Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 412



Ai mà chẳng thích được khen ngợi? Dương Niệm Niệm cũng không ngoại lệ. Hai người vừa làm việc vừa thi nhau khen ngợi đối phương, khiến cả gian bếp rộn rã tiếng cười nói.

Đang cười khúc khích, Lục Thời Thâm từ trong phòng bước ra, gọi Trịnh Tâm Nguyệt ra nghe điện thoại của anh Tần Ngạo Nam. Nghe thấy tên người thương, Trịnh Tâm Nguyệt phấn chấn đến nỗi muốn bay bổng, vội vàng chạy vào phòng với tốc độ chóng mặt.

Dương Niệm Niệm tinh ý nhận ra vẻ mặt Lục Thời Thâm bỗng trở nên nghiêm trọng, hàng lông mày cũng hơi cau lại. Cô lo lắng hỏi: “Phó đoàn trưởng Tần nói gì vậy? Sao anh lại nghiêm nghị thế?”

Hắn khẽ nhíu mày: “Hồ Xảo Trân vừa đẻ non, vì đưa đến bệnh viện không kịp thời nên ba đứa trẻ chỉ giữ được một. Hai đứa kia vừa sinh ra đã không còn hơi thở.”

Dương Niệm Niệm cảm thấy vô cùng tiếc nuối cho những sinh linh bé bỏng, nhưng biết rằng lúc này có nói gì cũng đã muộn. “Hồ Xảo Trân không sao chứ?”

Lục Thời Thâm lắc đầu: “Cô ấy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đứa bé đẻ non nên cơ thể yếu ớt, cần nằm viện theo dõi một thời gian. Các quân tẩu trong đơn vị đã quyên góp một ít tiền chữa bệnh, anh đã nhờ Ngạo Nam quyên giúp chúng ta một phần.”

“Đúng là nên quyên một chút. Quan trọng là đứa bé giữ được mạng.” Dù không có tình nghĩa gì với Hồ Xảo Trân, nhưng chuyện sinh tử thì không thể làm ngơ. Cô thầm tiếc thương cho hai sinh linh nhỏ đã phải trả giá vì sự thiếu hiểu biết của người mẹ.

Ở thời đại này, đa số phụ nữ nông thôn đều sinh con tại nhà. Việc đến bệnh viện là một khoản chi phí không nhỏ mà nhiều gia đình khó khăn không thể chi trả. Về sau, đến thế kỷ 21, những người già từng sinh con tại nhà lại thường kể lại chuyện đó như một niềm tự hào, dùng để so sánh với phụ nữ hiện đại quá “yểu điệu”, mà chẳng hề nhắc đến những ca khó sinh đã tử vong.

Lục Thời Thâm nhìn khuôn mặt non nớt, tươi tắn của Dương Niệm Niệm, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Không biết hắn nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên dứt khoát nói một câu: “Về sau chỉ có hai ta thôi, không cần có con.”

Dương Niệm Niệm giật mình, tưởng mình nghe nhầm, cô khó hiểu nhìn hắn: “Sao lại không cần có con?”

Lục Thời Thâm mím chặt môi: “Tính mạng của em quý giá hơn cả.”

Dương Niệm Niệm hiểu ra. Hắn đang sợ cô sẽ gặp chuyện không may. Một người đàn ông dũng cảm, kiên cường đến mức trời sập cũng không sợ, vậy mà lại lo lắng cô xảy ra chuyện, đến mức không muốn cô phải chịu đựng bất kỳ rủi ro nào khi sinh con.

Nếu lỡ một ngày nào đó cô không còn ở trên đời này nữa, hoặc bởi một phép màu nào đó mà cô phải quay về nơi mình thuộc về, liệu Lục Thời Thâm có thể sống tốt hay không?

Lòng cô bỗng thắt lại. Dương Niệm Niệm vội vã đặt nồi xuống bếp, bước tới ôm chầm lấy hắn.

