Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 391



“Không phải là cứ thế chấp nhận đâu nhé!” Trịnh Tâm Nguyệt sửa lại lời cậu bạn. “Niệm Niệm nhà tớ đâu phải người cam chịu. Cậu ấy và đồng chí Lục đến với nhau hoàn toàn là do tình cảm chân thành.”

Nhớ lại lần đầu tiên gặp Lục Thời Thâm, Dương Niệm Niệm không nén nổi một nụ cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng thượng huyền.

“Ban đầu tớ nhìn nhầm người, tưởng nhầm anh ấy là một người đàn ông cao to, thô kệch, làn da sạm nắng. Lúc đó đầu óc tớ như quay cuồng, suýt nữa thì đã có ý định mua vé tàu mà bỏ trốn ngay tắp lự.”

“Thế rồi sau này mới nhận ra đã nhầm lẫn. Vốn dĩ anh ấy đã rất nổi bật rồi, lại càng đối lập hẳn với người mà tớ nhìn nhầm. Nhìn thấy anh ấy, tim tớ đập rộn ràng. Lúc đó tớ nghĩ, ‘À, người này cũng chẳng tồi, có thể thử tìm hiểu’. Rồi trong quá trình ở chung, tớ phát hiện ra anh ấy thực sự là một người rất tốt, và tình cảm giữa chúng tớ cứ thế lớn dần. Cuộc hôn nhân này tuy là cưới trước yêu sau, nhưng hóa ra lại là duyên nợ tiền định. Có thể nói, cái rủi đã hóa cái may.”

Thấy Dương Niệm Niệm kể về Lục Thời Thâm một cách say sưa, đôi mắt lấp lánh như có ánh sao, Dư Toại khẽ cười.

“Ánh mắt cậu đã nói lên tất cả rồi.”

Tiêu Ngũ lại toát mồ hôi hộ Dương Niệm Niệm: “Cũng may đối tượng của cậu là người tốt, chứ không thì chắc cậu mất luôn cả cơ hội đi học đại học rồi.”

Trịnh Tâm Nguyệt bỗng nói: “Nếu đồng chí Lục không phải người tốt thì Niệm Niệm chắc chắn sẽ tiết kiệm tiền để bỏ trốn, chứ không đời nào cam chịu.”

Dương Niệm Niệm cười tủm tỉm: “Quả là cậu hiểu tớ nhất.”

Tiêu Ngũ trêu chọc: “Người hiểu cậu đâu chỉ có riêng Tâm Nguyệt.”

Ngón tay cầm đũa của Dư Toại khẽ run lên, hắn vội vàng quay mặt đi chỗ khác, tránh ánh mắt của Dương Niệm Niệm.

Dương Niệm Niệm không đào sâu thêm lời nói của Tiêu Ngũ, chỉ cười giòn tan:

“Các cậu đều là tri kỷ của lòng tớ.”

Sau khi ăn cơm xong, mấy người cùng nhau đi dạo trên sân thể dục. Trong cuộc trò chuyện, Dương Niệm Niệm phát hiện ra Dư Toại rất am hiểu về các chính sách nhà nước. Cô bèn thuận miệng hỏi:

“Dạo này giá nhà ở Kinh thành có nhích lên không?”

Dư Toại gật đầu đáp: “Có nhích lên đôi chút. Nếu bây giờ cậu muốn mua lại căn tứ hợp viện cậu đã mua trước đây, thì ít nhất cũng phải thêm năm trăm đồng nữa.”

Tiêu Ngũ nghe Dương Niệm Niệm hỏi về giá nhà, tò mò:

“Cậu lại định mua nhà nữa à?”

Dương Niệm Niệm không muốn khoe khoang, lắc đầu nói: “Không, tớ chỉ muốn xem căn tứ hợp viện của mình có sinh lời không thôi.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Trịnh Tâm Nguyệt vô tư tiếp lời: “Cậu mua đúng rồi đấy, ngủ không cũng đút túi được dăm trăm đồng rồi.”

Vừa nói xong, Trịnh Tâm Nguyệt chợt ‘á’ lên một tiếng, nhìn về phía trước: “Kia không phải Mạnh Tử Du à?”

