nhắm vào cậu, nên cô ấy mới bị Dư Thuận để ý. Chuyện này là cô ấy đứng ra gánh tai ương cho cậu, thế mà bây giờ cậu lại có mặt mũi ngồi đây nhơn nhơn ăn cơm? Còn chối bỏ hết trách nhiệm?”

Đổng Thúy Thúy cũng hùa theo: “Nếu không phải cậu, Cẩm Tịch đã yên ổn học hành ở đây rồi!”

Trịnh Tâm Nguyệt suýt nữa thì nổi khùng, nhưng bị Dương Niệm Niệm kéo lại. Cô cười nhạt: “Tớ không biết cậu còn kiêm cả thầy bói nữa kia à? Thế cậu nói xem, cô ấy gánh cái tai ương gì hộ tớ?”

Mạnh Tử Du quát lên đầy vẻ tự tin: “Nếu không phải cậu và Cẩm Tịch ở cùng một phòng, thì Cẩm Tịch làm gì có chuyện bị Dư Thuận để mắt đến?”

Đổng Thúy Thúy lại tiếp tục hùa theo: “Đúng vậy! Cẩm Tịch vốn rất đơn thuần, hiền lành, cô ấy vất vả lắm mới thi đỗ đại học, tương lai vốn vô cùng rộng mở, nhưng cậu đã hại cô ấy rồi.”

Dương Niệm Niệm liếc xéo hai người bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Là tớ lột quần áo của Kiều Cẩm Tịch rồi ném cô ấy lên giường Dư Thuận à?”

Đổng Thúy Thúy và Mạnh Tử Du đồng loạt cứng họng, Dương Niệm Niệm ăn nói quá sắc sảo, các cô ta không thể cãi lại. Mạnh Tử Du đành quay sang Dư Toại.

“Anh học trưởng Dư, giờ anh đã thấy rõ bản chất con người Dương Niệm Niệm rồi chứ? Cô ta là một người đàn bà đầy mưu mô tính toán, dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp để chọc ghẹo kẻ khác, hại bạn cùng phòng, vậy mà lại giả vờ không liên quan!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dư Toại vô cùng chán ghét kiểu con gái như Mạnh Tử Du. Anh ta chau mày, lạnh lùng nói: “Kẻ xấu trong miệng cô chính là anh họ của tôi.”

Mạnh Tử Du lại một lần nữa nghẹn họng, mặt đỏ bừng.

Đổng Thúy Thúy không hay biết mối quan hệ anh em của Dư Toại và Dư Thuận. Cô ta cứ ngỡ Dư Toại vì mê mẩn vẻ ngoài của Dương Niệm Niệm mà ra mặt bênh vực: “Anh Dư này, dù anh có muốn bao che cho Dương Niệm Niệm thì cũng chẳng nên nói dối trắng trợn như vậy chứ!”

Tiêu Ngũ nghe vậy, không thể nhịn được nữa. Anh gằn giọng: “Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không thể bậy bạ. Các cô phát ngôn phải biết giữ chừng mực một chút.”

“Bao che cho Dương Niệm Niệm” là hàm ý gì đây? Người không biết chuyện nghe thấy, e rằng sẽ hiểu lầm thành một câu chuyện hoàn toàn khác. Ngay cả bản thân anh ta, nếu không tường tận sự tình, nghe Đổng Thúy Thúy nói cũng dễ mà hiểu sai.

Đổng Thúy Thúy nghe vậy thì hơi chột dạ, liền tìm cách thoái thác. Mạnh Tử Du lại không cam tâm cứ thế bỏ qua cho Dương Niệm Niệm. Cô ta tiếp tục nhắm vào Dương Niệm Niệm, lời lẽ chua chát: “Dương Niệm Niệm, nếu cậu còn chút lương tâm, thì hãy mau đi xin lỗi Kiều Cẩm Tịch đi. Chiều nay cô ấy đã phải dọn ra khỏi ký túc xá, lên tàu về quê rồi đấy!”

Trịnh Tâm Nguyệt cuối cùng cũng không kìm được nữa, cô đập mạnh xuống bàn, trừng mắt nhìn Mạnh Tử Du: “Hai người phụ nữ này! Giờ chỉ biết ngồi đây mà nói lảm nhảm thôi sao? Nếu quả thật quan tâm Kiều Cẩm Tịch đến thế, thì lúc cô ta bị đánh, sao hai người lại như con rùa rụt cổ, chẳng chịu ra tay giúp đỡ?”

Mạnh Tử Du vẫn cố cãi cho bằng được: “Bọn tớ là con gái chân yếu tay mềm, làm sao mà đánh lại hai gã đàn ông to lớn kia chứ? Nếu tớ là con trai, nhất định đã xông ra cứu Kiều Cẩm Tịch rồi! Kiều Cẩm Tịch vốn rất lương thiện, ấy vậy mà lại bị người ta hãm hại!”

Dương Niệm Niệm vốn không muốn thêm dầu vào lửa, nhưng đến nước này cũng không thể nhịn được nữa. Cô cất lời mỉa mai: “Cô ấy nói bị cưỡng bức ư? Thế sao cô ấy không báo công an? Nếu quả thật bị người ta hãm hại, tại sao không báo ngay từ đầu mà vẫn tiếp tục đi dạy thêm, còn nhận quà của Dư Thuận?”

Một cậu sinh viên ngồi bàn kế bên nghe vậy, thấy lời Dương Niệm Niệm nói thật chí lý, bèn không nhịn được mà lên tiếng bênh vực: “Bạn Dương nói đúng đó. Dù người ta có thật sự nhắm vào bạn Dương đi chăng nữa, thì bạn Dương cũng không làm ra bất cứ chuyện gì vi phạm đạo đức. Nếu Kiều Cẩm Tịch có thể giữ vững phẩm hạnh như bạn Dương, thì chuyện này đã không xảy ra rồi.”

“Cậu bạn này nói chí lý! Suy cho cùng thì chẳng phải là do chính bản thân cô ta tham tiền của người có tiền đó thôi sao?”

Đối với những sinh viên nam có mặt ở đó, họ vô cùng ghét bỏ cái hành vi của Kiều Cẩm Tịch.

Mạnh Tử Du tức đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn mấy cậu sinh viên vừa lên tiếng: “Các người chỉ thấy Dương Niệm Niệm xinh đẹp nên mới bênh vực cho cô ta thôi phải không? Cẩm Tịch bị cô ta hãm hại thê thảm như vậy, lẽ nào các người đều mù hết rồi sao?”

Mấy cậu sinh viên nam cảm thấy bị xúc phạm nặng nề. Họ càng thêm khẳng định Mạnh Tử Du đang cố tình gây chuyện vô cớ, thế nên không khỏi tranh cãi một cách gay gắt hơn. Đổng Thúy Thúy thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vàng kéo Mạnh Tử Du lủi thủi rời đi.

Mấy cậu sinh viên vẫn còn ấm ức, dõi theo bóng hai người cho đến khi họ khuất dạng.

“Cái gì không chứ?”

“Ở chung một phòng với cái thứ Kiều Cẩm Tịch đó, thì có thể là người tốt lành gì sao?”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Cô sinh viên này tên Mạnh Tử Du, tôi nghe nói cô ta cậy gia đình có của, không ít lần ăn h.i.ế.p bạn bè khác rồi đó.”

Một người trong số đó nhận ra Mạnh Tử Du, bèn kể tuốt tuồn tuột những chuyện xấu mà cô ta đã làm hằng ngày.