Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 387



Người nhà họ Đinh không thể tin nổi rằng Chính ủy Trương lại thẳng thừng ra lệnh đuổi khách. Vừa cưới con dâu xong, vậy mà lại vội vã đuổi cả nhà thông gia đi ư?

Trong lòng dù bực bội là thế, nhưng cậu của Trương Tuấn Hào cũng không dám “đổ thêm dầu vào lửa”, chọc giận Chính ủy Trương đang tức khí đùng đùng. Đứa cháu ngoại đã bị đánh bầm dập ra nông nỗi đó, lỡ đâu ông ấy nổi nóng lại đánh cả hắn thì sao chứ?

Ông cậu liền quay sang hỏi Trương Tuấn Hào: "Tuấn Hào này, ba cậu có ý gì vậy? Ông ấy là dượng mà lại chỉ biết lo cho người ngoài, mới nghe người ta nói vài câu đã trừng phạt anh họ cậu? Còn những lời lẽ khi nãy của ông ấy nữa, chẳng lẽ định dứt tình dứt nghĩa với cả nhà ngoại hay sao?"

Sắc mặt Trương Tuấn Hào cũng tối sầm không kém. Người anh họ này gây chuyện ầm ĩ với vợ mình khiến gia đình mất mặt, lại còn dám đi quấy rối gia đình quân nhân. Chuyện này, nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, tùy người ta muốn làm căng đến đâu, nhưng tóm lại là đã làm mất hết mặt mũi của cả nhà.

"Cậu à, tính nết của anh họ ra sao, trong lòng cậu còn rõ hơn ai hết. Chuyện anh ấy gây sự với vợ cháu, chúng cháu nghĩ hôm nay là ngày đại hỷ nên không muốn làm lớn chuyện, vốn dĩ định bụng lấy hòa làm quý. Thế mà anh ta lại được thể, thẳng chân đi quấy rối gia đình quân nhân. Cậu có biết người kia là ai không?"

Không đợi ông cậu trả lời, Trương Tuấn Hào lại nhấn giọng từng lời: "Người anh ta quấy rối là vợ của Lục đoàn trưởng, lại là con gái nuôi của lão thủ trưởng. Nếu ba cháu không đánh mấy cái tát trời giáng đó, lỡ mà người ta báo công an, anh ta hôm nay bị bắt đi, gán cho cái tội lưu manh thì phải bóc lịch trong trại cải tạo mấy năm trời mới ra được đâu, chứ không phải chỉ chịu chút đau ngoài da là xong chuyện đâu!"

Đám người nhà họ Đinh không làm gì được Chính ủy Trương, vốn dĩ định tìm Trương Tuấn Hào để trút giận, nghe đến đó thì mặt mày ai nấy tái mét, đặc biệt là Đinh Tiên Phong, hắn ta càng không muốn ngồi tù chút nào.

Ông cậu của Trương Tuấn Hào cũng nhận ra vấn đề nghiêm trọng đến nhường nào, không ngờ lần này thằng cháu ngoại lại đụng phải loại 'xương cứng' như vậy. Nhưng dù cháu ngoại có sai thì cũng không thể đuổi thẳng cổ họ về như vậy được sao? Chuyện này mà đồn về làng, sau này họ còn mặt mũi nào nữa?

Biết Trương Tuấn Hào không thể quyết định được, ông quay người toan tính bước vào nhà.

"Tôi vào nói chuyện phải trái với mẹ cậu đôi lời."

Đám họ hàng bên nhà họ Trương đã gai mắt với cái thói ngông cuồng của người anh họ từ lâu. Giờ xảy ra chuyện này, họ cũng nổi m.á.u nóng, thấy ông cậu của Trương Tuấn Hào vẫn còn muốn tìm Đinh Lan Anh định mách mẹ anh ta, họ liền xúm lại, giữ chặt ông ta rồi đẩy thẳng ra ngoài sân.

Một người cười khẩy, nói: "Lan Anh lúc này vẫn chưa nguôi giận, ông đừng vào làm cô ấy càng thêm bực mình nữa. Chi bằng mau đưa thằng cháu ngoại đến bệnh viện kiểm tra lại cái răng đi! Bằng không mặt sưng húp thế này về quê, vợ nó mà hỏi thì biết nói sao đây?"

Câu nói đó khiến ông ta tắc họng, lúng túng để mặc cho người khác đẩy ra khỏi khu tập thể quân nhân. Những người khác cũng vây quanh dìu dắt người anh họ ra ngoài. Mà nói là dìu, có lẽ "áp tải" thì chính xác hơn.

Nhà họ Trương và nhà họ Đinh nhanh chóng rút đi gần hết một nửa. Vài quân tẩu hiếu kỳ còn lại thì tá hỏa chạy về nhà, nóng lòng kể cho hàng xóm nghe cho mà xem.

Trương Vũ Đình vẫn luôn ở trong phòng an ủi Đinh Lan Anh, không hề hay biết chuyện bên ngoài. Thấy Chính ủy Trương đẩy cửa vào, cô liền gọi: "Ba."

Chính ủy Trương nhìn vợ một cái, rồi vẻ mặt tối sầm, trầm giọng nói: "Vũ Đình, con ra đây một chút."

Vũ Đình khó hiểu bước ra, khẽ khép cửa phòng lại: "Ba, có chuyện gì vậy?"

Ông Trương nghiêm giọng: "Anh họ con uống say, vừa rồi đến nhà Lục đoàn trưởng gây rối. Con với Dương Niệm Niệm quan hệ tốt, con thay mặt gia đình... đến xin lỗi cô ấy một tiếng."

