Dương Niệm Niệm nhếch mép cười nhạt, giọng lạnh như tiền: “Có phải là bà vợ thôn trưởng đã gây áp lực không?”
Cô nói thêm, lời lẽ rành rọt: “Chuyện này chúng ta không dính líu. Anh và Ba cũng không cần tới viếng làm gì.”
Lục Khánh Viễn chốc lát còn chưa hiểu thấu lời em dâu, ngập ngừng hỏi: “Không đi viếng thì liệu người trong làng có rèm pha dị nghị không? Ở quê, lễ nghĩa vô cùng trọng đại.”
Người ở quê hương xưa nay vẫn sợ lời ra tiếng vào của thiên hạ, họ coi trọng thể diện và lễ nghi. Nhưng Dương Niệm Niệm thì chẳng đoái hoài chi những chuyện ấy.
“Họ đã sang tên đổi họ rồi, dù có làm đám tang thì cũng là việc riêng của nhà họ, chẳng hề can hệ gì đến nhà họ Dương nữa. Em đã sớm dứt khoát đoạn tuyệt với Hoàng Quế Hoa rồi. Giờ bà ấy đã chết, em với Dương Tuệ Oánh và Dương Trụ Thiên càng chẳng còn gì để vương vấn.”
Lục Khánh Viễn nghe cô nói vậy, hiểu rõ quyết tâm của em dâu, cũng không nói thêm.
“Vậy anh sẽ nói với Ba là không đi viếng nữa. À, mà này, mẹ và Hồng Lệ đang trên đường đến Kinh thành thăm hai em. Chiều nay bốn giờ sẽ đến ga tàu.”
Dương Niệm Niệm thấy hơi bất ngờ. Cô và Lục Thời Thâm mới về quê thăm nhà chưa được bao lâu, mẹ chồng sao lại đột ngột ghé thăm làm gì? Hồng Lệ là vợ của Mã Hạo, cô chỉ nghe danh nhưng chưa một lần diện kiến.
“Mẹ nói đã lâu không gặp hai em nên nhớ, cứ một mực đòi lên thăm. Vừa hay Hồng Lệ cũng muốn lên Kinh thành tìm việc, thế là mẹ đi cùng.” Lục Khánh Viễn giải thích.
Dương Niệm Niệm có chút á khẩu, nhưng người đã đến rồi, cô cũng đành chịu trận, không dám nói thêm lời nào. Dù sao cũng không thể ngăn cản mẹ đẻ đến thăm con trai mình được.
“Thôi được rồi! Chiều nay em sẽ ra ga đón mẹ.”
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Trịnh Tâm Nguyệt ngồi đối diện, nghe lỏm được vài ba câu chuyện, không kìm được buột miệng hỏi: “Niệm Niệm, mẹ cậu mất à?”
Thấy mình hỏi có vẻ không phải phép, cô bạn vội vàng sửa lại: “Hoàng Quế Hoa sao lại đột ngột qua đời vậy?”
Dương Niệm Niệm đáp bình thản: “Chắc là đã chán cảnh trần gian này rồi.”
Cô đứng dậy, đi đến bàn lật giở mấy tờ báo cũ kỹ. Quả nhiên, trên một tờ báo, cô thấy tin tức về cái c.h.ế.t do tự vẫn của Hoàng Quế Hoa. Dương Tuệ Oánh giờ đã mở bốn tiệm may thời trang. Vụ bỏ rơi đứa trẻ bị thất lạc trước đây từng gây xôn xao dư luận một thời, đến nay vẫn chưa tìm thấy đứa bé. Giờ cái c.h.ế.t của Hoàng Quế Hoa lại thành một chủ đề thời sự được bàn tán sôi nổi, chiếm gần nửa trang báo.
Nguyên nhân được viết trong bài báo là Hoàng Quế Hoa đã nằm liệt giường đã lâu, cuộc sống quá nhạt nhẽo, nên khi bảo mẫu ra ngoài mua đồ, bà ta đã leo qua bệ cửa sổ gieo mình xuống. Xe cấp cứu tới nơi thì đã muộn, bà ta đã tắt thở tự bao giờ.
