Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 459



Thấy Đỗ thủ trưởng tán thưởng năng lực chủ trì của Dương Niệm Niệm, khóe môi Lục Thời Thâm khẽ nhếch lên một nụ cười kín đáo. Hắn khéo léo từ chối lời đề nghị của ông.

"Năm nay thời gian gấp quá, lần đầu tiên cô ấy làm chủ trì, gánh vác nhiều việc quá, e rằng sẽ dễ mắc lỗi."

Vật gì đến độ vừa đủ thì bền lâu, nếu quá đầy ắt sẽ tràn. Hôm nay Dương Niệm Niệm thể hiện vừa vặn như vậy là tốt rồi, không cần phải nổi bật quá mức. Hơn nữa, hắn đã hứa sẽ đưa cô đi xem chương trình, cảm giác ngồi dưới sân khấu theo dõi hoàn toàn khác với việc đứng trên đó để chủ trì.

Đỗ thủ trưởng cũng không vì bị từ chối mà phật ý, trái lại còn cười ha hả.

“Là tôi thiếu suy xét rồi. Vậy để sang năm lại mời cô Dương đảm nhiệm vai trò chủ trì. Năng lực của cô ấy, so với người của đài truyền hình cũng chẳng kém chút nào.”

Trên sân khấu, Dương Niệm Niệm không hề hay biết Lục Thời Thâm và Đỗ thủ trưởng đang trò chuyện gì, cô chỉ thấy Đỗ thủ trưởng cười rạng rỡ đến nỗi lộ cả hàm răng lấp lánh.

Chưa kịp nhìn kỹ, tiết mục múa đào hoa ương ca đã kết thúc. Mấy chị em quân tẩu mệt đến thở dốc, nhưng trên mặt ai cũng rạng rỡ nụ cười. Buổi biểu diễn hôm nay diễn ra vô cùng thuận lợi, không ai mắc sai lầm.

Thấy mọi người đã lui vào hậu trường, Dương Niệm Niệm lập tức tươi cười rạng rỡ đi ra giữa sân khấu. Giọng nói trong trẻo, lanh lảnh cất lên vài lời hóm hỉnh, sau đó cô nói tiếp:

“Sau đây, xin mời bốn đồng chí Từ Ánh Liên, Quan Hạnh Như, Tống Mỹ Tĩnh và Diệp Phượng Kiều sẽ mang tới một vở kịch ngắn mang tên: 'Vợ hiền dâu thảo'. Xin toàn thể quý vị khán giả cho một tràng pháo tay thật lớn!”

Nói xong, cô lập tức đứng nép sang một bên sân khấu. Đồng chí Từ Ánh Liên, người đóng vai bà cụ, liền bước ra giữa. Bà vừa đi vừa giả vờ ho lụ khụ. Dáng lưng còng xuống, vẻ mặt đau ốm của một bà lão khiến người xem bật cười thích thú. Bà bắt đầu than vãn lẩm bẩm về người con trai làm bộ đội, nhiều năm không về nhà. Bà bảo con dâu tiện tặn, không cho bà ăn cơm, đến nỗi bà phải mang thân già ốm yếu tự mình xuống bếp nấu nướng.

Ngay khi lời than thở vừa dứt, đồng chí Quan Hạnh Như, người đóng vai người con trai bộ đội, mặc trên người bộ quân phục chỉnh tề, ưỡn n.g.ự.c hiên ngang bước lên sân khấu. Cô ấy diễn tả một người lính vừa trở về thăm nhà với nỗi nhớ da diết và niềm vui khôn tả.

Tiếp đó là cảnh người lính tìm người thân trong nhà nhưng không thấy, cuối cùng tìm thấy mẹ mình trong bếp. Bà mẹ liền liên hồi than vãn con dâu lười biếng, không hiếu thảo, thậm chí còn có ý mập mờ với người đàn ông bên ngoài. Người lính tin là thật, tuyên bố sẽ phải "dạy dỗ" cô vợ một trận.

Khi cô vợ trở về, vừa vào nhà đã bị chồng mắng té tát, người phụ nữ khóc nức nở trong uất ức. Người lính giận dữ đuổi vợ về nhà mẹ đẻ.

