Dương Niệm Niệm ngạc nhiên, cô hỏi thẳng Dư Toại: “Thế mà bác cả nhà cậu lại chịu đồng ý ư?”
Thấy vẻ mặt cô khó hiểu, Dư Toại đoán cô chưa biết chuyện này là do Lục Thời Thâm sắp xếp, nên hắn không nói thêm mà chỉ nhẹ nhàng giải thích: “Ông nội tớ đã nói những lời rất nặng nề, bác cả không thể không đồng ý. Nếu bác ấy từ chối thì ông nội sẽ tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà bác ấy. Sau này khi ông mất đi, mối quan hệ giữa hai nhà sẽ càng thêm xa cách.”
Dương Niệm Niệm tinh nghịch khẽ cười, trêu chọc: "Quả thật, ông nội cậu đây đã quyết bỏ con tốt để giữ con xe rồi."
Đúng là người làm việc lớn, quyết đoán, không hề dây dưa lằng nhằng.
Dư Toại chỉ cười mà không nói gì thêm. Hắn biết, việc ông nội làm không ngoài mục đích bảo toàn danh tiếng của cả chi, đồng thời cũng là một nước cờ chẳng đặng đừng. Hơn nữa, chắc hẳn ông cũng muốn để anh họ nếm trải chút khổ cực, gọt giũa đi cái tính cách ngang tàng, bốc đồng bấy lâu.
Hai người nhanh chóng dùng bữa xong và cùng ra khỏi căng-tin. Bên ngoài, những bông tuyết đầu tiên đã bắt đầu lất phất bay. Vài sinh viên từ miền Nam chưa từng thấy tuyết, giờ đang vui vẻ reo hò, chạy nhảy ngoài sân trường.
Dương Niệm Niệm chỉ có một chiếc ô để đi mưa. Cô đang nghĩ không biết phải làm sao thì Dư Toại đã cất lời: “Buổi chiều tớ không có tiết học, về phòng ký túc xá nghỉ ngơi trước. Hẹn mai gặp lại cậu.”
Dương Niệm Niệm gật đầu: “Được, mai gặp.”
Nhìn Dư Toại đi xa dần, cô mới mở ô và đi về phía phòng học.
Bông tuyết bay càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc đã thành một trận tuyết trắng xóa như lông ngỗng. Đến khi tan học buổi chiều, tuyết đã đọng dày đến gần đầu gối. Giày đạp trên nền tuyết mềm, phát ra tiếng kêu “kẽo kẹt, kẽo kẹt” nghe thật vui tai.
Kiếp trước, cô cực kỳ thích nghe tiếng tuyết rơi. Mỗi khi tuyết đổ, cô lại cùng cậu em trai đi đắp người tuyết và ném tuyết. Bây giờ nghĩ lại, cô cảm giác như chuyện đó mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
Đợi khi trở về thế kỷ hai mươi mốt, cô nhất định phải đến thăm bố mẹ, rồi kiếm cớ cho họ một khoản tiền để báo hiếu. Cô không thể để họ cả đời vất vả, ngày nào cũng phải dậy từ sớm tinh mơ để lo quán ăn sáng.
Khi cô đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man, bỗng một tiếng gọi quen thuộc vọng tới.
“Niệm Niệm!”
Dương Niệm Niệm ngẩng đầu, liền thấy Trịnh Tâm Nguyệt co rụt cổ chạy về phía mình. Cô bạn vừa chạy vừa rũ rũ cổ áo, than vãn: “Aiza, bông tuyết chạy cả vào trong cổ, lạnh cóng cả người.”
Dương Niệm Niệm vội vàng đưa ô ra che cho cô bạn. “Buổi chiều cậu không có tiết học ư? Sao lại đến trường thế?”
Trịnh Tâm Nguyệt đón lấy cái ô, cười tươi rói: “Tớ đến đón cậu tan học chứ sao. Tuyết lớn thế này, nhỡ cậu rơi vào ổ tuyết thì sao!”
Cô nàng nhìn bàn tay Dương Niệm Niệm, liền nhăn mặt lại. “Nhìn tay cậu bị cóng kìa, đã thế còn không chịu đeo găng tay. Cứ thế này thì tay cậu sẽ sưng lên mất.”
Dù đôi tay lạnh cóng, nhưng trong lòng Dương Niệm Niệm lại rộn ràng một cảm giác ấm áp lạ thường. “Tay áo quân phục dài mà, tớ giấu tay vào trong không lạnh đâu.”