Trịnh Tâm Nguyệt cũng đọc được nội dung trên báo, thấy Hoàng Quế Hoa dù sao cũng là mẹ đẻ ruột thịt của Dương Niệm Niệm, sợ cô buồn nên an ủi: “Niệm Niệm, cậu hãy nén đau buồn lại nhé. Người đã mất không thể sống lại được nữa. Sống khổ sở như thế, ra đi âu cũng là một cách giải thoát.”
Dương Niệm Niệm khẽ gấp tờ báo, giọng nói bình thản đến lạ lùng, chẳng vương chút cảm xúc nào.
“Chẳng cần phải nén đau buồn, mình không buồn chút nào. Từ nhỏ đến lớn, Hoàng Quế Hoa chưa một lần đoái hoài, đối xử tử tế với mình. Bà ấy vì Dương Tuệ Oánh và Dương Trụ Thiên mà sẵn sàng bán rẻ mình. Một người mẹ như thế, mình không thể coi là mẹ.”
Không đợi Trịnh Tâm Nguyệt hồi đáp, cô lại nói: “Đi ăn cơm thôi. Chiều nay mẹ chồng mình đến ga tàu, mình còn phải ra đón.”
Phù, Trịnh Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Làm mình cứ lo cậu buồn. Đi thôi, bữa này mình mời, coi như một bữa đãi lớn!”
Hai cô bạn định đến nhà hàng Hải Thiên Nhất Sắc, nhưng giờ lười đi xa, nên chỉ ghé một quán ăn nhỏ nơi ngã tư đường. Ăn xong, họ mua thêm mấy cái bánh bao nhân thịt cho Tiểu Hắc, sau đó dắt nó đi dạo một quãng.
Khoảng ba giờ chiều, hai người bắt chuyến xe buýt đến tận ga tàu hỏa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng tàu lửa ầm ầm vào ga vang vọng, chẳng mấy chốc, dòng người bắt đầu nhộn nhịp. Không lâu sau, bóng dáng bà Mã Tú Trúc lấp ló nơi cửa ra của nhà ga. Phía sau bà ta là một người phụ nữ trạc ngoài hai mươi tuổi, diện chiếc áo hoa sặc sỡ, tay nách lỉnh kỉnh đủ thứ đồ đạc mang vác theo.
Từ xa, bà Mã Tú Trúc đã nhìn thấy Dương Niệm Niệm. Bà ta quay đầu nói với cô cháu dâu: “Tiểu Lệ, cháu đi nhanh lên. Thấy cô gái xinh xắn phía đằng kia không? Đấy chính là em dâu thứ hai của cháu đấy!”
Hồng Lệ nhìn về phía Dương Niệm Niệm, cả người cứng đờ, há hốc miệng đến nỗi quên cả nói.
Sao chưa ai nói với cô ta rằng em dâu thứ hai lại xinh đẹp đến thế này?
“Đứng ngây ra đấy làm gì, đi mau!”
Bà Mã Tú Trúc vội kéo tay Hồng Lệ, bước đến trước mặt Dương Niệm Niệm. Bà đặt cái bọc đồ lỉnh kỉnh xuống đất cái bịch, rồi xuýt xoa đ.ấ.m đấm vai ra chiều mệt mỏi mà than vãn: “Toàn là của nhà làm, gửi gắm cho hai đứa hết đó. Nào là dưa muối, tương hột, cả vừng đen phơi khô nữa chớ. Ôi chao, cái thân già này mệt muốn đứt hơi rồi, người có tuổi là không thể đi lại lung tung được nữa đâu.”
Dương Niệm Niệm nghe vậy, trong lòng không khỏi có chút cảm động. Cô cúi người, đỡ lấy những chiếc túi lỉnh kỉnh của mẹ chồng.
“Trước hết mình về nhà đã. Để đồ đạc vào nhà rồi con sẽ dẫn mẹ đi ăn uống tử tế.”
