Đêm qua tuyết không rơi nhiều, chỉ phủ một lớp mỏng manh.
Hôm nay trời nắng, nhưng cái nắng Đông rét buốt chẳng mang chút hơi ấm nào. Mặt trời cứ treo lơ lửng trên cao như chiếc bóng đèn, chỉ có ánh sáng mà không có nhiệt độ. Gió bấc thổi qua mặt rát như d.a.o cứa, buốt cả mang tai. Lục Thời Thâm khẽ đưa tay kéo chiếc mũ len trùm kín đầu cho vợ, rồi cả hai sóng vai nhau bước đi đến khu nhà ăn.
Lúc này, ở nhà của Đào Hoa. Cô ấy cứ loay hoay trước gương, soi đi soi lại mãi lớp phấn son trên mặt. Muốn tẩy đi thì sợ mích lòng Lâm Mãn Chi, không tẩy thì ngại ngùng không dám ra ngoài. Đang lúc hoang mang rối bời, bỗng Diêm Đại Phúc đẩy cửa bước vào.
"Thu dọn xong chưa? Mình đi thôi."
Vừa vào đến nhà, Diêm Đại Phúc còn chưa nhìn rõ mặt vợ đã vội cất tiếng gọi. Đào Hoa nghe vậy, vội buông chiếc gương xuống, quay người định bước theo anh.
"Xong rồi, đi thôi!"
Diêm Đại Phúc vừa định quay lưng bước ra, vô tình lướt mắt qua mặt vợ, anh ta trợn tròn mắt, gân cổ lên gào ầm ĩ.
"Em làm cái trò gì đấy? Mặt mũi bôi trát như đ.í.t khỉ thế kia?!"
Đào Hoa sờ sờ lên mặt, lí nhí đáp: "Lâm Mãn Chi trang điểm cho em, bảo để lên sân khấu biểu diễn."
"Em múa lân à?" Diêm Đại Phúc trợn tròn mắt, "Trang điểm kiểu gì mà trông cứ như hề, làm cái trò gì thế?"
Nghe chồng cứ một câu "trông như hề", hai câu "trông như hề", Đào Hoa xấu hổ đến muốn độn thổ, mất hết thể diện, chẳng còn mặt mũi nào mà ra cửa. Cô ấm ức nói: "Mọi người đều hóa trang, em có làm khác được đâu?"
Diêm Đại Phúc vẫn trưng vẻ mặt chê bai, "Anh mặc kệ. Em đi rửa sạch ngay đi. Hóa thành cái bộ dạng quỷ quái này, anh chẳng có mặt mũi nào dắt em đi nhà ăn đâu!"
Đào Hoa vốn dĩ đã lăn tăn về lớp hóa trang này, nghe chồng nói vậy thì như trút được gánh nặng. Cô cắn răng, chạy thẳng ra vòi nước công cộng. Ai dè vừa ra đến nơi, cô đã chạm mặt Tống Phân đang rửa mặt.
"Gì thế? Chồng em cũng không cho hóa trang à?"
Tống Phân gật đầu, vừa cọ mặt vừa than: "Đúng rồi, chồng em bảo em hóa trang như thế, anh ấy không dám dắt ra ngoài. Bắt phải rửa sạch bằng được."
Đào Hoa nghe vậy thì yên tâm hẳn. "Rửa thì rửa thôi, không phải mỗi mình mình rửa là được rồi. Thế nào rồi các chị em quân tẩu khác cũng phải rửa theo thôi mà."
Thời này, phụ nữ hiếm khi trang điểm. Hầu hết đàn ông còn mang tư tưởng cũ kỹ, thấy vợ mình trang điểm thì cứ cấn cấn khó chịu trong lòng. Có người cùng cảnh ngộ, hai chị em cứ thế hăng say kỳ cọ, bao nhiêu ưu tư cũng theo dòng nước mà trôi đi.
Cùng lúc đó, Lâm Mãn Chi vẫn đang tỉ mỉ trang điểm cho bản thân. Ngụy Mịch Thành đứng đợi sốt ruột, thúc giục.
"Xong chưa vậy? Không phải đã bảo giữa trưa ăn cơm ở nhà ăn rồi sao? Sao em cứ loanh quanh mãi thế?"