Nhớ ra điều gì đó, cô lại dặn dò thêm: “Mai tớ phải dậy sớm đi bệnh viện một chuyến, cậu dậy tự đi mua gì đó ăn nhé.”
Trịnh Tâm Nguyệt lo lắng hỏi: “Đi bệnh viện làm gì? Cậu không khỏe chỗ nào à?”
“Không phải tớ.” Dương Niệm Niệm thở dài, “Là bố của thầy Cù bị nhiễm trùng đường tiết niệu, hai ngày nữa sẽ đến Kinh Thành để điều trị.”
Trịnh Tâm Nguyệt sững sờ, mở to mắt: “Nhiễm trùng đường tiết niệu? Bệnh đó có nặng không? Có chữa khỏi được không vậy?”
Dương Niệm Niệm lắc đầu. “Tớ cũng không rõ, nhưng trước mắt phải đưa người đến Kinh Thành rồi tính sau.”
Dù thế nào, cô cũng phải đứng ra giúp đỡ. Thực ra, cô cũng có tính toán riêng. Cả nhà máy này, ai nấy đều trông cậy vào Cù Hướng Hữu lo liệu mọi bề. Vốn dĩ, hắn đã là người nặng tình nghĩa, giờ lại mang một ơn nghĩa lớn đến nhường này, sau này nhất định sẽ càng hết lòng giúp đỡ cô.
Trịnh Tâm Nguyệt vẫn không yên tâm để Dương Niệm Niệm đi một mình. “Tuyết lớn thế này, một mình cậu đi thì làm sao được? Tớ đi cùng cậu nhé!”
Dương Niệm Niệm nhanh chóng từ chối: “Dư học trưởng cũng đi cùng rồi. Trời lạnh như thế này, cậu đừng ra ngoài chịu khổ nữa.”
“Vậy được rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trịnh Tâm Nguyệt quả thật cũng không muốn dậy sớm đi vào cái lạnh cắt da cắt thịt, cô lo mình dậy muộn lại làm lỡ việc của Niệm Niệm nên cuối cùng đành thôi.
Hai người về đến sân tứ hợp viện. Dương Niệm Niệm nấu nửa nồi mì sợi, ăn no xong cả người ấm sực. Thời tiết ở Kinh Thành giá lạnh thế này, mà đi tắm thì quả tình chẳng tiện chút nào, dễ cảm lạnh như chơi. Hai người chỉ còn cách đun một ấm nước nóng hổi để ngâm đôi bàn chân.
Trịnh Tâm Nguyệt nói: “Mai khi cậu về quê rồi, chúng ta đi tắm công cộng đi!”
Dương Niệm Niệm vừa qua mấy ngày vừa rồi, cũng muốn ngâm mình một chập cho thư thái. “Được. Ngày mai tớ về, chúng ta đi tắm. Tắm xong, mình kiếm hàng sủi cảo nóng hổi mà chén.”
Kiếp trước, mỗi khi trời đổ tuyết, mẹ cô đều nấu sủi cảo cho cô ăn. Chao ôi... Tự dưng lại nhớ nhà quá đỗi, nhớ cả máy điều hòa, nhớ cả cái điện thoại di động nữa.
Bỗng nhiên, chiếc điện thoại để bàn trong phòng bỗng đổ chuông. Dương Niệm Niệm vội vàng tìm khăn để lau khô chân, rồi nhấc ống nghe. Thấy là số của nhà máy, cô tức thì lên tiếng: “Thầy Cù ạ?”
Cũng lạ thật, Cù Hướng Hữu đã ngoài năm mươi, trải qua bao phen sóng gió cuộc đời, nhưng mỗi khi nghe thấy giọng nói dứt khoát, rành mạch của Dương Niệm Niệm, lòng hắn lại thấy an tâm, không còn bồn chồn, hoang mang nữa. Hắn điều chỉnh lại cảm xúc của mình, giọng nhỏ nhẹ: “Niệm Niệm, tôi đã mua vé tàu rồi, sáng mai sẽ đi, chừng bốn giờ chiều thì tới Kinh Thành.”
Dương Niệm Niệm đáp lời: “Tôi đã hỏi thăm rồi, bệnh viện liên hợp Trung – Tây y ở đây chuyên trị bệnh đường tiết niệu, tiếng tăm lừng lẫy. Sáng mai cháu sẽ chạy tới bệnh viện làm giấy tờ nhập viện trước cho cụ. Khi hai người đến thì có thể nhập viện điều trị luôn. Anh đừng lo lắng, y học ngày một phát triển, bệnh của bố anh chắc chắn sẽ qua khỏi thôi.”