Cô nhẹ nhàng trấn an: “Anh đừng có nghĩ quẩn nữa. Chuyện sinh con, chỉ cần đến những bệnh viện tuyến trên, hiếm khi có chuyện không may xảy ra. Hai trường hợp anh biết đều là do không có người thân chăm sóc, lại không đến bệnh viện chuyên khoa nên mới sinh chuyện thôi. Nhà chúng ta có tiền của mà, sau này nếu có con, mình sẽ đến bệnh viện tốt nhất ở Kinh Thành để sinh nở. Lúc mang bầu nếu em không khỏe, đến tháng thứ bảy mình sẽ vào hẳn bệnh viện lớn để dưỡng thai, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Lục Thời Thâm cúi đầu nhìn cô, khẽ nuốt nước bọt, giọng hắn khẽ run, cổ họng như nghẹn lại: “Em thích trẻ nhỏ đến vậy sao?”

Dương Niệm Niệm ngẩng đầu lên: “Những đứa trẻ ngoan như Duyệt Duyệt và An An thì em rất quý. Hơn nữa, em rất muốn có con của chúng ta.” Dẫu kiếp trước anh chưa từng nếm trải hạnh phúc sum vầy con cháu, kiếp này cô quyết không để anh phải cô đơn. Phỏng như một ngày cô phải quay về thế giới cũ, Lục Thời Thâm ở thế giới này cũng không đến mức quá cô độc.

Hắn giơ tay xoa xoa tóc cô: “Đợi em tốt nghiệp xong rồi tính.”

Dương Niệm Niệm đang định nói tiếp thì chợt nhận ra sự thay đổi trong cơ thể hắn. Mặt cô đỏ bừng, vội vàng buông hắn ra, miệng lẩm bẩm: “Đồ ba hoa, anh mau giữ ý đi chứ! Lỡ lát Tâm Nguyệt ra nhìn thấy thì xấu hổ biết chừng nào.”

Lục Thời Thâm cũng có chút bối rối, vẻ mặt trở nên không tự nhiên: “Anh đi vệ sinh đây.” Nói xong, hắn quay người bước nhanh ra ngoài, như thể đang bị dồn vào đường cùng mà tháo chạy.

Dương Niệm Niệm cười thầm. Mấy lớp áo bông dày cộp, ai mà nhìn ra được gì chứ. Cô chỉ cố ý trêu chọc hắn, không ngờ hắn lại phản ứng như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bỗng nhiên, mùi khét thoang thoảng chợt xộc lên mũi, cô vội sực nhớ ra món thịt kho tàu đang om dở trong nồi. Nhanh chóng mở vung, may mà thịt chưa bị khét lẹt.



Trịnh Tâm Nguyệt và Tần Ngạo Nam gọi điện thoại hơn hai mươi phút, đến khi Dương Niệm Niệm đã nấu xong cơm nước, cô mới lưu luyến cúp máy.

Sau khi nói chuyện với Tần Ngạo Nam, Trịnh Tâm Nguyệt tươi rói cả người, ánh mắt lấp lánh nụ cười chẳng giấu đi đâu được. Ngay cả khi ăn cơm, thỉnh thoảng cô ấy vẫn khúc khích cười một mình.

Dương Niệm Niệm thuận miệng hỏi: “Chẳng phải phó đoàn trưởng Tần đang đi huấn luyện dã ngoại sao? Sao tự dưng lại về rồi?”

Trịnh Tâm Nguyệt vui vẻ trả lời: “Hình như có nhiệm vụ gì đó nên anh ấy được gọi về sớm. Anh ấy bảo lần này đi công tác có thể sẽ hơi lâu, nhưng mà lần này lại được nghỉ Tết dài hơn mọi năm, có thể ở bên tớ thêm một thời gian.” Nói đến đây, miệng cô ấy cứ toe toét mãi.

