Dương Niệm Niệm chẳng hề sợ hãi, thẳng thắn đối diện với ánh mắt hắn. “Nếu anh còn dám dây dưa nữa, cứ thử xem tôi sẽ làm gì.”
Cô khẽ nghiêng người, ghé sát vào Dương Trụ Thiên. Giọng nói nhỏ nhẹ đến mức chỉ hai người mới nghe rõ, nhưng lại mang theo một sự lạnh lùng và ẩn chứa sức mạnh ghê gớm, khiến hắn cả đời không thể nào quên được.
“Chẳng phải các người đã sớm đoán ra tôi không phải là Dương Niệm Niệm thật rồi hay sao? Vậy thì hẳn phải biết, thủ đoạn của tôi còn tinh vi và tàn độc hơn thế này nhiều lắm. Chọc tôi phát cáu lên, tôi chỉ cần khẽ nhúc nhích đầu ngón tay thôi, cũng đủ khiến cho anh và Dương Tuệ Oánh cả đời sống trong bệnh tật, chẳng bao giờ được yên ổn nữa rồi.”
Nói đoạn, cô mỉm cười, một nụ cười nửa thật nửa giả mà Dương Trụ Thiên nhìn vào lại thấy lạnh toát sống lưng. Lông tơ trên người hắn dựng hết cả lên, mặt mày cắt không còn một giọt máu, đôi môi run rẩy, cả buổi trời không thốt được thành lời.
Dương Niệm Niệm hài lòng thu lại ánh mắt, xoay người kéo Trịnh Tâm Nguyệt vào trong trường.
Trịnh Tâm Nguyệt ngoái đầu nhìn Dương Trụ Thiên, thấy vẻ mặt hắn còn đầy kinh hãi, như vừa chứng kiến một thứ gì đó vô cùng rùng rợn. Trong lòng cô tò mò khôn tả.
“Niệm Niệm, cậu nói gì mà làm hắn sợ đến thế?”
Dương Niệm Niệm mỉm cười tinh quái. “Tớ nói với hắn là tớ bị ma quỷ nhập thân rồi. Nếu hắn còn dám trêu chọc, nửa đêm tớ sẽ ‘thăm viếng’ nhà hắn để nguyền rủa. Ban đầu chỉ định dọa cho vui thôi, ai ngờ hắn lại nhát gan thế, tin sái cả cổ. Hẳn là vì làm chuyện thất đức nhiều nên mới sợ đến vậy.”
Trịnh Tâm Nguyệt bật cười ha hả, nghiêng ngả trước sau. “Ha ha, Niệm Niệm, sao cậu lại nghĩ ra cái trò dọa ma này hay thế chứ? Dương Trụ Thiên này chắc chắn đã làm nhiều việc táng tận lương tâm đây? Đến chuyện này mà cũng tin, trời ơi, không được rồi, mình cười đau cả bụng.”
Quả nhiên là làm chuyện trái lương tâm nhiều, nên ngay cả chuyện Niệm Niệm bị “ma ám” cũng tin sái cổ, còn sợ hãi đến thế. Chuyện này mà kể ra, chắc chắn sẽ bị thiên hạ cười cho thối mũi.
Dương Niệm Niệm chỉ mỉm cười không nói. Trịnh Tâm Nguyệt chưa từng qua lại với Niệm Niệm trước đây, nên dĩ nhiên không tin vào chuyện ma quỷ. Nhưng Dương Trụ Thiên thì khác, hắn chứng kiến Niệm Niệm lớn lên, hiểu cô hơn ai hết, và đã sớm nghi ngờ cô rồi, thế nên mới dễ tin lời cô nói. Hơn nữa, cô cũng không sợ hắn nói ra ngoài. Hắn mà dám kể, mọi người chỉ coi hắn là kẻ khùng điên, thần kinh có vấn đề thôi.
Dương Trụ Thiên sững sờ rất lâu mới bừng tỉnh, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn luôn có cảm giác có một đôi mắt vô hình đang dõi theo mình từ phía sau.
Hắn hoảng loạn, vội vàng đạp xe đi tìm Dương Tuệ Oánh ở cửa hàng. Vừa đến nơi, hắn mới biết cô ta đã đến đồn công an. Nghe nói bên đó gọi điện, bảo đã có tin tức của đứa trẻ.
