Trịnh Tâm Nguyệt không chịu nổi cái vẻ ủy mị đó của cậu ta, vỗ mạnh vào tay Tiêu Ngũ một cái.
"Một đại nam nhi mà cứ mít ướt thế hả? Không thấy mất mặt lắm sao? Chúng ta chỉ tốt nghiệp thôi chứ có phải là 'đi về nơi xa lắm' đâu mà khóc lóc!"
Dương Niệm Niệm nhìn thấy dáng vẻ đó của Tiêu Ngũ cũng không nhịn được mà bật cười khanh khách, liền nhắc khéo.
"Cậu không phải còn muốn đi ăn cưới Tâm Nguyệt sao? Mới hơn hai tháng nữa thôi là chúng ta lại được gặp nhau rồi."
Tiêu Ngũ lúc này mới sực nhớ ra chuyện Trịnh Tâm Nguyệt sắp sửa kết hôn, nỗi buồn vừa dâng lên cũng tan biến sạch. Cậu ta gãi đầu, cười hì hì đầy ngượng ngùng: "Xem tớ này, suýt nữa thì quên khuấy mất chuyện đại sự như thế."
Nhắc đến chuyện kết hôn, Trịnh Tâm Nguyệt cười tươi roi rói như thể đang được nhúng vào vại mật ong. Cô hắng giọng, dặn dò: "Các cậu đến hôm đó nhất định phải có mặt đầy đủ đấy nhé! Bằng không thì sau này đến lượt các cậu lập gia đình, tôi cũng chẳng buồn đến chúc mừng đâu."
Tiêu Ngũ vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Chắc chắn rồi. Tớ còn chưa được thấy cậu mặc áo cưới bao giờ."
Trịnh Tâm Nguyệt lại nhìn về phía Dư Toại: "Học trưởng, nhất định phải đến đó nhé! Đến lúc đó cậu đi cùng Niệm Niệm một chuyến."
"Được." Dư Toại dịu dàng gật đầu đồng ý.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nghĩ đến chỉ hơn hai tháng nữa lại được gặp mặt, tâm trạng ai nấy đều phấn khởi lên trông thấy.
Sống chung một phòng ký túc xá mấy năm, giờ phải chính thức xa nhau, Trịnh Tâm Nguyệt có chút luyến tiếc. Tối hôm đó cô nằng nặc đòi ngủ chung với Dương Niệm Niệm, hai người trò chuyện đến hơn nửa đêm.
Vì còn lâu mới đến ngày kết hôn nên Trịnh Tâm Nguyệt cũng không vội về. Cô ở lại Kinh thành chơi thêm hai, ba ngày, rồi mới luyến tiếc lên chuyến tàu trở về Hải Thành.
Tiễn Trịnh Tâm Nguyệt xong, Dương Niệm Niệm định ở lại đơn vị của Lục Thời Thâm thêm vài ngày. Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi lấy sức thì xưởng sản xuất bên Kinh thành đã xảy ra vấn đề. Cô đành phải quay về xử lý.
Lý Phong Ích mấy ngày nay vì chuyện của xưởng mà đau đầu nhức óc, rầu rĩ không yên, đây là lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện như vậy nên chẳng biết phải xoay sở thế nào.
Vừa thấy Dương Niệm Niệm đến, cậu như tìm được chỗ dựa vững chắc, vội vàng nói: "Chị dâu, xưởng Thừa Vận đóng cửa rồi. Bây giờ không tìm thấy ông chủ đâu, xưởng của họ còn nợ chúng ta hơn ba vạn đồng tiền công. Em định đến lấy lại một số máy móc, thiết bị và máy kéo chưa bán hết của họ, nhưng công nhân ở đó nhất quyết không chịu, họ bảo vẫn chưa được thanh toán đồng nào."
Dương Niệm Niệm nghe xong vẫn bình tĩnh: "Tòa án đã can thiệp vào chưa?"
