Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 515



Dương Niệm Niệm trầm ngâm một lát, trong óc dường như đang cân nhắc những tính toán lợi hại. Cô phải tìm cho mình một đường đi nước bước tối ưu nhất.

Thấy cô còn đắn đo, người cán bộ tiếp tục thuyết phục: “Tôi khuyên cô vẫn nên mua lại nhà máy này thì hơn. Trừ đi số tiền người ta nợ, cô chỉ cần bù thêm một chút là có thể mua đứt một cái nhà máy. Như vậy ít nhất cũng không bị mất trắng số tiền kia.”

Dương Niệm Niệm khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng: “Hơn năm vạn đồng, tôi hoàn toàn có thể mua một căn nhà tốt hơn ở những khu khác, chẳng tội gì phải chọn cái xưởng đã xập xệ này!”

Kiều Cẩm Tịch thấy Dương Niệm Niệm nói có lý, cũng vờ ra vẻ tinh ranh, cương quyết nói: “Tôi cũng không cần cái nhà máy này đâu. Cứ treo lên để đấu giá đi! Sớm trả hết tiền hàng còn nợ tôi là được.”

Người cán bộ không khuyên nữa, chỉ nói: “Đấu giá không nhanh được vậy đâu, các cô cứ về chờ kết quả.”

Nghe vậy, Dương Niệm Niệm nghiêng đầu nhìn Kiều Cẩm Tịch một cái, bất chợt lên tiếng: “Thật trùng hợp làm sao, đã chạm mặt nhau rồi, hay là chúng ta cùng đi uống chút nước, hàn huyên chuyện cũ cô thấy sao?”

Lòng Kiều Cẩm Tịch giật thót, cô ta vờ như không quen biết, mặt lạnh tanh đáp: “Cô nhận nhầm người rồi!”

Nói rồi, cô ta đứng dậy kéo chồng đi thẳng, không hề ngoảnh lại.

Ánh mắt Dương Niệm Niệm lóe lên một tia sáng đắc ý. Quả nhiên cô không đoán sai, Kiều Cẩm Tịch không dám nhận cô.

Người cán bộ thấy thế, quay sang nói với Dương Niệm Niệm: “Các cô cũng về trước đi. Chúng tôi sẽ ưu tiên trả lương cho công nhân trước, sau đó mới mang nhà máy đi đấu giá để phân chia nợ nần. Quá trình này không thể nhanh được đâu, riêng việc đấu giá nhà máy thôi cũng không biết mất bao lâu nữa.”

Dương Niệm Niệm vẫn ngồi yên, nhẹ nhàng hỏi: “Nếu tôi mua luôn cái nhà máy này thì phải chi thêm bao nhiêu tiền nữa ạ?”

Người cán bộ ngạc nhiên nhìn cô, rồi lật xem tài liệu: “Không đến hai vạn đồng tiền.”

“Giấy tờ sở hữu các thứ có làm được không? Sau này có tranh chấp quyền sở hữu gì không?” Dương Niệm Niệm hỏi rất cẩn thận.

Người cán bộ nghe ra ý định của cô, kiên nhẫn giải thích: “Những chuyện này cô cứ yên tâm. Mua từ tòa án, đều đã trải qua thủ tục hợp pháp, sẽ không có bất kỳ tranh chấp nào.”

Dương Niệm Niệm làm ra vẻ khó xử, thở dài: “Nếu không lấy nhà máy, chúng tôi cũng không thể lấy lại hết tiền công nợ. Thôi, thà bỏ thêm tiền mua nhà máy còn hơn, coi như là không lỗ.”

Lý Phong Ích ngạc nhiên nhìn sang chị dâu. Trong lòng cậu ấy cảm thấy hơi lạ, nhưng không nói gì. Chị dâu lúc nào cũng có chủ kiến, nếu đã quyết định mua nhà máy thì chắc chắn là có ý đồ riêng.

Người cán bộ nghe cô muốn mua nhà máy thì có chút mừng rỡ, vì như thế sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian đi thủ tục nhiêu khê. Hắn cười nói: “Thật ra cô đưa ra quyết định này là đúng. Bỏ thêm chút tiền mua đứt một cái nhà máy, giá trị của nó ở đó, dù gì cũng hơn là nhận được một khoản tiền đền bù chẳng thấm tháp vào đâu sau này. Cô về mang giấy tờ đến đây, tôi sẽ giúp cô làm thủ tục.”

