Dương Niệm Niệm mau chóng cảm nhận được có người đi theo phía sau, cô lập tức quay người lại và lạnh lùng quát: “Anh làm gì đấy?”
Trương Tiên Phong, người anh họ của Trương Tuấn Hào, cả người nồng nặc hơi men, mặt đỏ bừng từ cổ đến gò má. Hắn chưa đến nỗi say túy lúy, nhưng rõ ràng đang cố tình mượn rượu để giở thói côn đồ. Dương Niệm Niệm chẳng chút sợ sệt, khu tập thể quân nhân này, với những hàng rào tre thấp, tầm nhìn thoáng đãng. Chỉ cần cô cất tiếng gọi, lập tức sẽ có người chạy đến giúp.
Ánh mắt hắn liếc nhìn cô một cách đểu cáng, bẩn thỉu. “Tôi… tôi đi vệ sinh.”
Dương Niệm Niệm liếc mắt một cái đã nhận ra hắn không thực lòng muốn vào nhà vệ sinh, mà chỉ lấy cớ để kiếm chuyện. Chỉ tiếc là hắn lại tìm nhầm người, nhầm chỗ mất rồi. Cô không quen biết chi hắn, thái độ cũng chẳng có gì tốt đẹp.
“Anh muốn đi vệ sinh thì vào nhà vệ sinh công cộng mà đi. Đây là nhà của tôi, chúng tôi tự bỏ tiền xây, không dành cho người ngoài.”
Trương Tiên Phong không chịu đi, ánh mắt hắn đầy vẻ bất hảo lướt từ trên xuống dưới đánh giá Dương Niệm Niệm.
“Tôi chỉ đi vệ sinh thôi mà, có làm hỏng nhà vệ sinh nhà cô đâu. Cô là quân tẩu mà sao lại không có chút tinh thần phục vụ nhân dân thế?”
Dương Niệm Niệm không muốn cãi cọ với hắn nữa. “Anh đi mau, không tôi gọi Chính ủy Trương đấy.”
Trương Tiên Phong chẳng hề nao núng, chẳng những không đi, ngược lại còn thò tay vào cạp quần, vừa nói vừa tháo dây lưng.
“Tôi nói cho cô biết, tôi không nhịn được nữa rồi. Cô mà còn ngăn cản, tôi sẽ đứng ngay trước mặt cô mà đi tiểu ở đây.”
Dượng hắn là Chính ủy, một người vợ lính bé nhỏ thì làm được gì hắn chứ?
Dương Niệm Niệm trừng mắt nhìn hắn, vừa nhấc chân định đi tìm Chính ủy Trương thì Trương Tiên Phong xông tới muốn túm lấy cô. Dương Niệm Niệm nhanh nhẹn tránh thoát. Hắn ta vừa toan xông tới lần thứ hai thì bất chợt, một cơn đau thấu xương truyền đến từ bả vai.
Trương Tiên Phong đau điếng, miệng hét toáng lên. Quay đầu lại, hắn thấy một người lính với gương mặt lạnh như tiền. Sợ đến mức cả người hắn run lên bần bật, thiếu chút nữa thì sợ đến mất mật. Miệng hắn vẫn oang oang đe dọa.
“A… Đau! Đau quá! Mau buông ra! Dượng tao là Chính ủy, mày mà dám ức h.i.ế.p tao, ông ấy sẽ tước quân tịch của mày đấy!”
Dương Niệm Niệm đang tập trung hết sự chú ý vào Trương Tiên Phong nên không để ý Lục Thời Thâm đã về từ lúc nào. Lúc này, mắt cô sáng lên, vội vàng tố cáo:
“Thời Thâm, hắn là anh họ của Trương Tuấn Hào, mượn rượu rồi lấy cớ đi vệ sinh để có ý đồ đen tối, giữa ban ngày ban mặt mà lại cởi quần!”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lục Thời Thâm cúi mắt nhìn cạp quần của Trương Tiên Phong đã bị cởi tung, sắc mặt hắn lập tức càng thêm lạnh tanh. Lực tay hắn mạnh hơn, đau đến mức Trương Tiên Phong suýt ngất lịm. Hắn quay đầu nhìn Dương Niệm Niệm.
