Nhờ có lời cảnh cáo cứng rắn của Dương Niệm Niệm, Dương Trụ Thiên quả thật không dám đến gây phiền phức nữa, giúp cô trải qua một khoảng thời gian yên bình hiếm hoi.
Cuộc sống nhẹ nhàng cứ thế trôi đi cho đến giữa tháng sáu, vào một ngày chủ nhật, Cù Hướng Hữu bỗng nhiên gọi điện tới. Giọng nói của anh ta không giấu nổi vẻ kích động.
“Niệm Niệm, đơn hàng ở nước ngoài đã được chốt hạ rồi! Họ vô cùng hài lòng với sản phẩm của xưởng ta.”
“Tôi có nói về chuyện cô còn đang đi học, thế là các đồng chí lãnh đạo cấp trên đã hỗ trợ tôi liên hệ với phía đối tác nước ngoài. Họ đồng ý đợi đến kỳ nghỉ hè cô về mới chính thức ký kết hợp đồng. Ngày hẹn là mùng 6 tháng 7, cô thu xếp được không?”
Dương Niệm Niệm vốn nghĩ rằng đã hơn một tháng trôi qua mà không có tin tức gì, e rằng đơn hàng này sẽ chìm vào quên lãng. Nào ngờ, niềm vui lại ập đến nhanh và bất ngờ đến thế. Cô vui vẻ đáp:
“Tuyệt nhiên không thành vấn đề gì, chỉ cần được nghỉ học là tôi sẽ về ngay. Anh Cù, khoảng thời gian này, anh đã phải vất vả thật nhiều rồi.” Cù Hướng Hữu mừng rỡ đáp lại:
“Đâu dám, đó đều là công việc tôi phải làm mà. Cô cứ yên tâm đi, khi đơn hàng này được ký kết, xưởng của chúng ta sẽ có nguồn thu nhập ổn định trong suốt năm năm tới!”
Dương Niệm Niệm tươi cười nói tiếp: “Đó đều là công sức của anh và toàn thể anh em công nhân trong xưởng. Anh thông báo giúp tôi nhé, sau khi ký hợp đồng xong, mỗi anh em sẽ được thưởng nóng 50 đồng.”
Kẻ nào dám có ý định lôi kéo công nhân của cô? Giấc mơ hão huyền!
“Được!” Cù Hướng Hữu đồng ý ngay tắp lự. Tìm được một người chủ tốt như Dương Niệm Niệm, trong lòng anh ta vui sướng khôn xiết, không phụ sự tin tưởng mà các đồng nghiệp cũ đã đặt vào anh. Anh ta cũng tự nhủ sẽ không phụ tấm lòng của Dương Niệm Niệm, nhất định sẽ làm việc thật tốt để số tiền thưởng đó không phải là “tiền công không”.
Cúp điện thoại, Dương Niệm Niệm nhẩm tính, chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ nghỉ hè. Vừa nghĩ đến đơn hàng sắp được ký kết, sự vui sướng dâng trào trong lòng, nhưng ngay sau đó lại là cảm giác thấp thỏm, lo lắng khó tả.
Đêm hôm đó, cô trằn trọc mãi không sao chợp mắt được.
Chẳng hiểu sao, trước đây khi mong mỏi ký được đơn hàng này, cô từng vô cùng hăm hở, vậy mà bây giờ khi mọi chuyện đã ngã ngũ, cô lại cảm thấy lo lắng, bất an.
Ở kiếp trước, cô chỉ là một cô sinh viên, chưa từng kinh doanh bao giờ. Sang kiếp này, cô chỉ mong kiếm vài đồng sống cuộc đời an nhàn, đủ ăn đủ tiêu, không ngờ việc làm ăn lại ngày càng phát đạt.
Việc kinh doanh càng lớn, gánh nặng trách nhiệm càng lớn. Biết bao nhiêu công nhân đang đặt hy vọng vào cô, cô nhất định phải điều hành xưởng sản xuất thật hiệu quả. Chẳng may nếu xảy ra sự cố, không chỉ công nhân gặp khó khăn, mà ngay cả tài sản hiện giờ của cô cũng khó lòng bồi hoàn.
Nhưng mà, đã kinh doanh thì phải chấp nhận rủi ro, không phải sao? Hoặc là thu lời, hoặc là trắng tay.
