Họp thường niên được tổ chức trên sân thể dục của đơn vị. Vì đã báo cáo trước với bộ chỉ huy về chương trình biểu diễn, các chiến sĩ đã dựng một sân khấu dã chiến đơn sơ. Phía dưới, những chiếc ghế băng gỗ được kê ngay ngắn, thẳng hàng. Các vị thủ trưởng cùng một số sĩ quan cấp cao ngồi ở hàng đầu, còn các chiến sĩ thì ngồi phía sau.
Các quân tẩu theo chân Lâm Mãn Chi tiến vào khu vực hậu đài để chuẩn bị. Cũng nhờ vậy, mọi người mới phát hiện ra ngoài tiết mục của tổ văn nghệ, đơn vị còn chuẩn bị thêm rất nhiều tiết mục khác.
Trong lúc chờ đến lượt, các quân tẩu tụm năm tụm ba trò chuyện. Vì chuyện trang điểm trước đó mà Lâm Mãn Chi có vẻ không vui, lúc này mọi người lại thi nhau tìm lời lẽ xu nịnh cô ta.
"Chị Mãn Chi này, chiếc áo này thật là đẹp, mặc có ấm áp không chị? Mới nhìn thôi đã thấy đắt giá hơn chiếc áo dạ nỉ kia rồi. Phó đoàn trưởng Ngụy thương chị thật đấy, đầu năm mới đã sắm cho chị hẳn hai bộ đồ mới."
"Trong đơn vị mình, chỉ có Phó đoàn trưởng Ngụy là thương vợ nhất thôi."
"Lớp phấn son này đẹp quá, trông chị chẳng khác nào cô sinh viên vừa ra trường vậy."
Tuy trong bụng biết rõ đây chỉ là lời nịnh nọt, nhưng Lâm Mãn Chi vẫn cảm thấy vui ra mặt. Cô ta liếc mắt sang Niệm Niệm, giọng điệu bỗng dưng đổi chiều: "Tôi với Mịch Thành kết hôn lâu rồi, là vợ chồng già dặn, chẳng thể so bì với lớp trẻ các cô được. Tôi thấy Lục đoàn trưởng đối với Niệm Niệm cũng tốt lắm. Chiếc đồng hồ cùng bộ cánh này hẳn cũng tốn không ít tiền, bình thường Lục đoàn trưởng hẳn là cưng chiều cô lắm nhỉ?"
Các quân tẩu khác nghe vậy, cũng đưa mắt nhìn sang Niệm Niệm, ai nấy đều cười trừ, chẳng biết nên tiếp lời ra sao. Họ tiếp xúc với Niệm Niệm chưa được bao lâu. Trước đây, thấy cô ăn vận giản dị, ai nấy đều nghĩ điều kiện nhà cửa cô ấy chẳng khá giả gì. Nào ngờ chưa được bao lâu, lại hay tin cô là sinh viên, lại còn đeo chiếc đồng hồ hiệu, mặc chiếc áo lông vũ giá mấy trăm đồng bạc. Các cô ấy chẳng biết rốt cuộc Niệm Niệm là người thích phô trương hay điều kiện gia đình cô ấy quả thực tốt. Nhưng có một điều các cô đều hiểu rõ, nếu lúc này mà khen Niệm Niệm, chị Mãn Chi chắc chắn sẽ không vừa lòng. Bởi vậy, không một ai dám ho he nửa lời.
Dương Niệm Niệm đưa mắt nhìn quanh các chị em quân tẩu, khẽ cười thật lòng, chậm rãi giãi bày: "Khi em với anh Thời Thâm thành thân, đâu có sắm sửa gì nhiều nhặn đâu. Mãi sau này anh ấy mới dành dụm tặng em mỗi cái đồng hồ này. Còn chiếc áo lông vũ này thì là mấy đứa em ở quê ra thăm, thấy em thiếu thốn nên mua biếu."
Vừa nghe những lời ấy, cái nhìn mà mọi người dành cho Dương Niệm Niệm liền thay đổi hẳn. Hầu hết các chị em quân tẩu ở đây đều có hoàn cảnh tương tự nhau. Dẫu biết sống trong đơn vị đỡ hơn nhiều so với ở chốn thôn quê, nhưng sao mà dám so bì với dân thành phố. Ai nấy đều ở nhà trông con, cậy vào đồng phụ cấp ít ỏi của chồng mà chi tiêu chắt bóp. Bởi vậy, khi nghe Dương Niệm Niệm nói ra, họ liền cảm thấy như tìm được người cùng cảnh ngộ, tức khắc nảy sinh thiện cảm, trở nên thân thiết hơn hẳn.
Sắc mặt Lâm Mãn Chi lại càng thêm khó coi. Cô ta cứ đinh ninh Dương Niệm Niệm cố tình trưng diện mấy món đồ đó để khoe khoang, làm màu. Ai ngờ đâu, chiếc đồng hồ hóa ra là vật đính ước lúc thành thân, còn cái áo thì là đồ người nhà biếu xén. Vậy thì mấy món đồng hồ, áo lông vũ mà cô ta đã cất công mua sắm còn ý nghĩa gì nữa? Một ngụm tức tưởi nghẹn ứ nơi lồng ngực, Lâm Mãn Chi cảm thấy không tài nào nuốt trôi được.