“Em vào nhà chuẩn bị cơm nước trước đi, lát nữa anh sẽ về.”
Nói xong, hắn trực tiếp tóm lấy vai Trương Tiên Phong, kéo đi như kéo một con gà con, thẳng thừng lôi đến nhà Chính ủy Trương.
Tiếng gào thét thất thanh của Đinh Tiên Phong khiến Dương Niệm Niệm đau cả màng nhĩ, cô cũng chẳng buồn theo dõi. Với tài năng của Lục Thời Thâm, chuyện này chắc chắn sẽ được xử lý gọn ghẽ. Cô vẫn nên vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối thì hơn.
Dọc đường đi, Đinh Tiên Phong vẫn không ngừng la hét inh ỏi: “Giết người! Giết người rồi! Cứu mạng…!”
Dây lưng quần của hắn đã tuột từ trước, lại bị Lục Thời Thâm kéo lê đi một đoạn, chiếc quần cứ thế tụt hẳn xuống đầu gối, chỉ còn sợi dây buộc lòng thòng trên eo.
Nghe tiếng ồn ào, mọi người trong khu tập thể đều chạy ra xem. Thấy Lục Thời Thâm đang khiêng, lôi xềnh xệch Đinh Tiên Phong, ai nấy đều ngỡ ngàng.
“Ôi chao, đó chẳng phải anh họ của thằng Tuấn Hào sao? Có chuyện gì thế này?”
“Cái… cái quần kia sao lại tụt xuống thế?”
“Vừa nãy hắn vẫn còn ở trong sân cơ mà, sao lại bị Đoàn trưởng Lục túm lấy rồi?”
Mọi người xì xào bàn tán, tò mò xôn xao, nhưng chẳng ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trương Tuấn Hào đúng lúc đó cũng đi ra sân, thấy vẻ mặt lạnh băng của Lục Thời Thâm, cậu ta hạ giọng dò hỏi, lấy hết can đảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đoàn… Đoàn trưởng Lục, có chuyện gì vậy ạ?”
“Mời Chính ủy Trương ra đây,” Lục Thời Thâm trầm giọng đáp.
“Có chuyện gì vậy?” Chính ủy Trương rẽ đám đông mà bước ra, thấy Lục Thời Thâm đang túm lấy đứa cháu trai của mình thì chẳng khỏi cau mày. “Đoàn trưởng Lục, đồng chí làm gì vậy?”
Lục Thời Thâm khẽ đẩy tay, Đinh Tiên Phong lập tức ngã nhào, dúi dụi xuống đất, đau đến nhe răng, mãi một lúc sau mới gắng gượng bò dậy được. Chính ủy Trương thấy dáng vẻ thảm hại của hắn thì chỉ cảm thấy mất mặt vô cùng. Ông quát lớn:
“Nhanh kéo quần lên!”
Mới chưa đầy một ngày mà đứa cháu này đã gây chuyện đến hai lần. Nếu không phải hôm nay là ngày đại hỷ, hẳn ông đã tức khí đùng đùng từ lâu rồi.
Đinh Tiên Phong cố gắng hít thở một hơi, lảo đảo gượng dậy, nén đau kéo quần lên rồi nấp sau lưng Chính ủy Trương, líu ríu tố cáo.
“Dượng ơi, tên này không phân biệt phải trái, tự tiện xông lên đánh cháu. Dượng mau quản thúc hắn đi, đuổi hắn ra khỏi quân đội!”
Đinh Tiên Phong nào biết Lục Thời Thâm và Chính ủy Trương ai có chức vụ cao hơn, nhưng hắn theo bản năng nghĩ rằng Lục Thời Thâm trẻ tuổi như vậy thì sao có thể có chức vụ cao hơn người dượng của mình được.
Chính ủy Trương sầm mặt, quay phắt đầu lại trừng mắt nhìn hắn, gằn giọng: “Câm miệng.”
Lục Thời Thâm không phải hạng người rảnh rỗi đi gây sự. Nghĩ đến tác phong tệ hại của đứa cháu này, lại thêm cái cảnh quần áo xốc xếch vừa rồi, trong lòng ông cũng đã đoán được mảy may tám chín phần. Ông đang định hỏi Lục Thời Thâm chi tiết thì người kia đã cất lời trước.