“Vâng.”

Dương Niệm Niệm mừng như mở cờ trong bụng nhưng ngoài mặt không hề biểu hiện. Sau khi đồng ý dứt khoát, cô liền kéo Lý Phong Ích rời khỏi tòa án.

Ra đến cửa, Lý Phong Ích không nhịn được hỏi: “Chị dâu, không phải chị không định lấy cái nhà máy sao? Sao lại đổi ý đột ngột thế?”

Dương Niệm Niệm cười ranh mãnh: “Ai bảo cậu là chị không định lấy? Ngay từ lúc nghe thấy bọn họ nói chuyện ở cổng, chị đã muốn mua rồi.”

Lý Phong Ích càng không hiểu: “Thế sao không nói thẳng là muốn mua ngay từ đầu? Dù gì bọn họ cũng đâu có ý định lấy nhà máy này.”

Dương Niệm Niệm cười càng ranh mãnh, hệt như một con cáo nhỏ, đôi mắt lấp lánh tinh quái: “Cậu có thể đã không để ý, nhưng Kiều Cẩm Tịch lúc nãy ở cửa thề thốt không muốn nhà máy này, thế nhưng khi người cán bộ hỏi cô ta có muốn không, cô ta lại không trả lời ngay. Rõ ràng là cô ta muốn xem quyết định của chị thế nào.”

“Cô ta tám phần nghĩ chị cũng không cần nhà máy là do nhà máy này không có lợi. Vì thế cô ta mới nói không cần. Nếu chị nói chị muốn, cô ta chắc chắn sẽ tranh giành với chị, đến lúc đó chúng ta có lấy được nhà máy này hay không thì không chắc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lý Phong Ích kinh ngạc thốt lên: “Chị dâu, quả thật là em phải học hỏi chị nhiều. Cái chi tiết này em không hề để ý.”

Dương Niệm Niệm cười khẽ: “Những thứ này đều là kinh nghiệm tích lũy từ những chuyện vụn vặt hàng ngày, từ từ rồi em sẽ biết thôi.”

Cô dắt xe đạp: “Đi thôi, chị về lấy giấy tờ. Cậu về nói với Nhược Linh một tiếng, đừng nấu cơm, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn.”

Lý Phong Ích đồng ý ngay, dắt xe rồi đạp đi.

Việc mua lại nhà máy Thừa Vận qua tòa án rắc rối hơn so với mua trực tiếp từ Phòng Quản Lý Đất Đai một chút. Thủ tục buổi chiều không xong hết được, hôm sau còn phải đến thêm một chuyến nữa.

Dương Niệm Niệm đành phải quay về xưởng tìm Lý Phong Ích. Bác bảo vệ nói cậu ấy đã về nhà đón vợ, lát nữa sẽ quay lại ngay.

Dương Niệm Niệm định vào văn phòng chờ, không ngờ vừa mới dựng xe đạp xong, phía sau đã có người gọi: “Dương Niệm Niệm.”

Kiều Cẩm Tịch lúc này đã thay một bộ đồ khác, trên tay là chiếc túi xách hàng hiệu, dưới chân là đôi giày da bóng lộn, ăn mặc như một quý bà giàu có, dáng vẻ kiêu ngạo.

Dương Niệm Niệm nhìn bộ dáng cô ta đến để thị uy, nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Kiều Cẩm Tịch liếc nhìn nhà máy, sau đó lại nhìn Dương Niệm Niệm, cười nhạt: “Chúng ta cũng xem như bạn cũ rồi, tôi muốn mời cô đi uống nước, ăn cơm tối để ôn lại chuyện cũ.”

Từ tòa án trở về, cô ta cứ nhớ mãi Dương Niệm Niệm ăn vận chỉnh tề, trông còn mặn mà, xinh đẹp hơn cả thuở đến trường, trong lòng vô cùng tiếc nuối. Lẽ ra buổi sáng ra ngoài cô ta phải trang điểm thật kỹ mới phải. Thế nên lần này tới, cô ta cố ý ăn mặc rất lộng lẫy, chỉ để lấy lại thể diện.

