Dùng bữa xong, cả nhóm rời khỏi nhà ăn tập thể. Trịnh Tâm Nguyệt vẫn còn bực tức, cô chống nạnh lên tiếng phàn nàn không ngớt.
“Cái Mạnh Tử Du với Đổng Thúy Thúy đúng là một cặp rắn rết, gặp chuyện là chạy nhanh hơn ai hết, vậy mà còn bày đặt làm bộ làm tịch thân thiết với Kiều Cẩm Tịch. Nếu quả thật thân thiết thì sao không chạy đến chỗ thầy hiệu trưởng mà xin giúp bạn mình một câu đi chứ?”
Dương Niệm Niệm đã nhìn thấu bản chất xảo trá của Mạnh Tử Du và Đổng Thúy Thúy. Cô khẽ cười, giọng nói vẫn điềm tĩnh lạ thường.
“Những người có tính cách như thế này mà không biết kiềm chế, sau này ra đời ắt sẽ gặp nhiều thiệt thòi. Ngoài xã hội kia có vô số người tài giỏi, và không phải ai cũng hiền lành dễ bề bắt nạt như đám sinh viên ở trường đâu. Ở trường học các cô ấy có thể làm loạn, đơn giản vì phần lớn sinh viên chẳng muốn rước rắc rối vào người, cũng không thèm chấp nhặt với họ. Ác giả ác báo, kẻ hay bắt nạt người khác thì sớm muộn gì cũng phải nếm trải quả đắng mà thôi.”
Tiêu Ngũ nghe vậy liền hùa theo, cũng xúm lại buôn chuyện.
“Ôi dào, tớ thấy Mạnh Tử Du nhìn các cậu không vừa mắt, rõ là cố ý kiếm chuyện gây sự. Có lẽ vì thấy các cậu quá thân thiết với học trưởng nên mới sinh lòng ghen tị đó thôi.” Tiêu Ngũ vừa nói vừa kể thêm một chuyện cũ. “Năm ngoái, cô ta còn từng viết thư tình cho học trưởng đó nha. May mà học trưởng đã từ chối thẳng thừng, chứ nếu mà vướng vào cô ta thì e rằng sẽ mang một vết nhơ suốt cả đời.”
Chuyện này Trịnh Tâm Nguyệt và Dương Niệm Niệm đã từng nghe Kiều Cẩm Tịch kể qua rồi, thành ra cả hai người đều không hề lấy làm bất ngờ. Trịnh Tâm Nguyệt quay sang nhìn Dư Toại, thẳng thắn căn dặn anh.
“Học trưởng, anh nhất định phải giữ vững lập trường của mình đó nha. Mạnh Tử Du có tiếp tục theo đuổi nữa, anh cũng đừng có mà đồng ý. Cô ta đáng ghét lắm. Hồi trước ở cùng phòng, cô ta cứ ba ngày hai bữa lại kiếm chuyện. Bọn em trở mình trên giường một cái cũng bị cô ta soi mói, bắt bẻ.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Dư Toại không nghĩ câu chuyện bỗng nhiên lại xoay sang mình, vẻ mặt anh thoáng chút ngượng ngùng. “Tôi ở trường sẽ không tìm kiếm đối tượng đâu. Mấy năm nay cũng chưa có ý định hẹn hò.”
Tiêu Ngũ liền tiếp lời, hồ hởi nói: “Học trưởng cho dù có tìm người yêu thì cũng không thể nào là người như Mạnh Tử Du được đâu. Vợ tương lai của học trưởng chắc chắn phải là một người hiểu biết, tinh tế, biết đối nhân xử thế.”
Dư Toại không hề phản đối. Tuy chưa từng nghĩ sẽ tìm một người như thế nào, nhưng hình mẫu mà Tiêu Ngũ vừa miêu tả quả thật cũng gần đúng với ý nguyện trong lòng anh.
Dương Niệm Niệm bất giác bật cười. Dư Toại hiền lành, ôn hòa như thế này, quả thật rất thích hợp với một người vợ hiểu chuyện, biết vun vén cho gia đình.