Thật ra, dù không ký đơn hàng này, cô chỉ cần làm ăn nhỏ lẻ, chờ vài năm nữa khi nhà ở thương mại được xây dựng đồng loạt, cô sẽ mua vài căn hộ ở các thành phố lớn. Khi đó, cuộc sống về sau của cô cũng sẽ an nhàn, sung túc.
"Vậy... hay là không ký nữa?"
Không được, không được. Anh Cù đã vất vả lắm mới có được đơn hàng này, sao có thể không ký được? Đây là một đơn hàng trị giá năm mươi triệu đồng, quả là một món tiền khổng lồ!
Dương Niệm Niệm cứ trằn trọc băn khoăn chuyện “ký hay không ký” suốt cả đêm. Cuối cùng, cô vẫn hạ quyết tâm ký kết đơn hàng, đồng thời chuẩn bị tâm thế đón nhận mọi chuyện chẳng lành.
Việc trọng đại như thế này, cô nhất định phải bàn bạc với Lục Thời Thâm mới được.
Có chuyện đè nặng trong lòng, suốt nửa tháng sau đó, Dương Niệm Niệm giấc ngủ chập chờn.
Cô định bụng trước khi về Hải Thành sẽ ghé qua đơn vị thăm Lục Thời Thâm một chuyến, ai ngờ đúng đêm cô được nghỉ, anh lại bất chợt xuất hiện trong phòng cô.
Dương Niệm Niệm cảm nhận có người đang vuốt ve má mình. Cô mở mắt lơ mơ, tưởng mình đang mơ màng, phải dụi mắt mấy bận, cô mới nhận ra hóa ra đúng là Lục Thời Thâm. Cô choàng tỉnh ngồi dậy.
“Thời Thâm, sao anh về rồi? Em còn định mai đi thăm anh đây này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh vốn bồn chồn lo lắng Niệm Niệm sẽ về Hải Thành mà không báo trước, trong lòng thấp thỏm không yên, nên mới đích thân ghé đến thăm cô. Nghe cô nói ngày mai định đến đơn vị thăm mình, vẻ mệt mỏi trên mặt anh tan biến.
“Hôm nay, buổi huấn luyện kết thúc sớm, anh tranh thủ đến thăm em.”
Dương Niệm Niệm trực tiếp nép vào lòng anh, không thấy vương mùi mồ hôi, đoán chừng anh đã tắm rửa sạch sẽ trước khi đến.
“Anh tắm rồi à? Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Lục Thời Thâm biết Dương Niệm Niệm có nết sạch sẽ, thời tiết nóng bức, anh lại đi xe đạp đường xa một quãng, trên người khó tránh khỏi đổ mồ hôi.
“Anh lại tắm qua một chút nữa.” Dứt lời, anh đứng dậy, đi đến bên tường thay dép rồi mở cửa bước ra phòng tắm.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Không lâu sau, anh trở lại với một thân đầy hơi nước bảng lảng, thuận tay cài chốt cửa lại. Vừa nằm xuống giường, Dương Niệm Niệm đã rúc vào lòng anh, lúc này hết hẳn cơn buồn ngủ. Đầu óc cô bỗng trở nên tỉnh táo lạ thường, sợ quên mất việc hệ trọng, cô vội vàng nói:
“Anh đến thật đúng lúc, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh. Anh còn nhớ đơn hàng ở nước ngoài em từng kể không? Bây giờ đã ngã ngũ rồi, chỉ chờ em về ký kết hợp đồng thôi.”
Nghe thấy giọng cô thoảng nét lo âu, Lục Thời Thâm nhíu mày hỏi: “Em e ngại sẽ không kịp giao hàng đúng thời hạn trong hợp đồng ư?”
Dương Niệm Niệm thở dài, buồn bã nói: “Em tin tưởng chú Cù, nhưng ai dám đảm bảo trăm phần trăm sẽ không có trục trặc? Nhỡ đâu có sự cố, em e rằng mình sẽ trắng tay.”
Lục Thời Thâm vỗ nhẹ vai cô, dịu dàng an ủi: “Kinh doanh có lúc thịnh lúc suy là lẽ thường tình. Đã muốn làm thì cứ mạnh dạn mà làm, đừng để sau này phải hối tiếc. Kết cục xấu nhất, cùng lắm thì mất hết vốn liếng đã gây dựng thôi.”