Dương Niệm Niệm đưa mắt nhìn theo, thấy Mạnh Tử Du đang chạy bộ quanh sân thể dục. Cô ta chạy đến trước mặt bốn người, nhưng không hề dừng lại, chỉ liếc nhìn Dương Niệm Niệm một cái rồi lướt qua.

Trịnh Tâm Nguyệt bực mình lên tiếng:

"Cô ta dám lườm nguýt Niệm Niệm!"

Thế nhưng, Dương Niệm Niệm lại không mấy để tâm đến điều đó, mà nghi hoặc nói:

"Các cậu có để ý không, bụng Mạnh Tử Du cứ như phình ra ấy."

Trịnh Tâm Nguyệt không nghĩ nhiều: "Chắc chắn là nghỉ hè béo lên rồi, giờ đang chạy bộ giảm cân thôi mà."

Dương Niệm Niệm cảm thấy không đúng: "Béo chỉ mỗi bụng thôi thì có hơi lạ lùng không?"

Trịnh Tâm Nguyệt buột miệng thốt ra: "Vậy... chẳng lẽ cô ta lại có thai đấy chứ?"

Cả đám nghe vậy đều nhất thời sững sờ.

Dư Toại nghiêm mặt nói: "Chuyện này liên quan đến danh dự của người khác, chúng ta không nên đoán mò. Lỡ đồn ra ngoài không hay."

Trịnh Tâm Nguyệt lập tức đổ lỗi cho Tiêu Ngũ: "Cậu là người nói nhiều nhất đấy nhé. Nếu lời này đồn ra ngoài thì chắc chắn là do cậu tuôn ra rồi."

Tiêu Ngũ oan ức: "Sao tớ lại trở thành người nói nhiều nhất chứ?"

Bốn người vừa cười vừa nói, cũng không để chuyện này trong lòng quá lâu.

Trưa hôm đó, Trịnh Tâm Nguyệt còn hai tiết học, còn Dương Niệm Niệm chỉ có một tiết. Sau khi tan học, cô định về căn tứ hợp viện, nhưng vừa ra khỏi cổng trường đã thấy Dương Tuệ Oánh đang đứng chờ sẵn ở đó.

Mới một tháng không gặp, Dương Tuệ Oánh tiều tụy hẳn đi một vòng, sắc diện hốc hác hơn nhiều, nhưng bụng lại lớn hơn một chút. Vừa thấy Dương Niệm Niệm ra, đồng tử cô ta co lại, lập tức sải bước tới.

Dương Tuệ Oánh có vẻ rất hung dữ, vừa nhìn đã biết là tới gây sự. Nhớ lại chuyện Ngô Trám Trám tìm Kiều Cẩm Tịch trước đây, mọi người xung quanh đều nghĩ lại có một người đến đánh ghen, thậm chí có người còn dừng lại xem kịch vui.

Dương Tuệ Oánh không thèm để ý đến ánh mắt dò xét của người khác, đi thẳng tới trước mặt Dương Niệm Niệm, đôi mắt nhìn chằm chằm cô đầy căm hận. Vừa mở miệng, cô ta đã nói thẳng:

"Mày nghĩ đánh gục được Mang Nguyên Bình là có thể tống tao vào tù sao? Tao nói cho mày biết! Mày làm vậy chẳng những không làm gì được tao, ngược lại tao còn phải cảm ơn mày mới đúng. Nếu Mang Nguyên Bình không bị bắt, tao không thể độc chiếm tất cả các tiệm quần áo đó. Giờ thì, tất cả những thứ này đều thuộc về tao."

Việc một quân nhân tố cáo đích danh Mang Nguyên Bình đã khiến cấp trên rất chú ý. Thêm nữa, đối thủ của Mang Nguyên Bình đã nhân cơ hội này mà tố cáo thêm một số việc làm sai trái khác của hắn khiến tội danh đã được xác định. Mang Nguyên Bình ít nhất sẽ phải lĩnh án ba năm tù.

Dương Tuệ Oánh biết tất cả những chuyện này đều do Dương Niệm Niệm giở trò, lần này cô ta tới chỉ muốn nói cho Dương Niệm Niệm biết, rằng cô ta sẽ không dễ dàng bị đánh bại như thế.