Rồi sau đó, đứa con tan học trở về, nói ra sự thật. Hóa ra, bà nội ốm yếu cần uống thuốc quanh năm, nhưng tiền trợ cấp của ba không đủ chi tiêu. Mẹ phải dậy sớm về khuya đi làm ở lò gạch cùng cánh đàn ông để kiếm tiền phụ giúp gia đình. Tối về, mẹ lại phải giúp bà nội xoa bóp tay chân. Ruộng vườn trong nhà cũng một tay mẹ lo liệu, còn nuôi thêm hai con lợn, ngày nào cũng mệt nhoài.

Cuối cùng, người lính biết mình đã hiểu lầm vợ, thương xót cho những vất vả mà cô đã chịu đựng, trong lòng dâng lên nỗi ân hận khôn nguôi. Người vợ tha thứ cho chồng và nói rằng lấy anh là niềm tự hào lớn nhất của cô. Vở kịch kết thúc bằng câu nói đầy xúc động: "Làm vợ lính, dù muôn vàn khó nhọc, em vẫn luôn tự hào!".

Phía dưới sân khấu, không ít những chiến sĩ đã lập gia đình, không biết có phải vì nghĩ tới người vợ tảo tần ở quê nhà mà sống mũi chợt cay cay. Thậm chí có người còn lẳng lặng đưa tay lau nước mắt.

Dương Niệm Niệm nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Trời ạ, kịch bản này của cô đâu có đến mức phải lấy đi nhiều nước mắt đến thế đâu chứ? Những chiến sĩ này đúng là vai thép nhưng trái tim lại mềm như nước vậy!

Khi Từ Ánh Liên và mọi người đã lui vào hậu trường, tràng pháo tay mới thực sự vang dội khắp khán đài. Chỉ cần nhìn phản ứng của mọi người là đủ biết, tiết mục kịch lần này đã thành công vang dội.

Tiếp theo là phần Lâm Mãn Chi lên sân khấu trình diễn một ca khúc. Nói thật, chiếc áo khoác lông vũ màu hồng cánh sen kia tuy trông có vẻ sang trọng, quý phái nhưng cũng khiến cô ta trông có phần già dặn. Nếu ở thế kỷ 21, phụ nữ tuổi bốn mươi mặc còn thấy lỗi mốt.

Lâm Mãn Chi lên sân khấu với tâm trạng không mấy vui vẻ. Dù cố gắng mỉm cười cho thật duyên dáng, nhưng trông cô ta vẫn cứng đờ, khuôn mặt như tượng sáp, không chút biểu cảm tự nhiên. Giọng cô ta vẫn tốt, không hề bị chệch choạc, mọi thứ đều diễn ra trôi chảy và nhận được những tràng pháo tay... mang tính xã giao.

Trong lòng Lâm Mãn Chi hiểu rất rõ, hôm nay cô ta đã bị Dương Niệm Niệm hoàn toàn làm lu mờ. Những tràng pháo tay mọi người dành cho cô ta chẳng qua chỉ là những tiếng vỗ tay xã giao chiếu lệ. Thế nên sau khi hát xong, nụ cười trên mặt cô ta cũng tắt ngấm, cô ta sầm mặt bước nhanh xuống sân khấu.

Ngay cả Đỗ thủ trưởng cũng nhận ra sự bất thường, ông quay đầu hỏi Ngụy Mịch Thành: “Hai vợ chồng các cậu cãi nhau à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người ngoài còn nhìn ra Lâm Mãn Chi đang có tâm sự, huống hồ Ngụy Mịch Thành là chồng cô. Nhưng trước mặt bao người, hắn cũng không tiện gạn hỏi chuyện riêng. Hắn chỉ đáp khéo: “Chắc mấy hôm nay trời trở lạnh, cô ấy bị cảm nên trong người không được khỏe ạ.”

Thủ trưởng Đỗ cũng không vạch trần lời bao biện của hắn, chỉ ôn tồn nói: “Đi đón các cô ấy ra đây xem chương trình cho xôm tụ đi!”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Nghe vậy, Lục Thời Thâm liền đứng dậy, cất bước thẳng về phía hậu trường. Ngụy Mịch Thành có chút chẳng muốn nhúc nhích, nhưng thủ trưởng Đỗ đã lên tiếng, hắn đành phải lẳng lặng đi theo sau Lục Thời Thâm.