Bà Mã Tú Trúc đảo mắt một cái, kéo Hồng Lệ lại trước mặt: “Ăn uống thì từ từ. Mẹ còn chưa kịp giới thiệu cho con. Đây chính là vợ của thằng Hạo, con dâu trưởng Hồng Lệ.”
“Chị… chị chào em dâu thứ hai,” Hồng Lệ ấp úng cất tiếng chào, đôi mắt vẫn láo liên không dám nhìn thẳng vào Dương Niệm Niệm.
Dương Niệm Niệm gật đầu với cô ta: “Bây giờ có tuyến xe buýt chạy thẳng đến tận nhà con, tiện lợi lắm. Hay là mình đi xe buýt luôn nhé.”
Trịnh Tâm Nguyệt nhanh tay giằng lấy một cái túi từ tay Dương Niệm Niệm: “Niệm Niệm, để tớ xách cho.”
Đồ đạc không nặng nhọc gì, Dương Niệm Niệm cũng không tranh giành với bạn.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Bốn người cùng lên xe buýt. Lần đầu đặt chân tới Kinh Thành, bà Mã Tú Trúc không khỏi mắt tròn mắt dẹt trước khung cảnh phố phường nhộn nhịp ngoài cửa sổ. Miệng bà ta cứ luyên thuyên trò chuyện với Hồng Lệ, chẳng thèm bận tâm đến ánh mắt tò mò của những người cùng chuyến xe.
Hồng Lệ thì có vẻ lơ đễnh hơn, đôi mắt vẫn lén lút dán chặt vào Dương Niệm Niệm ngồi ở chếch đối diện. Ngay cả Trịnh Tâm Nguyệt cũng nhận ra điều bất thường này.
“Này Niệm Niệm, sao cái cô chị dâu họ này cứ làm như có tật giật mình thế? Cứ lén lút liếc cậu mãi thôi.”
Dương Niệm Niệm cũng đã sớm để ý ánh mắt của Hồng Lệ nhưng không bận tâm. Cô nói nhỏ: “Chắc là cô ấy muốn nhờ vả mình tìm việc đây mà, nhưng lại ngại mở lời, sợ mình từ chối thẳng thừng.”
Trịnh Tâm Nguyệt hỏi khẽ: “Cậu có giúp không?”
Dương Niệm Niệm dứt khoát lắc đầu: “Không. Nếu cô ấy ở đây ổn định, chẳng mấy chốc chồng cô ấy cũng sẽ lên. Hồi trước, chồng cô ấy, cái gã Mã Hạo đó còn mượn rượu làm loạn, bị Thời Thâm đánh cho một trận tơi bời.” Cô không muốn phải bận tâm đi lo liệu chuyện này cho người không thân thiết.
Trịnh Tâm Nguyệt nghe vậy, lập tức có thành kiến với Hồng Lệ. Dù biết việc làm của Mã Hạo không liên quan đến cô ta, nhưng dân gian có câu, 'nồi nào úp vung nấy'. Thế nên, khi Hồng Lệ lại lén nhìn Dương Niệm Niệm, Trịnh Tâm Nguyệt bèn quay đầu lườm cho một cái sắc lẹm, làm Hồng Lệ giật nảy mình, vội vàng cụp mắt xuống ngay.
Sau gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng họ cũng về đến ngôi nhà tứ hợp viện. Vừa mở cánh cửa sân, Tiểu Hắc đã sủa “gâu gâu” vang trời, chồm chồm về phía bà Mã Tú Trúc và Hồng Lệ.
Bà Mã Tú Trúc lườm nó một cái, buột miệng mắng: “Cái con ch.ó c.h.ế.t tiệt này, ngay cả người trong nhà cũng không nhận ra là sao!”
Nói rồi, bà ta đưa mắt tinh tế dò xét khắp căn tứ hợp viện. Giọng bà chợt trở nên chua chát, đầy vẻ ghen tị: “Hèn gì hai đứa cứ bám riết lấy thành phố mà chẳng chịu về quê. Nhìn cái nhà này mà xem, cứ như ở trong cung vua vậy, đúng là sướng đến tận xương rồi còn gì.”