Anh dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm: “Chúng ta vẫn có thể sống ở quân khu đại viện. Tiền trợ cấp của anh bây giờ là 150 đồng, sau này còn tăng nữa, dù không quá dư dả, nhưng cũng chẳng đến nỗi túng thiếu. Cuộc sống của chúng ta sẽ không phải chịu khổ đâu.”
Dương Niệm Niệm tuy biết Lục Thời Thâm sẽ ủng hộ mình, nhưng khi chính miệng anh nói ra những lời ấy, trong lòng cô vẫn vô cùng phấn chấn. Nếu không may, đây chính là chuyện phá sản. Cô ôm chặt lấy anh, xúc động thốt lên:
“Thời Thâm, em đã suy tính kỹ càng, cũng đã chuẩn bị sẵn phương án ứng phó.”
“Nếu em phát hiện có dấu hiệu không ổn, hai ta sẽ làm thủ tục ly hôn trên giấy tờ trước. Mọi nhà đất sẽ sang tên cho anh, em sẽ một mình gánh lấy mọi hậu quả. Như vậy thì anh sẽ không phải chịu liên đới.”
“Sau này, chờ mấy năm nữa, khi những căn nhà này lên giá, bán đi một hai căn, gánh nặng nợ nần sẽ được giải quyết. Đến lúc đó, em sẽ bù đắp thêm cho anh em công nhân một chút. Tài sản còn lại vẫn đủ cho chúng ta sống một cuộc sống đủ đầy. Sau này, em sẽ không còn bon chen nữa, sẽ ở bên anh tề gia nội trợ, rồi sinh thêm cho anh một đứa con nữa.”
Con người ai cũng có lòng ích kỷ riêng, cô cũng không ngoại lệ. Nếu có thể trì hoãn vài năm để trang trải nợ nần và gượng dậy, cô dĩ nhiên sẽ nguyện lòng đợi.
Lục Thời Thâm không thể chấp thuận cách làm này. Anh dùng giọng nói cương quyết: “Anh sẽ không ly hôn với em, càng không để em một mình đương đầu với chuyện này.”
Dương Niệm Niệm nóng nảy, ngẩng đầu nhìn anh. “Đây chỉ là một sách lược tạm thời mà thôi. Dù chúng ta có ly hôn trên giấy tờ, thì vợ chồng mình vẫn có thể chung sống đó thôi mà.”
Biết Lục Thời Thâm là người chính trực, e rằng sẽ không đồng tình với hành động này của cô, mặt cô thoáng đỏ vì thẹn.
“Em biết làm như vậy chẳng hay ho gì, nom như thể tẩu tán tài sản, nhưng mà, dù bán hết số nhà đất này, theo giá hiện thời cũng không đủ trang trải nợ nần. Tốt hơn hết là nên chờ thêm vài năm, tiền nợ em sẽ trả đủ không thiếu một cắc, dù nhà máy có phải đóng cửa, em cũng sẽ thanh toán rành mạch tiền lương cho công nhân trước tiên. Sau đó, số tiền bán nhà em sẽ dùng để bồi hoàn cho họ, chỉ là tạm thời chúng ta chưa có đủ tiền để thanh toán khoản bồi thường vi phạm hợp đồng mà thôi.”
Cách làm này là sự sắp xếp tốt nhất cho cả cô và công nhân. Còn về tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, chờ khi nhà đất lên giá, cô cũng sẽ chi trả đầy đủ.
Ánh mắt Lục Thời Thâm sâu thẳm nhìn cô, anh nói: “Em đừng lo lắng hão huyền nữa. Nếu có chuyện thật, anh sẽ giúp em tìm cách giải quyết.”
Dương Niệm Niệm thấy anh không đồng ý, có chút không yên tâm, cô giơ bàn tay ra nói: “Năm mươi triệu đồng đấy, nếu xảy ra chuyện, tiền phạt hợp đồng sẽ là năm mươi triệu đồng, đâu phải 50 đồng, kiếm người vay mượn là có ngay đâu. Thời Thâm, lúc này anh đừng quá cố chấp!”