Bầu không khí phía sau sân khấu bỗng trở nên ngột ngạt, gượng gạo. Đào Hoa đang định mở lời để xoa dịu tình hình thì Lục Thời Thâm bất ngờ xuất hiện.
"Sắp sửa bắt đầu rồi, các đồng chí chuẩn bị đâu vào đấy cả chưa?"
Dương Niệm Niệm liền tươi cười đáp lời: "Dạ, chúng em đã chuẩn bị xong xuôi rồi ạ."
Lục Thời Thâm gật đầu, giọng nói anh dịu lại, ôn tồn dặn dò vợ: "Đừng quá lo lắng, anh sẽ ngồi ngay dưới hàng ghế khán giả để cổ vũ em."
Dương Niệm Niệm tinh nghịch chớp mắt: "Em thì chẳng lo đâu. Nhưng anh mới là người phải bận lòng đấy nhé. Dẫu sao ở đây cũng có mấy ai hay biết em là ai đâu. Nếu lỡ em có sơ suất làm mất mặt, người ta nhắc đến em chắc chắn sẽ không quên kèm theo tên của anh đâu đấy."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Khóe mắt Lục Thời Thâm thoáng hiện lên một nụ cười ấm áp. Vì nơi đây đều là các chị em quân tẩu, anh không tiện nán lại lâu, chỉ khe khẽ dặn dò vợ: "Anh ra ngoài trước đây. Chờ em dẫn chương trình xong, anh sẽ đợi đón em về." Dù sao sau phần của các cô, còn có các tiết mục tự biên tự diễn do các chiến sĩ trình bày. Cuộc sống trong đơn vị vốn dĩ tẻ nhạt, hiếm lắm mới có được dịp đưa vợ đi xem biểu diễn, giải khuây đôi chút.
Từ Ánh Liên đứng kề bên chứng kiến, trong lòng có chút khó chịu. Vừa đợi Lục Thời Thâm khuất bóng, bà ta liền bĩu môi, nói cạnh khóe: "Tôi với lão Chu thành thân với nhau bao nhiêu năm nay, có bao giờ nói chuyện kiểu cách, ướt át như cô ta đâu. Hèn gì sáng nay Lục đoàn trưởng phải mang ca men đến tận nơi để múc cơm cho cô."
Thật là một điệu bộ làm nũng khéo léo, hỏi người đàn ông nào mà chẳng xiêu lòng? Lâm Mãn Chi cũng hừ một tiếng đầy vẻ khinh miệt. Đúng là hạng người chỉ giỏi thêu dệt, quyến rũ đàn ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đào Hoa sợ Dương Niệm Niệm ngượng ngùng, vội vàng cất lời đỡ lời: "Niệm Niệm với Lục đoàn trưởng vẫn còn là vợ chồng trẻ, lại ít có dịp được kề cận nhau. Dĩ nhiên là phải khác với chúng ta rồi. Hồi tôi mới về làm dâu lão Diêm, anh ấy nói chuyện với tôi cũng dịu dàng lắm cơ."
Vợ chồng ăn ở hợp tình hợp lý, yêu thương nhau, chẳng phải là chuyện đáng mừng lắm sao? Tống Phân cũng liền lên tiếng phụ họa theo: "Tình cảm vợ chồng đằm thắm là chuyện tốt lành, đáng mừng mà các chị."
"Tình cảm có tốt đến mấy thì cũng nên đóng cửa bảo nhau mà thể hiện. Ở chốn đông người thế này, làm ảnh hưởng đến nề nếp, thuần phong mỹ tục đấy." Từ Ánh Liên nói một tràng, lời lẽ chẳng khác gì những mũi gai nhọn.
Dương Niệm Niệm cũng vốn chẳng ưa gì Từ Ánh Liên, cô bèn sầm mặt xuống, dứt khoát chất vấn: "Em với Thời Thâm chỉ nói đôi ba câu chuyện phiếm thôi. Có phải chúng em đã làm chuyện gì trái khoáy, thất lễ với chị không?"
Cô đã nhịn nhục đủ đường rồi, đừng hòng nghĩ cô là người hiền lành dễ bề bắt nạt.
Từ Ánh Liên thấy Dương Niệm Niệm thường ngày ăn nói nhỏ nhẹ, ra dáng hiền thục, vậy mà giờ đây lại nổi cơn giận, vẻ mặt lạnh tanh có phần dọa người, lập tức liền cứng họng, không dám hó hé thêm lời nào.
"Thôi thôi, hai cô làm ơn ngưng tranh cãi đi." Lâm Mãn Chi liếc xéo Dương Niệm Niệm một cái, giọng điệu xen lẫn trách móc: "Niệm Niệm, cô mau ra sân khấu đi thôi! Cô là người mở màn dẫn chương trình, nếu cô chần chừ làm chậm trễ, các tiết mục phía sau cũng sẽ bị đình trệ hết cả đấy."