Lý Phong Ích gật đầu, vẻ mặt nặng trĩu nói: "Can thiệp rồi, mà chính vì họ can thiệp mà mọi chuyện mới trở nên rắc rối. Xưởng Thừa Vận còn nợ cả tiền của mấy nhà cung cấp khác, giờ ai nấy đều đang dòm ngó mấy chiếc máy kéo cùng máy móc ấy. Em nghĩ nếu cứ thế này thì số tiền chúng ta có thể thu lại chẳng đáng là bao. Không những không lấy lại được tiền công, có khi còn phải bù thêm cả tiền cho công nhân."
Dương Niệm Niệm im lặng một lát rồi hỏi tiếp: "Đã nộp toàn bộ hóa đơn, biên lai cho tòa án chưa?"
Lý Phong Ích đáp: "Nộp rồi, nhưng bên đó vẫn chưa phản hồi gì."
Dương Niệm Niệm thấy lo lắng ở đây cũng chẳng ích gì: "Chuyện này cậu đừng lo nữa, cứ để tôi giải quyết. Cậu cứ lo liệu chuyện ở xưởng cho ổn thỏa là được, tôi sẽ đích thân đến tòa án một chuyến."
Lý Phong Ích không yên tâm: "Chị đi một mình có ổn không? Em đi cùng chị nhé. Mấy ngày nay, những nhà cung cấp chưa đòi được tiền cũng đang tấp nập kéo đến tòa án đấy."
Dương Niệm Niệm chần chừ, cô ngại đi xe đạp có thể hơi bất tiện với chân cẳng của Lý Phong Ích.
Cậu nhìn ra băn khoăn của cô, liền nói: "Chị đừng lo. Giờ em đã quen xe đạp lắm rồi, đạp vững vàng, có thể chở cả Linh Linh với Kiều Kiều."
Biết Lý Phong Ích nói thật, Dương Niệm Niệm lập tức gạt bỏ lo lắng.
"Vậy được, chúng ta xuất phát ngay bây giờ."
"Được."
Lý Phong Ích ghé vào xưởng dặn dò người quản lý đôi lời, rồi cậu ta và Dương Niệm Niệm mỗi người một chiếc xe đạp, thẳng tiến đến tòa án.
Khi hai người đến cổng tòa án, vừa hay bắt gặp một đôi nam nữ đang đứng nói chuyện. Người phụ nữ quay lưng lại phía Dương Niệm Niệm, đang trò chuyện với một người đàn ông hói đầu.
"Tôi không cần xưởng, lấy cái xưởng cũ nát ấy làm gì? Lại còn phải bỏ tiền ra nữa. Chi bằng cứ đòi tiền mặt, còn cái xưởng thì thằng cha nào hám của ấy muốn thì cứ để cho nó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Máy móc và máy kéo cũng chẳng đáng giá là bao. Nếu ai cũng không cần xưởng thì tiền thanh toán xuống chắc chắn không đủ để chia." Người đàn ông lo lắng nói.
Người phụ nữ lại nói: "Vậy thì cứ để tòa án mang xưởng đi bán đấu giá. Chúng ta đến đây để đòi nợ, chứ không phải để bù tiền vào. Cứ cầm tiền về rồi muốn mua nhà ở đâu mà chẳng được? Lấy cái xưởng nát này làm gì?"
Dương Niệm Niệm cảm thấy giọng nói của người phụ nữ rất quen, nhưng lại không nhớ ra là ai. Tuy nhiên, cô có thể chắc chắn một điều, cặp vợ chồng này cũng là chủ nợ của xưởng Thừa Vận.
Cô dừng chiếc xe đạp cổ lỗ sỉ lại, định rảo bước vào cổng tòa án. Khi đi ngang qua người phụ nữ, cô vô tình liếc nhìn một thoáng. Người phụ nữ cũng vừa lúc quay lại, hai ánh mắt chạm nhau, cả hai đều ngỡ ngàng.
Người phụ nữ hé miệng, định cất lời, nhưng lại chẳng thành tiếng.
Dương Niệm Niệm chỉ lướt mắt qua, rồi lặng lẽ quay người, lập tức bước vào cổng.
Lý Phong Ích là người tinh tường, cậu ta nhận ra sự khác lạ trên nét mặt hai người phụ nữ, bèn khẽ hỏi.
"Chị dâu, chị quen cô ấy à?"
