Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 454



Một giấc ngủ sâu thức dậy, bên cạnh đã trống trải, hơi lạnh từ chăn gối còn vương lại. Cô chẳng cần nghĩ cũng biết anh Lục Thời Thâm đã rời đi từ tờ mờ sáng.

Trên bàn con kê, chiếc cặp lồng cơm quen thuộc vẫn nằm đó, yên vị như mọi khi. Dù là ngày ba mươi Tết, nhưng đối với những người lính thì cũng chẳng thể lười biếng mà nằm nướng thêm một lát nào.

Dương Niệm Niệm rời giường, vệ sinh cá nhân xong xuôi đâu đấy, cô vừa uống cạn bát cháo gạo lứt nóng hổi thì Đào Hoa đã vội vã chạy xộc tới. “Em dâu này, em chuẩn bị tươm tất xong cả chưa? Trưa nay tất cả chị em mình đều tập trung ở nhà ăn của đơn vị, rồi chiều còn có tiết mục văn nghệ giao lưu nữa đấy.”

Dương Niệm Niệm đậy nắp cặp lồng lại, mỉm cười hỏi: “Trưa nay tụi mình tự bắt xe qua hay là các anh ấy sẽ về đón ạ?”

“À không, các anh ấy sẽ về đón đó em.” Đào Hoa cười tít cả mắt, những nếp nhăn nhỏ nơi đuôi mắt cũng hiện lên rõ mồn một.

“Chị nói thật với em, trong năm chị thấy tự hào nhất chính là ngày đoàn tụ này. Chứ ngày thường mà muốn lão Diêm nhà chị về đón, e rằng còn khó hơn là bắt hắn ta chạy bộ liên tục mười dặm đường ấy chứ.”

Dương Niệm Niệm bật cười khúc khích vì câu nói hài hước của chị Đào Hoa, đang định đáp lời thì chị ấy lại sốt sắng hỏi tiếp. “Mà này em dâu, em chỉ mặc mỗi cái áo quân phục cũ này thôi à? Hôm nay các chị em ai nấy đều trang điểm xinh lắm, lát nữa còn kéo nhau xếp hàng dài để chị dâu Lâm trang điểm cho nữa đấy. Em mặc cái áo khoác lông vũ trắng tinh kia đi! Bộ đó đẹp thật sự đấy!”

Dương Niệm Niệm cũng định mặc chiếc áo đó thật. Cô bèn giải thích: “Em sợ làm bẩn thì khó giặt, thành ra muốn đợi khi anh Thời Thâm về đón rồi hẵng thay sau ấy mà.”

Đào Hoa gật đầu lia lịa đầy thấu hiểu: “Đúng đó, chị bình thường cũng chẳng dám mặc mấy bộ đồ màu sáng, sợ bẩn, mà giặt thì lại mệt công. Thôi chúng ta xuống thôi em, các chị em khác đều đang sốt ruột chờ ở phòng chị dâu Lâm để được trang điểm hết cả rồi.”

Dương Niệm Niệm cũng chẳng mấy mặn mà được Lâm Mãn Chi trang điểm. Thế nhưng thấy mọi người đều đã lục tục kéo đi, cô ở lại một mình cũng không tiện, thế là cô đành cùng Đào Hoa sang phòng Lâm Mãn Chi. Trong phòng lúc này đã chật cứng người, những chị em quân tẩu chưa đến lượt phải đứng chờ ở ngoài cửa sổ nhìn vào.

Hai người vừa đến nơi, vừa lúc vợ phó doanh trưởng Lưu trang điểm xong xuôi thì bước ra ngoài.

Dương Niệm Niệm suýt chút nữa đã không nhịn được mà bật thành tiếng cười khi nhìn thấy lớp trang điểm cầu kỳ của cô ấy.

Hàng lông mày được kẻ đậm như hai nét gạch ngang, hai gò má đỏ ửng như quả cà chua chín, đôi môi thì lại đỏ chói lọi, trông thật khó coi. Quả thật, còn chẳng đẹp bằng lúc để mặt mộc tự nhiên.

Những quân tẩu khác tuy cũng có vẻ nghĩ như vậy, nhưng chẳng ai dám buột miệng nói thẳng ra câu nào.

