Hai người cứ thế thong thả đi dạo mãi đến lúc trời đã nhá nhem tối, mới mua sắm ít thức ăn mang về nhà để sửa soạn bữa tối đãi Trịnh Tâm Nguyệt.
Tiết trời đã trở rét đậm, Niệm Niệm ăn cũng thấy ngon miệng hơn hẳn, bụng lại cồn cào thèm chất thịt. Về đến nhà, cô liền hăng hái vào bếp sửa soạn món thịt kho tàu và cá sốt chua ngọt.
Trời mùa đông rét buốt, thịt heo mua về đông lạnh, cứng ngắc. Bởi vậy, công việc rửa cá và thái thịt liền được giao hết cho Lục Thời Thâm. Anh vén tay áo lên, thoăn thoắt làm việc, từng nhát d.a.o dứt khoát và chuẩn xác. Những khối thịt mỡ màng, vuông vắn dần hiện ra dưới lưỡi d.a.o sắc lẹm.
Dương Niệm Niệm ngồi trên chiếc ghế đẩu con, lia lịa bóc hành bóc tỏi, tay làm miệng hỏi chuyện không ngừng.
“Hôm nay anh đến nhà họ Dư, họ không gây khó dễ gì cho anh đấy chứ?”
Tan học gặp được Lục Thời Thâm, cô hớn hở quá đỗi, chỉ lo đi mua sắm mà quên bẵng mất chuyện này.
Lục Thời Thâm tay vẫn thoăn thoắt thái thịt, trả lời bằng giọng điệu thản nhiên.
“Không có, ông cụ Dư đã ra tay chỉnh đốn Dư Thuận rồi.”
Dư Thuận hiện vẫn chưa rời khỏi Kinh Thành, anh cũng không đề cập đến chuyện đuổi Dư Thuận đi.
Dương Niệm Niệm ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi mắt cô gái bỗng ánh lên vẻ hớn hở, như thể vừa được nghe một tin tức vui vẻ lạ kỳ. Cô cười khúc khích hỏi, “Ông cụ Dư còn ra tay đánh thật à?”
Không đợi Lục Thời Thâm trả lời, cô lại trầm ngâm nói thêm.
“Không khéo lại là cố ý diễn trò cho anh xem thì sao? Những bậc tai to mặt lớn, lắm quyền nhiều thế, bụng dạ sâu sắc khôn lường lắm, nếu không đã sớm bị người khác kéo xuống khỏi đài cao rồi.”
Lục Thời Thâm không biểu lộ cảm xúc gì, “Cũng không loại trừ khả năng này, nhưng xét về hành động thì không giống đang diễn.”
Dương Niệm Niệm tin tưởng vào khả năng nhìn người của Lục Thời Thâm. “Xem ra ông cụ Dư là người rất hiểu chuyện! Chắc chắn ông ấy biết bản tính cháu trai mình ra sao, chịu đựng hắn ta lâu ngày lắm rồi.”
Cô cười khúc khích, “Lúc anh đi, có lo lắng ông cụ Dư sẽ bao che, dung túng cho cháu mình không?”
Lục Thời Thâm lắc đầu, trả lời một cách vô cùng chắc chắn, “Sẽ không đâu.”
Dương Niệm Niệm tò mò, “Vì sao anh lại khẳng định như vậy?”
Anh khẽ nhíu mày, trầm giọng phân tích, “Sau khi ông cụ Dư về hưu, vị thế của Dư gia ở Kinh Thành đã không còn được như thuở trước. Dư Tri An mấy năm nay là thời khắc then chốt, nếu không thể tiến xa hơn, sẽ không có cơ hội vượt lên khỏi cái bóng quá lớn của ông cụ Dư. Khi đó, mọi hy vọng của Dư gia sẽ dồn hết lên vai Dư Toại. Cả quá trình này, nhà họ Dư phải mất mười mấy năm mới có thể gầy dựng lại được vị thế của Dư gia như ngày nay.”
“Việc Dư Thuận làm, một khi bị đối thủ của Dư gia nắm được chỗ yếu, chắc chắn sẽ bị làm ầm ĩ lên, gây ra những ảnh hưởng xấu, thậm chí có thể làm chậm trễ con đường thăng tiến của Dư Tri An. Dư gia chỉ cần còn một chút lý trí, tuyệt đối không dám làm lớn chuyện.”