Hắn vội vàng vắt chân lên cổ, cắm đầu đạp xe thẳng đến đồn công an, vừa lúc thấy Dương Tuệ Oánh bước ra. Hắn dựng xe đạp ở ven đường, chạy lên hỏi ngay.
“Không phải bảo đã tìm thấy thằng bé sao? Đứa bé đâu rồi?”
Dương Tuệ Oánh mặt mày lạnh tanh, nghĩ đến cảnh vừa rồi lại càng tức tối, chỉ muốn xé nát cái bộ mặt tham lam của những người kia.
“Không tìm được! Mấy người họ ôm đứa trẻ đến đều không phải con em. Họ chỉ vì ham món tiền thưởng, muốn đem con đẻ ra bán lấy tiền thôi.”
Phải nói, đứa trẻ mất tích mấy năm, cô có thể không nhận ra con trai mình thì còn nói được. Đằng này mới vẻn vẹn chưa đầy một tháng, làm sao cô có thể không nhận ra đứa con trai ruột của mình chứ? Mấy người kia đúng là thèm tiền đến phát điên rồi, đến cả đứa trẻ mọc răng rồi mà cũng ôm đến.
Dương Trụ Thiên nghe xong cũng giận tím mặt, nhưng hiện tại hắn có chuyện quan trọng hơn cần nói. Hắn rụt rè, run rẩy cất lời.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Tuệ Oánh, anh đi tìm Niệm Niệm rồi. Cô ta … chính miệng thừa nhận, cô ta không phải là Niệm Niệm thật.”
Dương Tuệ Oánh đang bực bội, không hiểu ý hắn. “Cô ta không phải Niệm Niệm thì là ai?”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô chợt như bừng tỉnh, đôi mắt nheo lại. “Anh nói gì cơ? Cô ta thừa nhận mình không phải Dương Niệm Niệm?”
Dương Trụ Thiên gật đầu, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi. “Thừa nhận, cô ta nói chúng ta mà còn tìm cô ta gây rắc rối, sẽ khiến chúng ta bệnh tật đeo bám, cả đời không lúc nào yên ổn.”
Dương Tuệ Oánh có chút không tin. “Em thấy cô ta chỉ làm trò giả thần giả quỷ để hù dọa chúng ta thôi.”
Dương Trụ Thiên thì tin tưởng tuyệt đối. “Tuệ Oánh, em nghĩ lại mà xem. Từ sau khi nhảy sông, Niệm Niệm đã thay đổi thế nào? Em không cảm thấy trên người cô ấy hoàn toàn không còn chút bóng dáng nào của trước kia sao? Cho dù tính cách có thay đổi, thì cũng không thể nào đột nhiên trở nên giỏi giang như vậy chứ?”
“Đổi lại là cô ta của ngày xưa, có dám lập quầy hàng, mở trạm thu mua phế liệu không? Còn chuyện thi đại học nữa, em không thấy rất kỳ lạ sao? Cô ta còn chưa bao giờ đặt chân vào cổng trường cấp ba, làm sao có thể thi đậu được Kinh Đại?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mọi chuyện đều quá đỗi kỳ lạ, chỉ có một lý do duy nhất có thể giải thích được tất cả, đó là Dương Niệm Niệm hiện tại, căn bản không phải “Dương Niệm Niệm” của trước kia.
Chỉ cần suy đoán này được xác lập, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng.
Dương Tuệ Oánh vốn còn định nghi ngờ, nhưng chợt nhớ đến chuyện Mang Nguyên Bình đi điều tra Dương Niệm Niệm gian lận. Ông ta nói rằng Niệm Niệm đã làm được hết đề ngay trước mặt ông ta.
Cô biết Niệm Niệm trước kia thành tích không tồi, nhưng cũng không thể giỏi đến mức đó được. Điều này hoàn toàn không hợp lý.
Chỉ cần nghĩ đến "Dương Niệm Niệm" hiện tại là một thứ ma quỷ, Dương Tuệ Oánh liền dựng cả tóc gáy.
“Rốt cuộc Dương Niệm Niệm muốn làm gì?”
Dương Trụ Thiên thấy em gái đã tin lời mình, tiếp tục suy diễn xa hơn.
