Phương Hằng Phi cảm thấy dễ thở hơn đôi phần: "Cô mau chóng chuẩn bị hàng hóa đi, tôi sẽ điện thoại báo tin cho đứa em họ và em gái tôi tới ngay."
Dương Tuệ Oánh đáp: "Trong hai ngày tới em sẽ nhờ anh trai vận chuyển hàng sang. Lấy hàng từ Kinh Thành thì quần áo bán chạy hơn hẳn." Cô ta đã lên kế hoạch từ trước, những mẫu mã còn tồn kho ở hai tiệm buôn ở Kinh Thành sẽ được đưa hết về Hải Thành để bán. Cô ta không sợ Phương Hằng Phi giở thói mánh khóe, vì các tiệm buôn đều do cô ta làm chủ, bất cứ lúc nào cô ta cũng có thể lấy lại. Vả lại, nhỡ mấy năm nữa chính sách thay đổi, hoặc cô ta tìm được người thích hợp hơn, thì tống khứ Phương Hằng Phi đi cũng không muộn.
Nghe thấy mấy tiệm buôn vẫn hoạt động bình thường, Phương Hằng Phi hoàn toàn yên lòng. Tâm trạng đã tĩnh táo trở lại, hắn bắt đầu tò mò về Mang Nguyên Bình: "Sao tên bồ bịch của cô lại đột ngột thất thế thế?"
Nhắc đến chuyện này, Dương Tuệ Oánh lại nóng ran người, giọng nói trầm hẳn xuống: "Còn không phải do Dương Niệm Niệm giở trò bẩn sau lưng sao? Cô ta nuôi lòng thù hận Mang Nguyên Bình đến trường điều tra việc cô ta gian lận, nên đã nhờ Lục Thời Thâm đứng ra tố cáo đích danh Mang Nguyên Bình."
Một sĩ quan quân đội mà đứng ra tố cáo đích danh, dù là tố cáo ai thì cũng sẽ bị điều tra kỹ lưỡng, không c.h.ế.t cũng lột da.
Xác định Mang Nguyên Bình không còn đường xoay sở được nữa, Phương Hằng Phi trong lòng vô cùng đắc ý. Nhưng nghĩ đến việc họ bị liên lụy vì Dương Niệm Niệm, hắn lại không nhịn được mà cằn nhằn dạy dỗ: “Sao cô cứ phải gây sự với bọn họ làm gì? Dân không đấu được với quan, cái lẽ đời ấy sao cô không sáng dạ ra? Cuộc sống đang yên ổn thì cứ an phận thủ thường đi, tự chuốc lấy phiền phức làm gì?” Hắn chỉ cần nghĩ đến Lục Thời Thâm là đã thấy sởn gai ốc. Mang Nguyên Bình còn bị Lục Thời Thâm dễ như trở bàn tay hạ bệ, hắn chỉ là một cán bộ ngân hàng quèn thì tính là gì?
Dương Tuệ Oánh cười khẩy khinh bỉ: "Phương Hằng Phi, anh là đồ nhu nhược, còn tôi thì không. Chuyện của tôi, anh đừng có mà xen vào. Chỉ cần có cơ hội, tôi sẽ không để Dương Niệm Niệm yên ổn đâu.” Nói đoạn, cô ta thẳng tay dập máy cái rụp.
Phương Hằng Phi nghe thấy tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, không khỏi lẩm bẩm chửi thề: “Đồ điên.”
Dương Tuệ Oánh nghĩ đến thái độ nhu nhược của Phương Hằng Phi thì lại càng nóng máu. Cô ta vừa ngước mặt lên, thì thấy Dư Thuận đã tự bao giờ bước vào tiệm. Cô ta không biết hắn đã nghe được cuộc đối thoại giữa cô ta và Phương Hằng Phi hay không. Nhưng dù có nghe thấy cũng chẳng sao, dù sao thì Dư Thuận cũng chẳng quen biết gì Dương Niệm Niệm. Cô ta khẽ nhếch môi, toan cất lời thì Dư Thuận đã lên tiếng trước: “Cô nói Dương Niệm Niệm, là cô gái đang học ở Đại học Kinh Thành à?”