Sắc mặt Lục Thời Thâm trầm lắng, giọng nói sắc lạnh tựa lưỡi đao. “Thưa Chính ủy Trương, cháu của đồng chí chạy vào sân nhà tôi, lại còn cởi quần áo, chuyện này để đồng chí xử lý, hay tôi sẽ tự giải quyết?”
Chính ủy Trương tuy đã đoán được phần nào, nhưng ông không ngờ đứa cháu trai của mình chỉ uống mấy chén rượu trắng mà lại dám làm càn ngay trong khu gia đình quân nhân như vậy.
Mặt ông lập tức đỏ bừng vì xấu hổ và giận dữ, tay chân run run, huyết áp dâng lên vùn vụt. Lần này thì cả thể diện lẫn tình cảm đều mất sạch sành sanh rồi.
Đinh Tiên Phong còn muốn quanh co chối cãi. “Anh đừng có vu oan cho tôi! Tôi chỉ định đi vệ sinh, nhưng con đàn bà kia lại ngăn cản không cho tôi đi thôi.”
Con ngươi Lục Thời Thâm nguy hiểm nheo lại. “Đi vệ sinh mà lại cởi dây lưng, tuột quần ngay giữa sân là có ý định làm gì?”
Đinh Tiên Phong cứng cổ, còn định líu lo điều gì đó thì bất ngờ, Chính ủy Trương quay phắt người lại, thẳng tay tát hai cái bạt tai như trời giáng vào mặt hắn.
Chính ủy Trương ra tay không hề nhẹ, hai cái bạt tai này khiến Đinh Tiên Phong ù tai, một lúc lâu sau vẫn còn choáng váng chưa kịp phản ứng.
Chính ủy Trương thấy Lục Thời Thâm vẫn chưa hết giận, lại giơ tay tát thêm mấy cái nữa. Những người đứng xem hoàn toàn không ngờ Chính ủy Trương lại ra tay nhanh đến thế, chưa ai kịp phản ứng. Mãi đến khi Đinh Tiên Phong bị đánh đến đứng không vững, ngã phịch xuống đất, mặt mày sưng húp như cái thớt, còn bị đánh rụng cả một chiếc răng hàm.
Chính ủy Trương hít một hơi thật sâu, chủ động tiến lên xin lỗi. “Thưa Đoàn trưởng Lục, hôm nay thằng cháu tôi uống say quá, đã mạo phạm vợ đồng chí. Tôi đã dạy dỗ nó rồi, chuyện này mong đồng chí nể mặt tôi mà bỏ qua, đừng truy cứu thêm nữa. Khi nào xử lý xong việc nhà, tôi sẽ đích thân đến tận cửa xin lỗi.”
Lục Thời Thâm lạnh lùng liếc nhìn Đinh Tiên Phong một cái, khiến hắn sợ đến run cầm cập, cứ nghĩ rằng anh sẽ không chấp nhận lời xin lỗi này.
May mắn thay, Lục Thời Thâm không nói thêm lời nào nữa, xoay người đi thẳng ra khỏi sân.
Đinh Tiên Phong nhổ ra một ngụm máu, vừa khóc vừa kêu oan.
“Dượng ơi, dượng chỉ nghe người ta nói vài lời thôi mà lại đánh cháu ra nông nỗi này sao?”
Người cậu cả của Đinh Tiên Phong thấy cháu mình bị đánh ra nông nỗi đó cũng có chút không đành lòng. “Ông Thông gia ơi, sao ông lại tin vào mấy lời vớ vẩn rồi lại thẳng tay đánh thằng bé thế hả?”
Cho dù cháu trai có sai thật, nhưng cũng đâu phải chuyện gì nghiêm trọng đến mức này. Làm Chính ủy, lẽ nào chuyện cỏn con thế này cũng không giải quyết nổi hay sao?
Chính ủy Trương tức đến tím mặt, chẳng giải thích bất cứ điều gì, mà trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
“Hôn lễ xong xuôi rồi, tiệc rượu các người cũng đã dự xong. Thôi thì đêm nay vào trong thành ở lại một đêm, sáng mai nên về đâu thì cứ về đó đi!” Nói rồi, ông quay người đi thẳng vào nhà.