Tiết học buổi chiều vẫn còn sớm, Dương Niệm Niệm và Trịnh Tâm Nguyệt cùng dạo bước trong khuôn viên trường. Còn Tiêu Ngũ, cậu ta đi theo Dư Toại về phòng ký túc xá. Nhìn dáng vẻ nho nhã, thư sinh của Dư Toại, Tiêu Ngũ chẳng kìm được lòng mà hỏi.
“Học trưởng, anh thấy Niệm Niệm thế nào ạ?”
Dư Toại khẽ sững người. “Sao cậu lại hỏi vậy?”
Vẻ mặt Tiêu Ngũ thoáng hiện vẻ tiếc nuối. “Học trưởng, thật ra em thấy Niệm Niệm rất hợp với anh, tiếc là cô ấy lại xe duyên quá sớm. Không biết chồng cô ấy là người thế nào, mà lại kết hôn vội vàng như vậy, liệu có phải bị gia đình thúc ép không? Nếu đúng thế thì thật là đáng tiếc.”
Trong mắt Dư Toại lướt qua một tia sâu sắc. Anh đã biết chuyện Niệm Niệm kết hôn ngay từ lần thứ hai gặp mặt, dĩ nhiên sẽ không ôm ấp ý nghĩ nào khác. Lúc này nghe Tiêu Ngũ nói vậy, anh chợt sực nhớ đến người đàn ông anh từng gặp hôm đó, rồi cất lời.
“Nếu cậu gặp chồng Niệm Niệm rồi, cậu sẽ không cảm thấy cô ấy bị ép buộc đâu. Người đó là một nhân tài hiếm có, cực kỳ xuất chúng.”
“Anh từng gặp chồng Niệm Niệm rồi ạ?” Tiêu Ngũ có chút bất ngờ, không rõ Dư Toại gặp người kia từ bao giờ mà lại đánh giá cao đến thế.
“Gặp hai lần, nhưng chỉ nói chuyện có một bận thôi.”
“Hai lần gặp mặt, nói chuyện một bận?” Tiêu Ngũ ngớ người. Câu này nghe sao mà kỳ lạ quá chừng? Tiêu Ngũ nghe nói chồng Dương Niệm Niệm là quân nhân, bèn suy đoán: “Liệu có phải là một người rất gia trưởng, độc đoán không ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dư Toại lắc đầu. “Niệm Niệm là cô gái của thời đại mới, rất có chủ kiến. Người nào không vừa mắt cô ấy, cô ấy sẽ chẳng bao giờ thỏa hiệp. Cho dù có bị ép duyên, cô ấy cũng sẽ tìm cách ly hôn.” Hôn nhân phải là chốn nương tựa cho cuộc sống, chứ không phải gông cùm trói buộc.
Tiêu Ngũ cảm thán. “Học trưởng, em thấy anh hiểu Niệm Niệm thật đấy. Nếu Niệm Niệm mà chưa kết hôn, hai người ở bên nhau, chắc chắn sẽ là một cặp trời sinh khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ.” Tiêu Ngũ đã biết người học trưởng này không phải một ngày hai ngày. Chưa từng thấy anh tiếp xúc với cô gái nào khác. Học trưởng bằng lòng làm bạn với Niệm Niệm, điều đó chứng tỏ anh cũng tán thành con người cô ấy. Ít nhất thì Tiêu Ngũ nghĩ như vậy.
Dư Toại nghiêm nghị nói. “Sau này đừng nói mấy lời như thế nữa. Niệm Niệm đã có chồng rồi, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, thanh danh của cô ấy sẽ bị ảnh hưởng.”
Tiêu Ngũ cười tươi rói, để lộ hàm răng trắng. “Em biết mà. Chỗ này chỉ có hai ta nên em mới hỏi cho thỏa cái bụng thắc mắc thôi, chắc chắn không nói bừa ra ngoài đâu, không thì Tâm Nguyệt cũng chẳng tha cho em đâu.”
Biết Tiêu Ngũ là người hiểu chuyện, Dư Toại không tiếp tục vấn đề này, anh chuyển sang chuyện khác. “Vậy cậu và Tâm Nguyệt thì sao?”
Lần này đến lượt Tiêu Ngũ ngây người. Cậu ta cũng không né tránh, sờ gáy, cười sảng khoái.