Dương Niệm Niệm cười nhạt: "Thế sao?"

Cô nhìn Dương Tuệ Oánh từ trên xuống dưới: "Chị chắc chắn là vợ và con của Mang Nguyên Bình không tìm chị gây chuyện à?"

Mang Nguyên Bình bị bắt, Dương Tuệ Oánh lại đang mang thai con của hắn, và tài sản cũng liên quan đến ông ta. Vợ và con của Mang Nguyên Bình không đời nào dễ dàng buông tha cho cô ta. Nếu thật sự tốt đẹp như Dương Tuệ Oánh nói, thì giờ cô ta sẽ không gầy đến mức chỉ còn da bọc xương như vậy.

Dương Tuệ Oánh nghẹn lời, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Dương Niệm Niệm:

"Mày đã không cho tao sống yên, thì mày cũng đừng mong được yên thân! Về sau tao và mày sẽ không đội trời chung. Bây giờ thì tao chưa có năng lực chống lại mày, nhưng sẽ có một ngày, tao sẽ đạp mày xuống bùn."

Dương Niệm Niệm nhún vai: "Tôi rửa mắt chờ xem."

Dương Tuệ Oánh căm ghét cái vẻ bình thản đó của Dương Niệm Niệm. Ban đầu cô ta nghĩ đến đây để nhắc nhở Dương Niệm Niệm đừng mừng sớm, không ngờ lại tự chuốc lấy một bụng tức. Cô ta ôm bụng nói:

"Mày cứ chờ đấy!"

Nói rồi, cô ta quay lưng, bước đi thật nhanh.

Khoảng thời gian này, cô ta thực sự rất bận rộn đối phó với người nhà họ Mang. Mới hôm qua, cô ta mới hoàn toàn cắt đứt quan hệ với họ, cái giá phải trả là một tiệm quần áo. Dù rất tiếc, mẹ và anh trai vẫn luôn cảm thấy không nên nhượng bộ, nhưng cô ta có suy tính riêng của mình. Trước khi tìm được chỗ dựa mới, cô ta không có khả năng chống lại người nhà họ Mang, chi bằng bỏ tiền để yên chuyện. Hiện tại, hai tiệm còn lại buôn bán cũng khá khẩm, chỉ cần một, hai năm nữa là có thể mở rộng thêm một cửa hiệu mới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Điều quan trọng nhất bây giờ là giải quyết chuyện hộ khẩu cho đứa bé. Đứa bé chắc chắn không thể bỏ được, nếu không về sau cô ta sẽ không còn cơ hội làm mẹ nữa. Hơn nữa, đứa bé cũng không thể có một người cha là tội phạm lao động cải tạo, sẽ ảnh hưởng đến tương lai.

Suy đi nghĩ lại, Dương Tuệ Oánh cảm thấy Phương Hằng Phi là người thích hợp nhất. Hai người họ vốn là vợ chồng, Phương Hằng Phi dù chỉ là nhân viên quèn của ngân hàng, nhưng vẫn tốt hơn một tội phạm lao động cải tạo. Chuyện sau này tạm thời chưa nói đến, nhưng hiện tại cần phải lay chuyển Phương Hằng Phi, khiến hắn cam tâm tình nguyện làm cha của đứa bé.

Dương Tuệ Oánh trong lòng nghĩ xong một loạt lý do, liền trở lại tiệm, viết một lá thư cho Phương Hằng Phi, bảo hắn gọi điện thoại đến. Vừa viết xong, bỗng nhiên có một đôi nam nữ bước vào tiệm.

415:

Cửa hàng của Dương Tuệ Oánh trong con hẻm nhỏ này trông nổi bật hơn hẳn những tiệm khác. Hầu như khách bước vào đây đều là những người có thanh thế, quyền uy. Thấy một cặp vợ chồng sang trọng bước vào, cô ta liền tươi cười niềm nở:

"Chào anh chị, hàng mới về hôm qua đấy ạ, toàn những mẫu đang thịnh hành. Anh chị ưng bộ nào thì cứ chọn thử thoải mái nhé."