Anh nói tiếp, “Dư Thuận trêu ghẹo dù là một phụ nữ thường dân, một khi bị làm lớn chuyện cũng không phải là chuyện nhỏ, huống hồ lại là phu nhân của một quân nhân. Một câu nhịn chín câu lành là lựa chọn tốt nhất đối với Dư gia.”
Dương Niệm Niệm thầm nghĩ: Quả nhiên là người từng trải, phân tích sắc sảo, hợp tình hợp lý biết bao. Anh ấy cũng chẳng kém cạnh gì nhà Dư về mặt mưu trí, thảo nào dám một mình xông vào hang cọp.
Cô luôn biết Lục Thời Thâm không phải kẻ chỉ có sức mạnh mà không có đầu óc, nghe anh nói xong những lời này, cô lại càng cảm thấy vui mừng khôn xiết. Cô vẫn luôn nể phục những người có cái đầu tinh tường, biết liệu bề tính toán, không bao giờ hành động một cách mù quáng.
Tuy nhiên, trong lòng vẫn có chút lo lắng, “Em cảm thấy Dư Thuận là người tính toán chi li, nhỏ mọn, có thể sẽ để bụng, ghi hận chuyện này không chừng.”
Lục Thời Thâm trấn an, “Đừng lo lắng, dựa vào năng lực của hắn không thể làm anh gục ngã. Dư Tri An sẽ không hùa theo hắn ta để gây chuyện. Cho dù có muốn, cũng chưa chắc gây ra ảnh hưởng gì đáng kể. Và kể cả sau này Dư gia có gầy dựng lại sự nghiệp, khi ấy, vị thế của anh cũng đã khác hẳn rồi.”
Dương Niệm Niệm nghe anh nói mà lòng dạ bỗng dấy lên niềm phấn khởi vô ngần. Lục Thời Thâm không phải hạng người chỉ biết nói suông, nếu đã dám thốt ra những lời này, ngày sau chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn.
Dù trong lòng vui mừng khôn xiết, nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng Lục Thời Thâm sẽ phải chịu đựng quá nhiều áp lực.
“Anh đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình, hiện tại anh đã là một người trẻ tuổi có tài năng xuất chúng rồi. Kể cả không thể ở lại quân đội, số tài sản chúng ta đã dành dụm cũng đủ để cả đời không phải bận lòng miếng cơm manh áo. Hai vợ chồng về một thành phố nhỏ nào đó an hưởng tuổi già cũng rất đỗi an nhàn.”
Lục Thời Thâm trầm tư nhìn cô, “Chỉ khi có được quyền lực lớn hơn, anh mới có thể che chở những người anh muốn bảo vệ, và giúp đất nước này ngày càng hùng cường hơn nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dương Niệm Niệm nhìn anh, cảm thấy lúc này Lục Thời Thâm chính là một cây đại thụ vững chãi, che chở cho tất thảy mọi người. Cô bất giác nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ của một cô gái nhỏ bé, nói bằng giọng quả quyết: “Em tin anh.”
Hai người vừa trò chuyện, tay vẫn không ngừng làm việc. Dương Niệm Niệm rất nhanh đã bóc xong hành và tỏi, chuyển sang một cái nồi đất để chuẩn bị làm món thịt kho tàu.
Vừa mới đổi nồi xong thì Trịnh Tâm Nguyệt đã về tới. Cô nàng chạy đến cửa nhà bếp và làm ra vẻ.
“Niệm Niệm, cậu và anh Lục đang làm gì mà thơm thế? Tớ ngửi thấy mùi rồi đấy!”
Dương Niệm Niệm cười trừ, “Đã nấu cơm đâu, mũi cậu thính thế bao giờ?”
Trịnh Tâm Nguyệt mặt cứ lỳ ra nói.
“Dù sao tớ cũng đã ngửi thấy mùi thịt rồi, đợi tớ một lát, tớ để sách trong phòng rồi ra giúp cậu một tay.”
Dương Niệm Niệm bật cười, “Không cần giúp, có gì mà phải vội vã thế, cậu cứ nghỉ ngơi một chút rồi chờ ăn cơm là được.”