Đào Hoa từ trước đến nay chưa từng trang điểm bao giờ, cứ đinh ninh rằng được tô điểm một chút sẽ trông xinh đẹp lộng lẫy hơn. Thế nhưng vừa trông thấy cảnh tượng này, cô ấy lập tức không còn mảy may hứng thú nào nữa.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Đào Hoa liền kéo tay vợ phó doanh trưởng Lưu lại, nhỏ giọng thì thầm hỏi: “Trang điểm gì mà ai nấy trông cũng đều thế này ư?”

“À thì, múa ương ca thì đều phải trang điểm thế này cả thôi.” Vợ phó doanh trưởng Lưu đưa tay sờ sờ lên mặt, vẻ mặt lộ rõ vẻ hoang mang tột độ: “Trời ơi, lớp trang điểm của tôi trông có xấu lắm không vậy?” Đây cũng là lần đầu tiên cô ấy trang điểm trong đời, cứ mong sẽ được xinh đẹp một chút để chồng mình ngắm nhìn cho thỏa lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đào Hoa trông thấy mà méo xệch cả miệng: “Thôi chị cứ về nhà soi gương mà xem đi!” Vợ phó doanh trưởng Lưu nghe vậy, cuống quýt chạy biến về phòng lấy gương. Dương Niệm Niệm thấy những chị em ban nãy còn hưng phấn tột độ, giờ lại có vẻ thất vọng tràn trề, cô bèn tò mò hỏi: “Trước đây các chị chưa từng trang điểm bao giờ hay sao vậy ạ?” Đào Hoa lắc đầu lia lịa, ghé sát tai cô, thì thầm: “À thì, chị dâu Lâm mới đi học trang điểm được năm nay thôi. Cô ấy tự tin nói là sẽ trang điểm cho mọi người thật lộng lẫy, thế mà nhìn xem kìa, mặt mũi ai nấy cứ như đ.í.t khỉ ấy, có đẹp đẽ gì đâu chứ!”

Vừa dứt lời, giọng Lâm Mãn Chi đã vẳng ra từ trong phòng: “Tiếp theo!” Các quân tẩu đứng ở cửa, chen lấn xô đẩy, chẳng ai chịu vào trước. Cuối cùng, chị Bình đang đứng ở đầu hàng bị mọi người đẩy vào. Lâm Mãn Chi trang điểm rất nhanh tay, chỉ trong một tiếng đồng hồ đã trang điểm xong cho hàng chục chị em. Tưởng chừng mọi việc đến đây là kết thúc, ai ngờ cô ta bất chợt hỏi: “Niệm Niệm đâu rồi?”

Dương Niệm Niệm đang đứng ở cửa chợt thấy thật khó xử. Cô thật sự không muốn bị vẽ mặt thành hề. Thế là cô tiến lại gần, giọng cô trong trẻo cất lên: “Chị dâu Lâm, da em không được tốt lắm, dễ bị dị ứng với mỹ phẩm, nên em xin phép không trang điểm ạ.”

Lâm Mãn Chi cũng chẳng cố nài, chỉ liếc nhìn cô một cái rồi lại quay đi, ung dung sắp xếp đồ nghề trang điểm. “Không phải tôi không trang điểm cho cô, là tự cô không muốn đấy nhé.”

Rồi cô ta lại liếc nhìn các quân tẩu khác: “Mọi người về phòng nghỉ ngơi đi! Cẩn thận đừng làm trôi lớp trang điểm trên mặt, tôi không có hơi sức mà dặm lại cho các người đâu. Trang điểm nhiều thế này, cổ tay tôi mỏi nhừ cả ra rồi đây này.” Bản thân cô ta còn chưa trang điểm xong, hiện tại chỉ muốn tự mình sửa soạn trước.

Dương Niệm Niệm cảm thấy như vừa thoát nạn, vội vã trở về căn phòng trên gác. Đào Hoa và Tống Phân cũng theo lên, hai người nhìn nhau, ánh mắt đầy sự đồng cảm. “Mặt mày thế này, làm sao mà gặp người ta bây giờ?” Đào Hoa than thở. Tống Phân cũng muốn sờ mặt nhưng lại sợ làm bay mất lớp phấn, vẻ mặt cũng buồn xo: “Sao nhìn lạ lẫm thế nhỉ, khác hẳn với những gì mình thấy trên TV.”