Trong lúc mời chào, ánh mắt Dương Tuệ Oánh không ngừng liếc qua Dư Thuận – người đàn ông đứng cạnh. Hắn cũng chẳng thèm né tránh, hai tay vẫn đút túi quần, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý, như có như không.

Ngô Trám Trám nhìn rõ thái độ đưa đẩy giữa hai người. Lòng cô ta thầm biết, cái tật cũ của chồng mình lại tái phát rồi, sắc mặt liền lạnh tanh. Cô ta đưa tay lên che mũi, nhíu mày đánh giá Dương Tuệ Oánh từ đầu đến chân, rồi cất giọng:

"Cô đứng xa tôi ra một chút đi, tôi ghét nhất cái mùi nước hoa rẻ tiền nồng nặc này."

Nụ cười trên môi Dương Tuệ Oánh thoáng cứng lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ tự nhiên, khẽ lùi về sau hai bước.

"Chị cứ thong thả ngắm nghía, xem ưng mẫu nào ạ."

Ngô Trám Trám chẳng thèm liếc lấy một chiếc quần, một cái áo nào trong tiệm. Ánh mắt cô ta vẫn cứ chăm chăm vào Dương Tuệ Oánh, buông lời mỉa mai đầy châm chọc:

"Với cái dáng người như cô thì đừng nên diện mấy kiểu váy ôm sát làm gì. Cái bụng cứ to đùng như người chửa ba bốn tháng, trông chẳng có chút duyên dáng nào, làm mất cả hứng thú mua sắm của tôi."

Dương Tuệ Oánh đang mặc một chiếc váy ôm sát người, mà cái bụng bầu đã hơn bốn tháng nên cũng lồ lộ khá rõ. Nhận ra Ngô Trám Trám quả nhiên không phải hạng vừa, cô cũng chẳng muốn đôi co làm gì. Cô khẽ vuốt nhẹ bụng bầu, gương mặt vẫn giữ vẻ vô tội, đáp lời:

"Thưa chị, tôi thật sự đang mang thai. Đã hơn bốn tháng rồi, có lẽ do cái thai phát triển tốt nên bụng lớn nhanh hơn bình thường một chút."

Nghe Dương Tuệ Oánh nói mình là một thai phụ, Ngô Trám Trám khẽ liếc nhìn cái bụng của cô ta một cái, rồi chẳng nói thêm lời nào mà quay sang giục Dư Thuận: "Đi thôi!"

Dư Thuận nhướng mày: "Không mua sắm quần áo nữa ư?"

"Cái tiệm này mùi hôi quá. Vả lại, cái cô bán hàng trông cũng chẳng ra vẻ đứng đắn gì, làm em mất cả hứng thú mua sắm rồi."

Giọng Ngô Trám Trám đầy vẻ ghét bỏ, cô ta không hề hạ thấp âm lượng, chẳng sợ Dương Tuệ Oánh nghe thấy. Cô ta chưa thấy bà bầu nào lại ăn vận hở hang đến thế. Cũng là phụ nữ với nhau, có gì mà cô ta không hiểu nữa.

Dư Thuận vòng tay ôm lấy vai vợ, vỗ vỗ nhẹ nhàng an ủi: "Nếu em không thích tiệm này thì thôi, mình đi tiệm khác. Cả chợ có đến hàng tá tiệm quần áo cơ mà, đâu phải chỉ có độc một chỗ này. Đừng để chút chuyện vặt vãnh này làm ảnh hưởng đến tâm trạng của em chứ."

Miệng thì nói vậy nhưng lúc vừa quay lưng đi, ánh mắt hắn lại đầy ẩn ý liếc nhìn lại Dương Tuệ Oánh một cái.

Ngô Trám Trám nghe chồng nói thế thì trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều phần. Dù sao thì Dư Thuận bên ngoài có ong bướm thế nào cô ta cũng chẳng cần bận tâm, chỉ cần trước mặt người khác, hắn cho cô ta đủ mặt mũi là được. Thế là mãn nguyện rồi.