Trịnh Tâm Nguyệt đã chạy vào phòng, chẳng hề nghe thấy lời Dương Niệm Niệm nói. Một lát sau, cô nàng lại ba chân bốn cẳng chạy ra, chen vào căn bếp vốn đã chật chội và tám chuyện đông tây.
“Anh Lục ơi, anh mau kể cho em nghe đi, ông cụ Dư có dạy cho Dư Thuận một bài học nhớ đời không?”
Căn bếp vốn đã không lớn, nay thêm một người vào nên lại càng chật chội thêm.
Lục Thời Thâm đã thái xong thịt, cá cũng đã làm sạch sẽ. Hắn không khéo ăn nói, xưa nay chỉ quen đi thẳng vào vấn đề, chẳng màu mè thêm thắt lời hoa mỹ.
Hắn đáp.
“Để Niệm Niệm kể tỉ mỉ cho em nghe, ngày mai anh phải về đơn vị rồi, cần vào phòng dọn dẹp một chút đồ đạc.”
Trịnh Tâm Nguyệt nghe vậy, lập tức giục giã, “Vâng, vậy anh cứ làm việc của mình đi!”
Lục Thời Thâm còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, cô nàng đã phấn khích đến nỗi muốn nhảy cẫng lên, “Niệm Niệm ơi, cậu mau kể cho tớ nghe rõ đầu đuôi đi, để tớ còn được chung vui chút nào!”
Dương Niệm Niệm mường tượng cảnh Dư Thuận bị trừng phạt, trong lòng cũng thấy hả hê khôn tả. Cô vừa đảo dầu vào nồi, vừa kể lại một cách rành rọt.
“Ông cụ Dư là người hiểu lẽ phải, đã gọi Dư Thuận ra dạy dỗ một bài học thích đáng. Tớ nghĩ phen này, Dư Thuận chắc phải ngoan ngoãn được một dạo.”
Dư Thuận không giống người thiếu lý trí đến thế, kể cả có muốn làm chuyện xấu thì trong thời gian ngắn cũng chẳng dám.
Trịnh Tâm Nguyệt vui vẻ huơ tay múa chân, “Ối chao, ông cụ Dư quả là người làm việc có lý lẽ, nếu tớ ở đó, tớ đã vỗ tay reo hò rồi. Cái loại con cháu ngỗ nghịch như Dư Thuận thì phải uốn nắn cho thẳng thớm. Tục ngữ không phải nói 'thương cho roi cho vọt' sao? Nếu không dạy dỗ hắn ta tử tế, sau này còn không biết gây ra rắc rối gì nữa, tốt nhất là dạy dỗ cả Ngô Quả Trám nữa.”
Dương Niệm Niệm cười nhạt, “Chắc là không dạy dỗ Ngô Quả Trám đâu. Cái loại nhà như họ, kể cả có bất mãn với con dâu thì cũng không thể ra tay đánh được.”
Trịnh Tâm Nguyệt ngẫm lại, cảm thấy rất có lý.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Hôm qua Dư Thuận bị anh Lục dùng xương cá xiên rách môi, hôm nay lại bị người nhà đánh một trận, nghe thôi cũng đã thấy hả hê.
“Anh Dư học trưởng chắc chắn giống ông nội cậu ấy, là người hiểu lẽ phải. Dư Thuận chắc là được mẹ hắn nhặt về Dư gia, chứ không thì sao có ông nội như thế, có em họ như thế lại nảy nòi ra một đứa phá gia chi tử như hắn được!”
Dương Niệm Niệm gật đầu ra vẻ tán thành, “Cậu phân tích có lý lắm, tối nay tớ sẽ ưu ái cho cậu thêm mấy miếng thịt kho tàu.”
Hai mắt Trịnh Tâm Nguyệt sáng rỡ, “Đã lâu rồi tớ không được ăn món thịt kho tàu cậu nấu, món thịt kho tàu cậu làm đúng là tuyệt đỉnh, béo ngậy mà không ngấy, ăn với cơm trắng thì còn gì bằng!”
Ở bên Dương Niệm Niệm lâu ngày, Trịnh Tâm Nguyệt cũng đã tập tành được cái tài ăn nói khéo léo, ngon ngọt.