Dương Niệm Niệm thầm nghĩ: Người ta trang điểm cho một người mất cả tiếng đồng hồ, mà một tiếng Lâm Mãn Chi này có thể trang điểm cho mười mấy người, rõ ràng là quá qua loa đại khái rồi. Các quân tẩu cũng không mấy chú trọng việc dưỡng da, làn da ai nấy đều khô ráp. Lớp phấn chị Lâm dùng lại không ăn vào da, nhìn đẹp mới lạ. Nghĩ vậy, cô cũng không nói ra thành lời. Các chị em quân tẩu cũng không dám từ chối, cô càng không muốn làm người đi đầu.

Từ sau vụ tập dượt lúc bảy giờ sáng, cô đã nhận ra, lửa không cháy đến mình thì ai cũng chỉ đứng ngoài cuộc.

Cô liếc nhìn lớp trang điểm của Đào Hoa và Tống Phân, cảm thấy hơi ái ngại, liền an ủi: “Một người trang điểm thế này thì có vẻ lạ thật, nhưng mà ai cũng trang điểm, nhìn vào lại thấy bình thường ngay thôi.” Đào Hoa và Tống Phân nghe vậy, thấy cũng có lý. Lo sợ các anh chồng về không nhận ra vợ, hai người ngồi chơi một lát rồi xuống lầu.

Dương Niệm Niệm thay xong quần áo, còn cố ý búi tóc ra sau, lấy kẹp tăm kẹp gọn phần tóc mái, để lộ ra vầng trán trắng mịn, thanh thoát. Nhìn vào gương, khuôn mặt nhỏ nhắn với làn da trắng nõn, nét mặt hài hòa, tinh tế, cô không khỏi cảm thán ân sủng mà tạo hóa đã ban tặng cho mình. Gương mặt này, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.

Chẳng cần nói đến Lục Thời Thâm, ngay cả bản thân cô nhìn cũng say lòng. Gương mặt này dù đặt ở bất cứ thời đại nào cũng không có gì để chê.

Vừa thu dọn xong, Lục Thời Thâm đã về. Khoảnh khắc nhìn thấy Dương Niệm Niệm, ánh mắt anh chợt đong đầy ý vị. Dương Niệm Niệm tinh nghịch xoay một vòng trước mặt anh: “Anh thấy sao, hôm nay em trang điểm thế này được không?” Đây là lần đầu tiên Lục Thời Thâm thấy cô vén tóc mái lên, cả người cô bỗng toát lên một vẻ đoan trang, dịu dàng khác lạ. Đôi mắt trong veo càng được tôn lên, thêm phần sáng ngời, mỗi cử chỉ, mỗi cái chớp mắt đều cuốn hút vô cùng. “Sao lại nghĩ đến chuyện vén tóc mái lên thế?”

Khóe mắt Dương Niệm Niệm cong lên đầy ý cười, cô chớp chớp đôi mắt to tròn tinh nghịch.

“Như vậy trông em chững chạc hơn, lại thêm phần rạng rỡ. Vào những dịp trang trọng thế này, mình phải ăn mặc tươm tất, đứng đắn một chút, đây là lễ nghi cơ bản nhất. Em không thể vì mình mà để người ta sau lưng bàn ra tán vào về anh. Sau này anh còn có thể thăng tiến cao hơn nữa, em ăn mặc cần phải tề chỉnh hơn.”

Lục Thời Thâm cảm thấy ấm lòng. Cô gái này, lúc cần nũng nịu thì nũng nịu, lúc cần hiểu chuyện thì lại hiểu chuyện đến mức khiến người ta phải xót xa. Anh khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ của Dương Niệm Niệm, thấy tay cô ấm áp, không hề lạnh, lúc này mới yên tâm. “Đói bụng chưa? Mình đi ăn cơm thôi.”

Mắt Dương Niệm Niệm chợt sáng rực: “Trưa nay ăn gì ạ? Có phải ăn bánh chưng không?” Lục Thời Thâm lắc đầu: “Ăn cơm, có thịt kho tàu và cá kho, tối mới ăn bánh chưng.” Dương Niệm Niệm “à” một tiếng: “Hôm nay có nhiều món ngon vậy sao? Chúng ta đi nhanh thôi! Không thể để người ta nghĩ chúng ta kiêu căng, đến bữa ăn cũng phải khách sáo mời tới mời lui.”