Lúc này, Lâm Mãn Chi đang hậm hực nhìn chằm chằm Dương Niệm Niệm. Cô ấy nén giận hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không kìm được mà buông một câu mỉa mai:

“Hôm nay cô thật nổi bật, thu hút hết thảy mọi ánh nhìn, chắc trong lòng vui lắm phải không?”

Dương Niệm Niệm vờ như không hiểu ý, bình thản hỏi lại: “Hôm nay là đêm giao thừa sum vầy, chị Lâm không vui sao?”

Lâm Mãn Chi nghẹn lời, ánh mắt sắc như băng đao trừng thẳng vào Dương Niệm Niệm. Mấy quân tẩu đang cười nói rôm rả chợt im bặt, không ai dám hó hé nửa lời, sợ trở thành bia đỡ đạn vô cớ.

Đúng lúc này, có một quân tẩu như nhìn thấy vị cứu tinh, mừng rỡ kêu lên:

“Đồng chí Lục đoàn trưởng!”

Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng cô ấy chỉ, lúc này mới thấy Lục Thời Thâm đang bước tới. Ánh mắt anh lướt qua đám quân tẩu, rồi dừng lại trên người Dương Niệm Niệm.

“Thủ trưởng bảo mọi người cùng ra phía trước xem văn nghệ cho kịp.”

Đám quân tẩu như được lệnh ân xá, vội vã từng tốp nhỏ đi ra phía trước. Dương Niệm Niệm không muốn nán lại nhìn cái mặt hầm hầm của Lâm Mãn Chi thêm nữa, kéo tay Lục Thời Thâm đi theo sau mọi người. Cô vừa hay chạm mặt Ngụy Mịch Thành đang bước tới, nét mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

Hắn đi thẳng đến trước mặt Lâm Mãn Chi. Nơi đây không còn người ngoài, hắn cũng chẳng cần phải giấu giếm làm gì. Hắn lạnh giọng nói:

“Mọi người đã ra phía trước xem văn nghệ hết rồi, em còn đứng đây làm gì?”

Lâm Mãn Chi trừng mắt nhìn hắn, bực tức chất vấn: “Vừa nãy anh có phải đã vỗ tay cho Dương Niệm Niệm không? Vỗ đến nỗi tay chân rã rời rồi ấy nhỉ?”

Ngụy Mịch Thành cau mày thật chặt: “Em nhất định phải gây gổ vào đúng ngày Tết thế này sao?”

Lâm Mãn Chi ấm ức đến đỏ hoe mắt, bao nhiêu uất nghẹn dồn nén trong lòng bỗng chốc vỡ òa thành tiếng: “Chẳng phải anh đã muốn cãi nhau từ lâu rồi sao? Em chỉ tiêu có chút tiền thôi mà, anh đã làm như em cắt từng thớ thịt của anh vậy. Trên đời này có người đàn ông nào lại tính toán chi li như anh không hả?”

Ngụy Mịch Thành giận đến sôi cả tiết. Bao nhiêu cảm xúc dồn nén bấy lâu trong cuộc hôn nhân gượng ép này bất ngờ bùng nổ thành lời:

“Ngày trước em cứ thích so bì với vợ đồng chí Bạch. Giờ thì lại quay sang so đo với Dương Niệm Niệm. Em còn muốn sống một cuộc sống yên ổn nữa không đây hả?”

“Em vừa muốn làm phu nhân được mọi người kính trọng, lại vừa muốn tiêu tiền xả láng như con nhà giàu để thỏa mãn cái thói sĩ diện hão của em. Lâm Mãn Chi, em đã ngoài ba mươi tuổi rồi, lúc nào mới có thể suy nghĩ thấu đáo hơn một chút, nhìn nhận lại bản thân mình một chút đây?”

Suốt bao năm qua, Ngụy Mịch Thành biết Lâm Mãn Chi có nhiều khuyết điểm, nhưng hắn vẫn luôn bao dung, nghĩ rằng cô sẽ dần dần thấu lẽ đời mà trưởng thành. Nào ngờ, càng bao dung thì cô ta lại càng được đà làm tới, đòi hỏi nhiều hơn, đến mức hắn không thể nhẫn nhịn nổi nữa.