Dương Niệm Niệm không đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Mãn Chi bằng ánh mắt không hề lay động. Cái nhìn ấy khiến Lâm Mãn Chi bất giác dựng tóc gáy. Cô ta cứ ngỡ mình bị ảo giác, khi thoáng thấy bóng dáng Lục Thời Thâm ẩn hiện đâu đó trên người Dương Niệm Niệm. Quả thực, ánh mắt vừa rồi, giống hệt Lục Thời Thâm một cách kỳ lạ.
Dương Niệm Niệm thu lại ánh mắt, khi đi ra sân khấu, ngang qua Từ Ánh Liên, cô bỗng dừng lại và buông một câu lạnh nhạt: "Bình thường tôi gọi chị một tiếng "chị dâu" là vì nể trọng. Nhưng điều đó tuyệt nhiên không có nghĩa là chị có thể tùy tiện khinh suất, buông lời chỉ trỏ tôi đâu."
Dứt lời, cô sải bước thẳng ra khỏi màn nhung, hiên ngang tiến lên sân khấu.
Từ Ánh Liên bị cái nhìn của Dương Niệm Niệm làm cho rùng mình, nhất thời không dám hó hé lấy nửa lời. Chờ khi bóng người kia đã khuất hẳn, bà ta lập tức thay đổi sắc mặt, bĩu môi than vãn: "Con bé đó có ý gì vậy chứ? Ai thèm chỉ trỏ nó? Nó sao lại không biết phân biệt phải trái, tốt xấu? Tôi vừa rồi có nói gì ghê gớm đâu mà đã vội vàng làm quá lên thế?"
Lời than vãn còn chưa dứt, giọng Dương Niệm Niệm đã vang lên lảnh lót từ trên sân khấu. Giọng nói cô trong trẻo, rõ ràng, âm lượng dồi dào, tràn đầy sự tự tin. Chỉ cần nghe qua giọng nói, không cần nhìn mặt, người ta cũng cảm nhận được sự hoạt bát, lanh lợi của cô. Bài phát biểu mở màn này, quả thực còn xuất sắc hơn gấp trăm lần so với những lần tập dượt trước đó. Dù có mời phát thanh viên chuyên nghiệp của đài truyền hình đến đây cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bài phát biểu mở màn của Dương Niệm Niệm quả nhiên rất ấn tượng, nhận được một tràng pháo tay vang dội khắp hội trường. Các chị em quân tẩu ở hậu trường cũng nghe rõ mồn một. Có thể thấy, Dương Niệm Niệm đã âm thầm đổ không ít mồ hôi công sức để tập luyện. Bình thường khi diễn tập, cô ta chắc chắn đã cố tình giấu nghề, diễn kịch. "Con nhỏ này thật lắm mưu mô, tâm địa quá thâm sâu." Lâm Mãn Chi thầm nghĩ. Nhớ đến cả chồng mình cũng đang hết lòng vỗ tay tán thưởng Dương Niệm Niệm dưới hàng ghế khán giả, cô ta chỉ cảm thấy như muốn phủi tay bỏ mặc tất cả mà quay lưng đi ngay lập tức.
Đào Hoa cùng đội quân tẩu lúc này ai nấy cũng hưng phấn đến độ tim đập thình thịch, hoàn toàn chẳng còn tâm trí nào mà bận lòng đến sắc mặt xám xịt của Lâm Mãn Chi. Tất cả dựng thẳng tai nghe ngóng từng lời trên sân khấu, vừa nghe Dương Niệm Niệm dõng dạc mời họ lên, Đào Hoa đã mừng quýnh reo lên: "Nào, mau lên thôi các chị em!"
Theo tiếng kèn sona vang vọng, Đào Hoa cùng các chị em quân tẩu hăng say xoay vòng biểu diễn.
Dưới khán đài, thủ trưởng Đỗ nhìn Dương Niệm Niệm đang đứng ở rìa sân khấu, cười ha hả hỏi: "Thời Thâm, tôi nghe nói đồng chí Dương là sinh viên, cô ấy học ngành gì thế?"
Lục Thời Thâm thu lại ánh mắt, giọng điệu bình thản: "Phiên dịch ạ."
Thủ trưởng Đỗ gật đầu khen ngợi: "Không tệ. Tôi thấy cô ấy dẫn chương trình rất dạn dĩ, có kinh nghiệm đấy chứ. Lát nữa cậu hỏi ý cô ấy xem, mấy chương trình tới cứ để cô ấy chủ trì luôn có được không?"
"Các chiến sĩ chúng ta thích xem người trẻ tuổi dẫn chương trình, trông có sức sống. Vừa nãy vợ cậu vừa lên sân khấu, tiếng vỗ tay phía sau vang dội đến nỗi suýt làm tôi ù tai đấy chứ."