“Ấy chà, em với Tâm Nguyệt chỉ là anh em tốt thôi. Cậu ấy có người thương rồi, nghe nói cũng là quân nhân.” Tiêu Ngũ tiếp tục nói. “Gia đình Tâm Nguyệt điều kiện tốt, em thân phận thế này, có thể làm bạn với cậu ấy đã là tốt lắm rồi, không cần thiết phá vỡ sự cân bằng này, để rồi cuối cùng đến bạn cũng không làm được. Như bây giờ em thấy rất hài lòng rồi. Đời người sẽ gặp rất nhiều thứ muốn theo đuổi, nhưng làm sao có thể mọi sự đều như ý, mọi chuyện đều thành công được.”
Ở bên Trịnh Tâm Nguyệt một thời gian dài, từ việc tiêu tiền hằng ngày có thể thấy, gia cảnh của cô ấy rất tốt, không tương xứng với thân phận của cậu ta. Tâm Nguyệt cũng đã có đối tượng, cậu ta cũng không muốn làm người thiếu đạo đức. Có một số chuyện, giấu trong lòng, ngược lại còn tốt hơn nói ra.
Thấy Tiêu Ngũ nghĩ thông suốt như vậy, Dư Toại không nói gì thêm. Hai người tâm giao tương ngộ, không ai nhắc đến chuyện này nữa.
……
Nhà trường yêu cầu Kiều Cẩm Tịch phải dọn ra khỏi ký túc xá ngay trong ngày hôm đó. Cẩm Tịch không biết đi đâu, cũng chẳng dám hé răng kể chuyện mình bị đuổi học cho gia đình hay biết. Cô ta thậm chí đã nghĩ đến việc tìm đến cái chết, nhưng lại không có đủ dũng khí.
Trằn trọc thao thức cả đêm, cuối cùng cô ta quyết định ở lại Kinh Thành kiếm miếng cơm manh áo. Từ hồi đi làm gia sư, Cẩm Tịch đã luôn chắt chiu, trong tay cũng để dành được gần một trăm đồng. Cứ tiết kiệm một chút, thuê lấy một căn phòng trọ nhỏ, tìm một công việc, cộng thêm tiền chu cấp của gia đình, cô ta hoàn toàn có thể trụ lại ở Kinh Thành.
Đi tìm nhà cả ngày trời, cuối cùng cô ta cũng tìm được một chỗ ở ưng ý. Tiền thuê không hề đắt đỏ, chỉ năm đồng một tháng, hoàn toàn nằm trong khả năng chi trả của cô ta. Kiều Cẩm Tịch trở lại ký túc xá để thu dọn đồ đạc. Đổng Thúy Thúy không có mặt, chỉ có Mạnh Tử Du đang ở đó một mình.
Buổi trưa bị Dương Niệm Niệm làm cho tức nghẹn, Mạnh Tử Du liền trút hết mọi bực dọc lên đầu Kiều Cẩm Tịch.
“Tôi đã đi tìm Dương Niệm Niệm để đòi lại lẽ phải cho cô, thế mà cô hay nhỉ, biến mất tăm mất tích cả ngày không thấy tăm hơi đâu.”
Kiều Cẩm Tịch sắp phải dọn đi rồi, cũng chẳng còn muốn luồn cúi, sợ sệt trước mặt kẻ kia nữa. Cô ta mặt lạnh tanh đáp lại. “Đi tìm phòng.”
Nói đoạn, Cẩm Tịch bắt đầu thu dọn đồ đạc. Thấy thái độ này của Kiều Cẩm Tịch, Mạnh Tử Du càng tức giận hơn, giọng điệu đầy khinh thường.
“Tìm phòng làm gì? Cô đã bị đuổi khỏi trường rồi, không về quê thì ở lại Kinh Thành làm gì? Sẽ không phải là còn muốn bám lấy Dư Thuận nữa đấy chứ?”
Kiều Cẩm Tịch ngừng tay, xoay người nhìn Mạnh Tử Du. “Cô nghĩ cô là người tốt đẹp lắm sao? Tối tuần trước cô không về ký túc xá, đã đi đâu khuất dạng?”
Mạnh Tử Du giật mình thon thót, trong lòng có tật nên xấu hổ xen lẫn giận dữ, cô ta đe dọa. “Cô đừng có mà nói bậy, cẩn thận kẻo tôi xé toạc cái miệng cô ra bây giờ!”