Dương Niệm Niệm nhẹ giọng đáp: "Hồi mới chân ướt chân ráo vào đại học ở Kinh thành, cô ta từng là bạn cùng phòng của chị. Sau này cô ta bị đuổi học. Mối quan hệ giữa chị và cô ta vốn không tốt đẹp, cứ coi như không quen biết thì hay hơn."
Lý Phong Ích nghe vậy, quay đầu lại nhìn, thấy người phụ nữ kia vẫn đang dán mắt nhìn theo bóng lưng Dương Niệm Niệm.
Người đàn ông thấy vợ cứ nhìn hai người vừa đi vào, không khỏi lấy làm lạ.
"Em nhìn gì thế? Em quen họ à?"
Kiều Cẩm Tịch hoàn hồn, vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không quen biết."
Cô ta hít một hơi thật sâu, rồi dứt khoát nói: "Vào thôi!"
Người đàn ông không nghi ngờ gì, đi theo Kiều Cẩm Tịch vào trong.
Hai người bước vào mới hay, Dương Niệm Niệm hóa ra cũng đến vì chuyện của xưởng Thừa Vận.
Cán bộ tòa án gọi hai bên lại để cùng nhau bàn bạc.
"Hai vị hiện là hai chủ nợ lớn nhất của xưởng Thừa Vận. Toàn bộ máy móc, máy kéo của xưởng khi thanh lý cũng không đủ để thanh toán tiền công cho công nhân và các khoản nợ khác. Thế nên, phương án tốt nhất lúc này là tìm người đứng ra tiếp quản xưởng. Phần đất cùng nhà xưởng này đều thuộc về ông chủ Thừa Vận. Hiện tại, tổng giá trị ước tính là 56.350 tệ. Vậy hai bên, ai muốn lấy tiền mặt, ai muốn tiếp quản xưởng?"
Người chồng của Kiều Cẩm Tịch vừa định mở lời, liền bị cô ta níu tay áo, đưa mắt ra hiệu không được nói thêm gì.
Kiều Cẩm Tịch vốn là người khôn ngoan, trong lòng đã nắm rõ ý định của Dương Niệm Niệm. Chỉ cần xem xét cách thức mà Dương Niệm Niệm lựa chọn, cô ta liền có thể hiểu rõ, bởi vậy chẳng hề hấp tấp đưa ra quyết định.
Lý Phong Ích cũng giữ im lặng, anh biết có chị dâu của mình ở đó thì mọi chuyện lớn nhỏ đều không tới lượt anh định đoạt.
Dương Niệm Niệm không hề do dự, thẳng thừng đáp lời: "Tôi muốn tiền mặt."
Đến lúc này, Kiều Cẩm Tịch mới dứt khoát nêu rõ quan điểm: "Tôi cũng muốn tiền."
Thấy cả hai người phụ nữ đều bày tỏ ý nguyện muốn nhận tiền, viên cán bộ công tác liền lên tiếng.
Vị cán bộ thở dài: "Nếu hai vị không có ý định tiếp quản, chúng tôi đành phải tiến hành bán đấu giá xưởng. Tuy nhiên, nếu giá khởi điểm không đạt mức mong muốn, tổng số tiền thu về có thể không đủ để chia đều cho tất cả, mà chỉ có thể phân chia theo một tỷ lệ nhất định."
"Vậy thì cứ chiểu theo tỷ lệ mà chia thôi. Đằng nào chúng tôi cũng chỉ cần tiền. Cái xưởng này đã đóng cửa từ lâu, vận khí xem ra chẳng còn, chúng tôi cũng không thiết tha gì." Người chồng của Kiều Cẩm Tịch kiên quyết khẳng định.
Dương Niệm Niệm liếc nhanh qua cái đầu hói bóng lưỡng của người đàn ông nọ, rồi tỏ vẻ ngập ngừng quay sang hỏi viên cán bộ công tác.
"Nếu tôi chỉ muốn nhận tiền thì rốt cuộc sẽ được bao nhiêu đây?"
Vị cán bộ công tác thành thật lắc đầu: "Điều này e rằng khó nói trước được, cô ạ. Trừ khi một trong hai bên đứng ra tiếp quản xưởng, thì bên còn lại mới có cơ hội nhận đủ số tiền của mình."