Thấy Trịnh Tâm Nguyệt tâm trạng tốt, lại biết ngày mai Lục Thời Thâm phải về đơn vị nên cô ấy chủ động dọn dẹp bát đĩa sau bữa ăn.

“Hai người mau vào tắm rửa, rồi đi nghỉ sớm đi! Chén đĩa cứ để tôi lo cho.”

Nói xong, cô ấy còn tinh nghịch nháy mắt với Dương Niệm Niệm.

Dương Niệm Niệm cũng chẳng khách sáo, kéo Lục Thời Thâm về phòng. Hai ngày cuối tuần trôi qua thật nhanh. Dù có luyến tiếc thế nào, cô cũng chỉ đành chấp nhận xa cách.

“Đồ của anh đã dọn xong hết chưa? Nếu thiếu gì thì gọi cho em nhé. Khi nào anh ở đơn vị ổn định một chút, em sẽ đi thăm anh.”

Lục Thời Thâm gật đầu: “Đừng lo cho anh. Trời lạnh, em phải chăm sóc bản thân cho tốt. Đi học nhớ mặc quần trong giữ ấm.”

Dương Niệm Niệm chỉ cười khúc khích, lảng sang chuyện khác. Rửa mặt xong, cô chui vào lòng Lục Thời Thâm, ngủ một giấc thật ngon.

Sáng hôm sau không có tiết học, Dương Niệm Niệm không cần dậy sớm. Khi cô tỉnh lại, Lục Thời Thâm đã đi rồi. Bên gối đầu có một mẩu giấy con con, vẻn vẹn mấy chữ thôi:

‘Anh về đơn vị rồi, trong nồi có bánh bao.’

Dương Niệm Niệm cứ nằm nấn ná trong chăn ấm hơn chục phút mới chịu thò chân xuống giường. Cô theo lệ không mặc quần bông giữ ấm, nhưng vừa ra khỏi cửa, đôi chân lập tức lạnh buốt, đành ngoan ngoãn quay lại phòng, mặc đồ vào. Quả đúng là đồ giữ ấm, một khi đã mặc vào rồi thì khó lòng mà rời xa cho được.

Đã hơn 8 giờ sáng nhưng trời vẫn giăng một màu xám xịt, báo hiệu tuyết sắp rơi. Trịnh Tâm Nguyệt đã đi học, trong nồi nhôm ở bếp còn mấy cái bánh bao, với nồi cháo đậu đỏ còn nghi ngút khói. Dương Niệm Niệm ăn hai cái bánh bao, uống một bát cháo, cả người ấm áp.

Rảnh rỗi không có việc gì, cô nhấc máy gọi điện về nhà máy. Chuông reo chưa dứt hai hồi, đã nghe tiếng Hoàng Ngọc ở đầu dây bên kia: “A lô, bà chủ đó sao?”

Dương Niệm Niệm lên tiếng, nói với Hoàng Ngọc về tình hình sổ sách một cách đơn giản, sau đó định cúp máy thì Hoàng Ngọc đột nhiên hỏi: “Bà chủ, có muốn gọi xưởng trưởng Cù lên nói chuyện một chút không?”

Dương Niệm Niệm nghe ra điều khác thường. Ngày thường, khi cô nói cúp máy, Hoàng Ngọc chưa từng tự tiện gợi ý gọi cho xưởng trưởng Cù Hướng Hữu. Cô và xưởng trưởng Cù vẫn gọi cho nhau mỗi tuần, thậm chí còn nhiều hơn cả Lục Thời Thâm. Mới mấy ngày trước cũng vừa gọi xong, nhà máy vẫn thuận lợi. Chẳng lẽ, có chuyện gì xảy ra với gia đình xưởng trưởng Cù rồi sao?

Nghĩ đến đây, cô lập tức dò hỏi: “Sư phụ Cù và gia đình có khỏe không?”

Ếch Ngồi Đáy Nồi