Dương Niệm Niệm từ chối thẳng thừng: “Tôi đã hẹn với em chồng rồi.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Kiều Cẩm Tịch thực lòng chẳng muốn mời mọc cô làm gì, nghe cô nói vậy cũng chẳng buồn khách sáo thêm. Cô ta lấy tay vuốt lại mái tóc bồng bềnh, bỗng chuyển đề tài, hỏi sang chuyện khác: “Cái xưởng này là cô đứng ra mở, hay là của chú em chồng cô thế?”

Dương Niệm Niệm không đáp lời ngay, mà hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ có gì khác biệt ư?”

Thấy cô không trả lời thẳng thắn, Kiều Cẩm Tịch trong lòng đã đoán được tám chín phần là cô không phải chủ xưởng. Cô ta cười nhạt, ra chiều khách sáo: “Thật ra cũng chẳng khác biệt gì đâu, chỉ là tôi thấy quá đỗi trùng hợp, chúng ta học cùng một trường, nào ngờ lại có duyên cùng gắn bó với cái nghiệp làm ăn này.”

“Ngày trước tôi còn cứ ngỡ bị nhà trường đuổi học là coi như đời mình đã chấm dứt. Ai ngờ, ông trời lại thương xót tôi, đối đãi không bạc bẽo chút nào. Tuy phải bỏ học dở dang, nhưng lại cho tôi gặp được người chồng hiện tại, nhờ vậy mà tôi cũng có được một cuộc đời sung túc, vinh hoa phú quý hơn hẳn người khác.”

Thấy Kiều Cẩm Tịch cứ một hai nhấn nhá vào mấy chữ 'vinh hoa phú quý hơn người', Dương Niệm Niệm ngay lập tức đoán ra ý đồ của đối phương. Vì thế, cô thẳng thừng bóc trần bộ mặt thật của Kiều Cẩm Tịch: “Vậy ra, cô đến đây chỉ muốn cho tôi thấy cô sống sung túc, còn lên mặt bà chủ rồi phải không?”

Kiều Cẩm Tịch cười duyên: “Ôi chao, cô hiểu lầm rồi. Tôi vừa nói rồi mà, tôi chỉ thấy bạn học cũ gặp nhau, có cái duyên lạ lùng như vậy, nên muốn hàn huyên dăm ba câu chuyện xưa thôi mà.”

Dương Niệm Niệm đương nhiên không mắc cái bẫy mập mờ đó: “Cô chẳng cần phải diễn trò trước mặt tôi. Cô đơn giản chỉ là cảm thấy ngày xưa ở trường học không thuận buồm xuôi gió, khi bị đuổi học muốn níu kéo mối quan hệ tốt đẹp với tôi nhưng tôi lại không bằng lòng. Nên giờ có dịp phải đến khoe khoang trước mặt tôi cho hả dạ chứ gì?”

Kiều Cẩm Tịch thấy Dương Niệm Niệm phơi bày hết mọi suy nghĩ thầm kín của mình, cũng chẳng buồn che đậy thêm. Cô ta đắc ý khoe khoang: “Có lẽ là vậy! Nếu là cô, tôi dám chắc cô cũng sẽ có suy nghĩ y hệt tôi thôi! Hồi đó ở trường, chúng bây đứa nào đứa nấy đều coi thường tôi, nghĩ tôi là con nhà quê chẳng có tiền bạc gì. Nào ngờ, tôi cũng có thể tìm được một ông chồng giàu có, đường đường chính chính trở thành bà chủ nhà giàu đó sao?”

Dương Niệm Niệm nhún vai, thản nhiên đáp: “Cái lý lẽ đó chẳng thể đứng vững đâu. Thứ nhất, cô đến trước mặt tôi để khoe khoang là đã sai lè rồi, chưa kể nói chuyện chọn đàn ông, mắt nhìn của cô so với tôi còn kém xa lắm.”

Vẻ đắc ý trên mặt Kiều Cẩm Tịch cứng đờ. Cô ta cố nén cơn bực dọc, chỉnh lại gương mặt rồi nói: “Tìm đàn ông phải nhìn vào tài cán thực sự, chứ không phải chỉ chăm chăm vào vẻ bề ngoài. Tôi đâu phải loại người nông cạn, thiển cận đến thế.”

Nói đoạn, cô ta liếc xéo từ đầu đến chân Dương Niệm Niệm bằng ánh mắt khinh thị, châm chọc: “Tôi sẽ không giống một vài người, chỉ biết coi trọng cái vẻ ngoài hào nhoáng, lại còn làm bộ làm tịch thanh thuần, tự cho mình là cao quý hơn người.”