Dương Tuệ Oánh sững sờ, nhìn ánh mắt tò mò đầy hứng thú của Dư Thuận, trong lòng dấy lên một nỗi căm tức. Tại sao người đàn ông nào cô ta gặp cũng đều để mắt tới Dương Niệm Niệm? Có đôi khi, cô ta thật sự muốn cào cấu cho nát bét cái gương mặt ấy. Cô ta che giấu tia thù hằn trong mắt, hỏi: "Anh cũng quen cô ta sao?"
Dư Thuận không đáp lời, đưa tay phải ra: "Xin tự giới thiệu lại một chút, tôi tên là Dư Thuận."
Dương Tuệ Oánh liếc mắt nhìn bàn tay hắn, rồi từ từ đặt tay lên. Chẳng ngờ bị Dư Thuận nắm chặt, hắn nhẹ nhàng bóp khẽ vào lòng bàn tay cô ta: “Đôi bàn tay nhỏ nhắn này mềm mại làm sao!”
Dương Tuệ Oánh khẽ bĩu môi làm bộ làm tịch: “So với vợ anh, ai mềm hơn?”
Nghe vậy, Dư Thuận chợt buông thõng tay Dương Tuệ Oánh ra. Vẻ mặt hắn đột nhiên nghiêm nghị hẳn lên, chẳng còn vẻ ngả ngớn như ban đầu. Hắn đút thõng hai tay vào túi quần, ánh mắt chuyển xuống bụng cô ta: "Cô đã là đàn bà có chồng, lại còn đang mang nặng đẻ đau, làm sao có thể so bì với người khác?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Dương Tuệ Oánh nghe vậy thì trong lòng đã vỡ lẽ. Người đàn ông này quả thực khác xa Mang Nguyên Bình. Mang Nguyên Bình suốt ngày ca thán vợ, chê bai đủ điều, thậm chí có thể vì một người phụ nữ khác mà ly hôn. Còn người này thì lại không cho phép kẻ ngoài bôi nhọ vợ mình. Điều đó cho thấy hắn ta chỉ muốn vui chơi qua đường, tuyệt nhiên không có ý định lâu dài. Nhưng cũng chính thái độ này lại ngầm tiết lộ thân thế của hắn chắc chắn không phải dạng tầm thường.
Dương Tuệ Oánh hiểu ý, cũng tự biết giới hạn của mình. Cô ta khéo léo chuyển sang chuyện khác: “Dư tiên sinh, anh và Dương Niệm Niệm có mối quan hệ gì vậy ạ?”
Dư Thuận cười nhạt một tiếng: “Giữa một người đàn ông thành đạt và một người phụ nữ xinh đẹp, cô đoán xem là quan hệ gì?”
Câu nói đầy ẩn ý ấy khiến người ta không khỏi suy đoán đủ điều. Nhưng Dương Tuệ Oánh không tin Dư Thuận đã có được Dương Niệm Niệm. Cô ta cố tình chọc tức hắn: “Chồng của Dương Niệm Niệm là chỉ huy bộ đội, cô ta là một quân tẩu, người thường đâu dễ lọt vào mắt xanh của cô ta. Chắc chắn anh sẽ thất bại thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dư Thuận khẽ nhướng mày, hừ một tiếng rồi bật cười: "Hóa ra cô ta còn có thân phận này nữa, thảo nào một cô gái nhà quê mà lại tiêu tiền như nước vậy."
Dương Tuệ Oánh thấy Dư Thuận quả thực có ý đồ với Dương Niệm Niệm, trong lòng ghen tỵ đến phát điên. Dương Niệm Niệm rốt cuộc có sức hút gì mà lại khiến nhiều đàn ông phải để mắt đến như vậy? Cô ta cố kìm nén sự ghen tức, nói tiếp: "Cô ta chỉ buôn bán nhỏ thôi, có chút tiền tiêu vặt. Hơn nữa, cô ta rất khôn ngoan, biết bám víu vào người đàn ông nào thì mới có thể sống sung sướng, sẽ không bao giờ mắc phải những sai lầm ngớ ngẩn đâu." Đừng nói là Dương Niệm Niệm, ngay cả cô ta nếu được gả cho Lục Thời Thâm, cũng sẽ không bao giờ thông đồng với Mang Nguyên Bình.
Dư Thuận thấy trong ánh mắt Dương Tuệ Oánh ánh lên sự hằn học khi nhắc đến Dương Niệm Niệm, hắn hỏi thẳng: “Cô có thù oán gì với Dương Niệm Niệm à?”