Lâm Mãn Chi bị giục thì cáu, "Xong rồi, anh đừng giục nữa. Sáng giờ em phải hóa trang cho các quân tẩu khác trước rồi mới đến lượt mình."
Cô mím môi, đặt thỏi son vào ngăn kéo, quay đầu hỏi chồng: "Thế nào? Đẹp không?"
Ngụy Mịch Thành thấy cô trang điểm cũng coi được, giọng nói dịu đi hẳn.
"Đẹp, đẹp lắm. Đi nhanh đi! Mọi người đến đủ cả rồi."
Lâm Mãn Chi vui vẻ, "Anh đợi một lát, em thay bộ quần áo đã."
Ngụy Mịch Thành nghi hoặc: "Cái áo dạ đỏ thẫm này cũng đẹp mà? Đổi làm gì?"
Lâm Mãn Chi không trả lời, cô lấy chiếc đồng hồ trong ngăn kéo ra đeo lên cổ tay. Rồi từ trong hòm đựng đồ ở đầu giường, cô lấy ra một chiếc áo lông vũ màu hồng cánh sen. Chiếc áo dài đến ngang hông, thiết kế chiết eo, lại còn có chiếc cổ lông đen tuyền. Chiếc áo này nếu lọt vào mắt Dương Niệm Niệm thì chắc cô ấy sẽ cho là quê mùa, lỗi thời lắm. Nhưng trong mắt Lâm Mãn Chi, nó lại là một món đồ thời thượng, cực kỳ sành điệu.
Sắc mặt Ngụy Mịch Thành lập tức tối sầm, "Em mua từ bao giờ thế?"
Lâm Mãn Chi vừa thay quần áo vừa đáp lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Lúc đi mua đồng hồ thì tiện mua luôn. Anh không phải nói tài chính trong nhà do em quản lý sao, em muốn mua gì thì mua chứ? Áo dạ làm gì ấm bằng áo lông vũ. Tay em đã sắp nẻ toác cả ra rồi, chiếc áo này bên trong lót lông dày cộp, mặc vào vừa ấm vừa dễ chịu."
Ngụy Mịch Thành nhíu mày: "Bao nhiêu tiền?"
"Không đắt, chiếc này có hơn ba trăm tệ thôi. Một chiếc áo lông vũ có thể mặc được nhiều năm, tính ra vẫn là hời chán." Lâm Mãn Chi bình thản đáp.
Ngụy Mịch Thành hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh, "Em trở thành con người như thế này từ bao giờ vậy? Việc chi tiêu trong nhà phải dựa vào tình hình thực tế, em thấy dốc cạn tiền tiết kiệm cả năm trời chỉ để sắm mấy món này thì có phải là khôn ngoan không hả?"
Ngày thường Ngụy Mịch Thành ở đơn vị, không mấy khi phải chi tiêu. Tất cả tiền trợ cấp đều đưa hết cho Lâm Mãn Chi. Bố mẹ hắn từng nhắc nhở về việc cô tiêu tiền phung phí, nhưng hắn không bận tâm. Cứ nghĩ ăn mặc thì tốn được bao nhiêu tiền. Vậy mà chưa đầy một tháng, Lâm Mãn Chi đã tiêu đến gần một nghìn tệ cho riêng bản thân mình. Hắn bắt đầu nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề. Một nhà có nếp có tẻ, sao có thể kiếm đồng nào tiêu đồng đó? Lúc nào cũng phải có một khoản dành dụm, để phòng khi nhà có việc đột xuất, cần kíp thì còn có cái mà lo liệu chứ!
Lâm Mãn Chi thấy chồng nói vậy thì mất hứng, "Có mỗi một chiếc áo lông vũ thôi mà. Em gả cho anh bao nhiêu năm, lại còn sinh cho anh một cặp trai gái đáng yêu. Kết quả là đến một chiếc áo lông vũ tử tế em cũng không xứng đáng có sao hả anh?"
Ngụy Mịch Thành thấy cô nói lý lẽ cùn, cảm thấy bất lực không thể nào trò chuyện được nữa.
Hắn sa sầm mặt, "Em tự suy nghĩ lại đi!"