Hai người đi thêm mấy tiệm nữa nhưng Ngô Trám Trám vẫn tỏ vẻ vô cùng khó tính, đi một hồi mà chẳng ưng được bộ nào. Cô ta bắt đầu chán nản, nói: "Thôi không đi nữa đâu. Từ nãy giờ tâm trạng đã không tốt, thế nào cũng chẳng mua được đồ ưng ý."

Biết vợ vẫn còn để bụng chuyện vừa rồi, Dư Thuận liền chiều theo: "Được thôi, vậy anh đưa em về trước đã nhé, tối anh sẽ qua đón em về nhà bố mẹ ăn cơm."

Khi trở về, họ lại đi ngang qua cửa tiệm của Dương Tuệ Oánh, Dư Thuận liếc vào trong, ánh mắt vừa hay chạm phải ánh mắt của cô ta.

Sau khi hai người kia đã đi xa khuất, khóe môi Dương Tuệ Oánh nhếch lên một nụ cười đầy toan tính. Cô ta thong thả đi đến quầy hàng, kiên nhẫn chờ Dư Thuận đến tìm mình. Với kinh nghiệm từng trải, cô ta tin chắc hắn thế nào rồi cũng sẽ quay lại thôi.

Khoảng chừng hai mươi phút sau đó, chiếc điện thoại bàn đặt trên quầy bỗng reo vang. Dương Tuệ Oánh vừa nhấc ống nghe lên, đầu dây bên kia đã vang lên giọng chất vấn đầy nóng nảy của Phương Hằng Phi.

"Cái tiệm đã trang trí xong xuôi đâu vào đấy năm sáu ngày trời rồi, rốt cuộc bao giờ cô mới chịu chuyển tiền vốn về đây?"

Dương Tuệ Oánh cười khẩy: "Kể cả tôi có chuyển tiền sang, thì anh có biết cần phải nhập những loại hàng nào mới bán chạy không? Có biết cách quản lý một cửa hàng hay không? Anh thật sự nghĩ việc mở tiệm quần áo dễ ăn như thế, cứ mở ra là kiếm được tiền chắc?"

Phương Hằng Phi chợt nhận ra điều bất thường: "Ý cô là sao? Cô có phải đang muốn lật lọng không đó?"

Dương Tuệ Oánh cũng chẳng buồn phủ nhận: "Tôi nói thẳng cho anh biết thế này. Kế hoạch trước đây có chút thay đổi rồi, chúng ta cần bàn bạc lại chuyện cái thai trong bụng tôi."

Phương Hằng Phi nóng nảy gắt gỏng: "Dương Tuệ Oánh, cô lại định giở trò gì nữa đây hả?"

"Anh không đọc báo chí sao?" Dương Tuệ Oánh chẳng thèm giấu giếm: "Mang Nguyên Bình bị bắt rồi. Tôi phải bồi thường cho nhà họ Mang một cửa hàng, mới có thể thoát được mối quan hệ với họ đấy."

Phương Hằng Phi kích động, gân cổ lên cãi: "Cái chuyện đó thì liên quan gì đến tôi chứ?"

Hắn chỉ quan tâm đến cái lợi trước mắt của mình: "Kể cả cô có phải chia cho nhà họ Mang một tiệm, thì cô vẫn còn đến hai tiệm nữa cơ mà. Trích ra một chút tiền cho tôi mở cửa hàng, đối với cô thì có khó khăn gì chứ?"

"Bây giờ không còn là chuyện tiền bạc nữa rồi. Mà là tôi không muốn ly hôn nữa. Con tôi không thể nào sinh ra mà không có cha được." Dương Tuệ Oánh chẳng thèm bận tâm lời tuyên bố này sẽ gây chấn động đến Phương Hằng Phi như thế nào.

Phương Hằng Phi tức đến nỗi suýt nữa thì bóp nát chiếc điện thoại bàn trong tay. Mặt hắn ta trở nên dữ tợn, méo mó.

"Ý cô là sao? Cô nghĩ tôi sẽ còn cần một người phụ nữ ong bướm, lẳng lơ như cô nữa ư? Cô muốn biến tôi thành cái gã Lục Thời Thâm thứ hai chắc?"