"Chúng tôi là chị em cùng mẹ khác cha." Dương Tuệ Oánh cười một tiếng lẳng lơ: “Anh ngồi xuống đây, tôi sẽ kể cho anh nghe ngọn ngành từ từ.”
Dư Thuận lại không hề để bị lung lạc: “Đừng có bày trò lả lơi. Tôi không có hứng thú với hạng phụ nữ bụng mang dạ chửa như cô đâu.”
Dương Tuệ Oánh thầm nghiến răng ken két. Không hứng thú sao lại quay lại tìm cô ta? Chẳng lẽ chỉ vì hắn biết quan hệ của cô ta với Dương Niệm Niệm sao? Một tia toan tính lóe lên trong mắt Dương Tuệ Oánh: "Dư tiên sinh, trừ phi anh dùng thủ đoạn hèn hạ, nếu không cả đời này anh cũng đừng hòng có được cô ta đâu.”
Dư Thuận tiến lên một bước, thô bạo nhéo cằm Dương Tuệ Oánh, nhìn cô ta từ trên cao xuống: “Đừng có mượn d.a.o g.i.ế.c người. Con d.a.o này của tôi không dễ mượn thế đâu. Bỏ cái tâm địa hiểm độc của cô đi. Đầu óc tôi đâu có bệnh mà tự dưng vứt bỏ cuộc sống yên ấm để đi trêu chọc một quân tẩu đâu.”
Nói rồi, hắn quay người đi đến quầy hàng phía sau, lười nhác ngồi xuống ghế: “Nhưng tôi cũng không ngại nghe xem cô có kế sách gì đâu.”
Người đàn ông này quá ư thâm hiểm, Dương Tuệ Oánh không thể đoán được câu nào là thật, câu nào là giả. Cô ta dứt khoát ngồi vào lòng hắn để thử: “Tôi phải biết anh có bao nhiêu thực lực thì mới có thể bày mưu tính kế cho phù hợp chứ.”
Dư Thuận nhìn Dương Tuệ Oánh, chỉ thấy người phụ nữ này càng nhìn càng trở nên thú vị. Hắn cười một tiếng đầy ẩn ý: "Thật đúng là có tiềm chất của hồ ly tinh đấy." Hai người nhìn nhau một lúc, Dương Tuệ Oánh ngầm hiểu ý, liền đứng dậy đóng cửa tiệm lại...
Trong khi đó, Dương Niệm Niệm đang trò chuyện với Lục Nhược Linh ở Tứ Hợp Viện, hoàn toàn không hề hay biết gì về chuyện hai người kia đã ngấm ngầm cấu kết với nhau.
“Chị dâu hai, ba mẹ nói ngày mốt sẽ đến. Em hơi lo lắng, nhỡ đâu họ coi thường anh Phong Ích thì sao đây?” Lục Nhược Linh không muốn chia tay nhưng cũng không dám chống đối ba mẹ, mấy ngày nay cô cứ trằn trọc không ngủ ngon giấc.
Dương Niệm Niệm an ủi: “Em cứ yên tâm đi! Họ nhìn một thằng ngốc còn có thể ưng ý, cớ gì lại coi thường Lý Phong Ích được chứ?”
Lục Nhược Linh tròn mắt nhìn một lát, rồi mới vỡ lẽ ra ý của Dương Niệm Niệm, cô bật cười khúc khích: “Chị dâu hai thông minh thật. Sao em lại không nghĩ ra được nhỉ?”
Dương Niệm Niệm cười: “Em là người trong cuộc, làm sao nghĩ được thấu đáo như người ngoài cuộc.”
Nghĩ đến tính cách của Mã Tú Trúc, có thể sẽ giục cưới, cô nói thêm: “Nếu tháng Chạp này cưới thì có lẽ chị không đi dự lễ cưới được. Em có chuyện gì khó xử cứ gọi điện cho chị.”
Hai người nói chuyện thêm một lúc rồi cúp máy. Thời tiết vẫn còn oi bức, khắp người Dương Niệm Niệm đẫm mồ hôi. Cô đi tắm, khi trở về thì thấy Trịnh Tâm Nguyệt đang cặm cụi viết thư cho Tần Ngạo Nam trên bàn học. Cô ngáp một cái rồi lên giường ngủ.
Ngày hôm sau vừa đến trường, cô đã nghe được một tin tức gây chấn động cả trường.