Nói rồi, hắn quay người bước ra khỏi cửa. Lâm Mãn Chi thấy vậy, vội vàng chạy theo. Hôm nay là ngày 30 Tết, nếu cô ta đi một mình, chắc chắn sẽ bị người ta chê cười. Nghĩ thế, cô ta vội vã chạy theo, túm lấy tay chồng.
"Anh đừng đi nhanh thế. Nếu để bà con lối xóm biết chuyện vợ chồng mình cãi vã, người mất mặt đâu phải chỉ riêng mình em!" Lục đoàn trưởng còn mua đồng hồ hoa mai và áo lông vũ cho vợ, có thấy anh ấy nói năng như anh đâu."
Ngụy Mịch Thành đột ngột quay đầu lại, "Em sắm sửa mấy thứ này, chẳng lẽ là vì muốn so đo với vợ đồng chí Lục đoàn trưởng hay sao?"
Lâm Mãn Chi lúc này mới nhận ra mình đã lỡ lời. Cô ta cứng miệng cãi lại:
"Cái loại người như cô ta thì có gì đáng để em phải so bì chứ?"
Dù vợ không thừa nhận, Ngụy Mịch Thành cũng đã có câu trả lời. Hôm nay là đêm 30, để không bị người ta cười chê, hắn đành nén giận không nói gì.
Khi cả hai đến nhà ăn, Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm đã đến rồi. Hai người ngồi trong nhà ăn, lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý, thu hút không ít ánh mắt. Ngụy Mịch Thành nhìn thấy Lục Thời Thâm, theo bản năng đưa mắt nhìn sang Dương Niệm Niệm đang ngồi cạnh. Dáng cô ấy nhỏ nhắn, mảnh mai, nổi bật hẳn giữa đám đông sĩ quan và các chị em quân tẩu khác.
Dù chẳng nhìn rõ mặt, nhưng chỉ qua bóng lưng ấy thôi, người ta cũng dễ dàng đoán ra Dương Niệm Niệm là một cô gái nết na, yểu điệu thục nữ.
"Hoàn toàn khác với những gì Diêm doanh trưởng với Chu doanh trưởng nói."
Ngụy Mịch Thành nghĩ thầm.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lâm Mãn Chi nhận ra ánh mắt của chồng đang dán chặt lên người Dương Niệm Niệm, trong lòng cảm thấy bực bội. Cô ta khinh miệt nói:
"Anh chưa thấy đàn bà bao giờ hay sao? Cứ nhìn chằm chằm vào vợ của thủ trưởng thế không sợ người ta gièm pha à?"
Ngụy Mịch Thành không muốn gây sự trước mắt người ngoài. Hắn hạ mắt nhìn Lâm Mãn Chi một cái, đanh giọng cảnh cáo:
"Em đừng có mà gây chuyện vô cớ!"
Nói đoạn, hắn rảo bước vào thẳng nhà ăn. Lâm Mãn Chi vội vàng nối gót. Hai vợ chồng ngồi vào bàn ngay cạnh chỗ Lục Thời Thâm. Đến lúc này, Ngụy Mịch Thành mới có dịp nhìn kỹ mặt mũi Dương Niệm Niệm.
Mắt sáng mày thanh, da dẻ trắng ngần, vẻ người dịu dàng mà lại lôi cuốn lạ kỳ. Đúng là kiểu người chỉ cần nhìn một lần là khó lòng quên được. Nếu không phải cô đang ngồi ngay cạnh Lục Thời Thâm, lại còn búi tóc gọn gàng ra sau gáy, có lẽ Ngụy Mịch Thành đã cho rằng cô chỉ là một cô bé mới mười bảy, mười tám tuổi.
"E rằng Diêm Đại Phúc đã nhìn nhầm rồi."
Ngụy Mịch Thành thầm nghĩ, nhớ lại câu chuyện Diêm Đại Phúc đã kể, quả thực là ba hoa chích chòe, sai bét cả.
Nhận ra ánh mắt của Ngụy Mịch Thành, Dương Niệm Niệm quay đầu nhìn lại, rồi nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi.
"Chào Ngụy phó đoàn trưởng, chào chị dâu Lâm."