“Mẹ chúng ta trước kia sức khỏe vẫn tốt, bây giờ đột nhiên bị liệt. Chắc chắn là do cô ta nguyền rủa. Mục tiêu tiếp theo của cô ta rất có thể là chúng ta.”
Dương Tuệ Oánh không nghĩ như vậy. Cô lắc đầu một cách dứt khoát.
“Không thể nào. Nếu cô ấy thật sự có bản lĩnh lớn đến thế, đã sớm âm thầm triệt hạ chúng ta rồi. Làm sao có thể trơ mắt nhìn em làm ăn ngày càng phát đạt được?”
Dương Trụ Thiên nghe vậy, trái tim đang thắt lại cũng giãn ra đôi chút. Nhưng chợt hắn lại nhớ đến chuyện gì, bực tức nói.
“Lục Thời Thâm bị điều đến Kinh Thành, Niệm Niệm còn nói, nếu chúng ta cứ chọc ghẹo cô ta, cô ta sẽ bảo hắn đóng cửa hết thảy các cửa hàng của em.”
Chuyện bị đánh thì chẳng vẻ vang gì, hắn cũng không dám nhắc tới.
Dương Tuệ Oánh nắm chặt tay, vẻ mặt lạnh tanh nói. “Vậy trước mắt cứ đừng động vào cô ấy. Cứ để sau này rảnh rỗi, rồi từ từ tính toán. Bây giờ, quan trọng là phải tìm được Diệu Quang đã.”
Diệu Quang là tên chính thức của con trai Dương Tuệ Oánh. Lúc sinh đứa bé, cô đã thập tử nhất sinh, mất m.á.u quá nhiều và thiếu chút nữa thì mất mạng. Cuối cùng, cô phải cắt bỏ tử cung, không bao giờ có thể sinh con được nữa. Chuyện này chỉ có người trong nhà biết, ngay cả Tôn Lệ Vinh cũng không hề hay biết.
Dương Trụ Thiên cảm thấy Dương Niệm Niệm quá gian xảo, cũng không dám dễ dàng đi gây sự. Hắn định nói gì đó, thì nghe Dương Tuệ Oánh hỏi.
“Anh đã tìm được người giúp việc chưa?”
Dương Trụ Thiên đáp. “Tìm được một bà hơn năm mươi tuổi, ăn nói không hợp, thành ra chưa ưng ý.”
Dương Tuệ Oánh nói. “Vậy anh đi bệnh viện trước đi. Hôm nay em bận, không đi được đâu.”
Mùi trong bệnh viện quá khó chịu, cô ta ngửi thấy là muốn nôn. Hơn nữa, chuyện của con trai khiến cô ta không còn tâm trí nào để lo cho Hoàng Quế Hoa nữa.
Dương Trụ Thiên không có ý kiến gì, đạp xe đi thẳng đến bệnh viện. Vừa vào phòng bệnh, hắn đã bị bác sĩ la rầy cho một trận.
“Mấy người là người nhà gì mà kỳ lạ vậy? Bệnh nhân bệnh tình nguy cấp thế này mà không thuê người chăm sóc, cũng chẳng có ai ở lại. Lần sau mà còn như vậy, lỡ có chuyện gì xảy ra, đừng hòng đổ lỗi cho bệnh viện…”
Dương Trụ Thiên mặt hắn sa sầm lại, trừng mắt nhìn vị bác sĩ một cái. Vị bác sĩ thấy thế, khẽ rùng mình, lập tức ngậm miệng, giọng điệu cũng dịu đi đôi phần.
“Thôi được rồi. Nhưng mấy người phải nhớ, tuyệt đối đừng để bà ấy một mình trong phòng bệnh. Ít nhất cũng phải có người ở bên cạnh chăm sóc.”
Dương Trụ Thiên không nói gì, đợi đến khi bác sĩ đi rồi, hắn mới đi vào, đứng bên giường nhìn mẹ. Hắn thấy Hoàng Quế Hoa đang khóc, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, có chút mất kiên nhẫn.
“Khóc lóc làm gì? Có ai đánh đập gì đâu? Nếu không phải mẹ không trông coi thằng bé cẩn thận, thì gia đình chúng ta có thành ra thế này không? Toàn gây rắc rối cho chúng tôi là giỏi.”