Giọng Cù Hướng Hữu khản đặc lại, phải một lúc lâu sau ông mới kìm nén dòng cảm xúc trào dâng, thều thào đáp: “Cảm ơn cô.”
“Anh Cù, anh đừng khách khí với cháu làm gì. Nhà máy có được như ngày hôm nay cũng nhờ một tay anh đóng góp mà nên. Anh về nhà nghỉ ngơi cho tốt, lúc này anh càng phải giữ sức mà trông nom, đừng để mình suy sụp.”
“Được, tôi biết rồi.”
Cù Hướng Hữu dập ống nghe, rồi rảo bước về nhà. Cù Hướng Tiền, Cù Hướng Dương và Cù Chính Quốc đang ngồi trong phòng khách. Mọi người đều lầm lì, mặt mày ai nấy nặng trĩu. Vợ ông, Trần Phương, gục đầu, nước mắt cứ lăn dài. Những đứa trẻ thì rón rén nép mình ở cửa phòng, lấp ló nhìn vào bên trong.
Ngực Cù Hướng Hữu như có tảng đá lớn đè nặng. Ông cố gượng một nụ cười méo xệch, hỏi: “Mọi người đến cả rồi sao?”
Ông lẳng lặng ngồi xuống cạnh vợ, thấy trên bàn không có ấm trà nóng, ông khẽ hỏi: “Sao không rót trà mời mọi người?”
Trần Phương đứng dậy vào bếp.
Cù Hướng Tiền rút từ trong túi áo ra một xấp tiền dày cộp đặt lên bàn: “Em nghe nói anh chuẩn bị đưa bác đến Kinh Thành chữa bệnh, em với lão nhị và Chính Quốc mỗi người xoay sở được ba ngàn đồng bạc, anh cứ cầm tạm lo cho cụ trước. Số còn thiếu cứ đợi bác sĩ nói rồi ta liệu. Nhà cửa đâu phải nói bán là bán ngay được, anh cứ bình tĩnh.”
Cù Hướng Hữu nhẹ nhàng đẩy xấp tiền trả lại. “Chuyện tiền bạc đã có cách lo liệu rồi, nhà cửa cũng không cần phải bán.”
Hắn nhớ lời Dương Niệm Niệm dặn dò, liền nói: “Niệm Niệm nói, cô ấy hứa sẽ tạm ứng trước số tiền này, rồi trừ dần vào đồng lương của tôi sau.”
Cù Hướng Hữu thầm hạ quyết tâm, ông nhất định phải xây dựng nhà máy của Dương Niệm Niệm ngày một lớn mạnh, hưng thịnh để đền đáp ân tình sâu nặng này.
Cù Hướng Tiền ngạc nhiên ra mặt: “Đây là một số tiền không hề nhỏ chút nào. Bà chủ Dương thật lòng bằng lòng ư?”
Cù Chính Quốc cũng há hốc mồm kinh ngạc: “Chồng cô ấy có đồng ý không?”
Cù Hướng Hữu cười xòa đáp: “Các cậu không cần lo lắng, chuyện trong nhà họ, chỉ cần Niệm Niệm đã có chủ ý, thì anh Lục cơ bản là không hề phản đối.”
Cù Hướng Tiền lòng vẫn còn băn khoăn: “Cô ấy có biết là bác có thể sẽ phải thay thận không? Đây là một khoản tiền không hề nhỏ.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cù Hướng Hữu gật đầu, “Cô ấy biết.”
Hắn không tiện tiết lộ cụ thể về tình hình doanh thu của nhà máy, vì vậy cũng chẳng giải thích thêm. Hắn đưa ba người vào thăm bố, rồi tiễn chân ba người về.
Trần Phương vừa đun xong ấm trà, thấy mọi người đã về, liền vội hỏi chồng với vẻ lo âu: “Bà chủ của ông thật sự đồng ý ra mặt giúp đỡ bằng tiền thật ư?”
Nói thật, bà không muốn bán nhà. Cả đời vất vả chắt bóp mới mua được một căn nhà, thằng cả cũng đã đến tuổi dựng vợ gả chồng. Mà nếu dốc hết vốn liếng vào việc chạy chữa cho ông cụ, thì đám con cái của bà sẽ phải xoay sở ra sao đây? Nhưng bà chẳng thể tự mình quyết liệu, chỉ đành thuận theo ý chồng.