"Anh đừng kích động như thế, cứ suy nghĩ cho kỹ đã." Dương Tuệ Oánh bắt đầu giúp hắn ta phân tích thiệt hơn: "Đứa bé trong bụng tôi đây dù không phải con anh, nhưng tôi có khả năng kiếm tiền để nuôi nó, không cần anh phải nhọc công bận tâm. Chúng ta sau này vẫn có thể sinh con đẻ cái của riêng mình cơ mà. Anh mà bỏ tôi đi, liệu có thể tìm được một người phụ nữ nào khác vừa kiếm tiền giỏi giang, lại vừa có khả năng như tôi không?"

Phương Hằng Phi gần như phát điên lên: "Tôi là công nhân viên chức ăn lương nhà nước đàng hoàng, đời nào lại thèm cần một người phụ nữ dơ bẩn, ô uế như cô! Tôi nói cho cô biết rõ đây Dương Tuệ Oánh, nếu cô không chịu ly hôn, tôi sẽ..."

Lời nói nghẹn lại nơi cổ họng. Ngay khoảnh khắc này, Phương Hằng Phi mới giật mình nhận ra, hắn ta chẳng còn chiêu trò nào để uy h.i.ế.p được Dương Tuệ Oánh.

Dương Tuệ Oánh trong lòng cười khẩy khinh thường. Cô ta bắt chước giọng điệu lạnh nhạt của Dương Niệm Niệm, châm chọc như trêu ngươi: "Nếu anh không ưng thuận, thì tôi cũng đành chịu, chẳng giúp được anh mở tiệm buôn đâu."

Rồi cô ta tiếp lời uy hiếp: "Nếu tôi mà không vui, tôi sẽ đến tận đơn vị của anh làm cho náo loạn, khiến anh mất việc. Đến lúc ấy, anh đừng có trách tôi, tất cả là do anh tự rước họa vào thân."

Phương Hằng Phi tức đến run cả người, hận không thể bay ngay đến bóp cổ cho c.h.ế.t Dương Tuệ Oánh. Cả nhà hắn đều đã biết hắn sắp sửa mở một tiệm buôn ở Hải Thành, còn nhờ đứa em họ, người chị họ đến xem tiệm. Nếu không mở được, hắn còn đâu thể diện mà nhìn mặt ai nữa?

Sau một hồi đắn đo, tính toán, Phương Hằng Phi dần bình tâm lại.

"Lúc thì đòi ly hôn, lúc lại đổi ý không chịu. Cuối cùng cô rốt cuộc muốn gì đây?"

Dương Tuệ Oánh bắt đầu dùng chiêu "đánh rồi lại xoa", giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai: "Chỉ muốn vợ chồng chúng ta cùng nhau sống yên ổn, đầm ấm thôi mà. Trước đây em làm những chuyện đó, quả thật có chút khó coi, kém duyên, nhưng anh không nghĩ rằng một người phụ nữ ở ngoài một mình không có đàn ông giúp đỡ thì dễ dàng gì sao? Chỉ hi sinh đôi chút như vậy, đổi lại cả nhà chúng ta có cuộc sống sung túc, anh có mất mát gì đâu?"

"Chị dâu của anh cũng từng có người đàn ông khác bên ngoài, nhưng họ vẫn sống với nhau đấy thôi? Hơn nữa, chị dâu anh tìm đàn ông có làm cho nhà anh trai anh khấm khá hơn tí nào đâu? Nếu anh mà tìm được một người phụ nữ có thể làm cho cả nhà mình sống đủ đầy, sung túc, thì em chắc chắn không hề phản đối."

Phương Hằng Phi bị những lời ngon ngọt của cô làm mềm lòng, giảm bớt sự gay gắt. Hắn dần dần bình tĩnh lại: "Cô không ly hôn thì sẽ mở tiệm buôn ở Hải Thành cho tôi?"

Dương Tuệ Oánh ánh mắt lóe lên vẻ khinh miệt, ngoài miệng lại nói: "Đã thuê nhà và thuê sửa xong xuôi rồi, đương nhiên là phải mở chứ, không thì số tiền vốn đã bỏ ra trước đó chẳng phải đổ sông đổ bể hết sao?"