Đầu óc Trương Vũ Đình ong lên một cái, cô sửng sốt: "Anh họ con dám giở trò lưu manh với Niệm Niệm? Sao mà hắn ta dám làm cái trò đó chứ?"

"Hắn ta đến sân nhà Lục đoàn trưởng cởi quần, bị bắt quả tang." Chính ủy Trương mặt sa sầm xuống: "Ba đã bảo anh con đưa cậu mợ về rồi, chuyện này tạm thời đừng kể cho mẹ con nghe."

Vũ Đình hít vào một hơi lạnh: "Ba, anh họ thật đúng là quá quắt!"

Chính ủy Trương gật đầu: "Ba biết. Sau này dù nhà có hỷ sự gì cũng sẽ không mời mọc họ hàng bên ngoại nữa. Giờ mẹ con vẫn còn đang bực mình, đừng nói với bà ấy, kẻo bà ấy lại làm lớn chuyện, rồi lại trách cứ con dâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngày đại hỷ mà mất sạch thể diện cả trong lẫn ngoài.

Trương Vũ Đình khẽ gật đầu: "Vậy con đi thăm Niệm Niệm một lát trước đã."

Nói rồi, cô bước nhanh ra khỏi nhà.

Lúc này, chị dâu nhà Cao Mỹ Lệ cũng đang kể lại cho cô nghe chuyện người anh họ kia bị đánh.

"Cái anh họ của Tuấn Hào đúng là hạng người không ra gì cả, dám đi quấy rối gia đình quân nhân. Cứ ba hoa là đi mượn nhà vệ sinh, chứ cái thói dơ bẩn của hắn thì ai mà không biết rõ?"

Kể xong chuyện Đinh Tiên Phong, cô ấy còn không quên lôi Chính ủy Trương ra mà giễu cợt: "Cha chồng em đúng là trọng người quyền thế mà khinh người thân thích. Người ta bắt nạt vợ của đoàn trưởng thì ông ấy lập tức đánh gãy răng hàm của anh họ Tuấn Hào đến chảy m.á.u be bét, mặt sưng vù không còn nhận ra hình người nữa. Khi em bị người ngoài bắt nạt, cha chồng em có nổi giận đùng đùng như vậy đâu, chị thấy cha mẹ chồng em rõ ràng là khinh thường nhà mình."

Ông Cao liền nói: "Anh ta đụng phải vợ của đoàn trưởng, lại còn là con gái của lão thủ trưởng, thì làm sao mà giống nhau được?"

Dù trong lòng bực dọc, nhưng nhà họ không thể nào bì được với nhà người ta, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.

Cao Mỹ Lệ không biết "con gái lão thủ trưởng" đích thị là ai: "Tại sao anh họ Tuấn Hào lại chạy đến nhà cô ấy làm phiền?"

Ếch Ngồi Đáy Nồi

"Tại người ta xinh đẹp đấy, trông như tiên nữ trong các bộ phim Hồng Kông ấy. Chị sống cả đời chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp đến vậy. Xinh hơn cả em gái chồng của em đấy." Chị dâu Cao buột miệng nói.

Anh trai Cao nhìn ra cửa, nhíu mày nói: "Em nói gì mà so sánh em gái người ta với con bé nào? Để người khác nghe thấy thì không hay chút nào đâu."

Chị dâu Cao bĩu môi, không nói thêm lời nào nữa.

Mỹ Lệ cẩn thận ngẫm nghĩ lại, quả thật trước cửa phòng tân hôn có một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Vậy chắc chắn đó là vợ của đoàn trưởng rồi.

Mẹ Cao vẫn giữ thói quen thích làm bà mai, nói: "Mẹ thấy cô em chồng con trông cũng có da có thịt đấy. Vẫn chưa có ý trung nhân à? Con trai út của trưởng thôn nhà mình vẫn chưa lấy vợ. Nếu không..."

Tú Đình vội vàng ngăn lại: "Mẹ, mẹ đừng nói mấy lời đó nữa. Vũ Đình tốt nghiệp đại học, lại có công việc tốt, sao có thể gả về nông thôn được?"

Bản thân cô gả vào đây đã không dễ dàng gì, bố mẹ chồng làm sao lại để con gái mình gả thấp?

Mẹ Cao cũng chỉ là buột miệng nói cho vui, nghe con gái nhắc nhở như vậy liền cười gượng một tiếng, không nói thêm gì.

Về phần Dương Niệm Niệm, cô đang tay thoăn thoắt thái rau trong bếp. Thấy Lục Thời Thâm trở về, cô vội vàng hỏi: "Chính ủy Trương đã xử lý anh họ Trương Tuấn Hào chưa anh?"

Lục Thời Thâm biết cô thích nghe chi tiết, gật đầu: "Chính ủy Trương đã dạy cho hắn một bài học nhớ đời. Nếu không có gì bất ngờ, ông ấy sẽ đuổi hắn ta ra khỏi khu gia đình quân nhân."

Mắt Niệm Niệm sáng rực lên: "Lần này chính ủy Trương ra tay mạnh thật đấy, chắc ông ấy đã kìm nén lâu lắm rồi?"

Lục Thời Thâm không bình luận gì thêm, thấy đôi mắt cô lấp lánh, trong lòng hắn nhẹ nhõm hẳn. Hắn vẫn không nhịn được mà lo lắng hỏi: "Có bị hoảng sợ không?"

Niệm Niệm tinh nghịch lắc đầu: "Không có, em biết anh sắp về rồi, hơn nữa trời còn chưa tối. Khu gia đình quân nhân đông người như vậy, em chỉ cần hô một tiếng là có thể gọi hàng xóm láng giềng chạy ra giúp đỡ."