Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 522



"Cảm ơn thím."

Lục Hải Châu vui vẻ đón lấy gói quà vặt, rồi lại cùng hai đứa em trai chạy tót ngay vào căn phòng phía tây, chia nhau ăn quà. Cô bé không hề ăn mảnh, chia đều cho các em, đứa nào cũng tíu tít.

Chẳng mấy chốc, Lục Quốc Chí vai vác chiếc cuốc, từ ngoài đồng trở về. Vừa vào đến sân, ông đã cất tiếng hỏi đầy hăm hở:

"Ba nghe nói thằng Thâm với con dâu về rồi à?"

Lục Khánh Viễn đứng ngoài sân, đáp vọng vào:

"Về rồi ba, đang ở nhà trên đấy ạ."

Nghe thấy tiếng ba chồng ngoài sân, Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm cùng nhau bước ra khỏi nhà.

Dương Niệm Niệm cất tiếng gọi: “Ba!”

Lục Thời Thâm cũng gọi: “Ba.”

Người lớn tuổi nào chẳng thích cảnh con cháu tề tựu, quây quần đông vui. Nhìn thấy cậu con trai út và con dâu đã lâu ngày không gặp gỡ nay trở về, lòng Lục Quốc Chí vui mừng khôn xiết. Ông hồ hởi cất tiếng:

"Ba vừa vào thôn, đã nghe mấy bà mấy cô hàng xóm bảo hai đứa bây về rồi. Mấy đứa nhỏ mừng quýnh chạy về nhà trước, về được là tốt rồi, về được là tốt rồi!"

Con trai út và con dâu có bản lĩnh làm ăn, cả làng ai nấy cũng đều thầm ngưỡng mộ ông.

Lúc này, Lục Khánh Viễn mang thau gà đã được làm sạch lông đến, đặt vào chiếc chậu men.

"Ba với thằng Thâm vào nhà nói chuyện trước đi, con làm nốt cái này xong sẽ vào ngay."

Lục Quốc Chí khoát tay: "Cứ để mẹ bây làm, bây đạp xe qua nhà bác Ba Ngô lấy chai rượu về, tối ba cha con mình làm vài chén."

Nghe ba nói thế, Lục Khánh Viễn cúi người rửa tay ở giếng nước, rồi vào nhà lấy một chiếc vỏ chai không, đạp xe đi ngay.

Bác Ba Ngô là chủ một tiệm tạp hóa ở thôn bên cạnh, chuyên bán rượu cân. Bà con hàng xóm quanh đây đều sang mua rượu của ông. Lục Khánh Viễn cũng là khách quen nên hai người chào hỏi nhau rất thân tình.

Bác Ba Ngô vừa thấy Lục Khánh Viễn cầm chai rượu sang, đã tươi cười hỏi:

"Nhà có khách quý à?"

Lục Khánh Viễn đưa chai rượu cho ông: "Em trai với em dâu cháu mới về, ba cháu mừng quá nên rủ ba cha con làm vài ly rượu mừng."

Bác Ba Ngô vừa đong rượu vừa tấm tắc khen:

"Thằng em bây có chí khí, bản lĩnh đấy chứ! Nhà bây sau này tha hồ mà hưởng phúc."

Lục Khánh Viễn cũng thấy tự hào, cười gật đầu:

"Em trai cháu từ bé đã thích luyện võ, thích đi bộ đội, có cái chí lớn lắm. Mà em dâu cháu cũng giỏi giang, là sinh viên trường Đại học Kinh tế danh giá, năm nay mới ra trường đó bác."

Bác Ba Ngô đã nghe chuyện này từ lâu rồi. Ở cái thôn này, có một sinh viên đại học danh giá đã là chuyện lớn lao, cả làng này ai mà chẳng biết? Ông tò mò hỏi thêm:

"Thế có được Nhà nước phân công việc không? Sinh viên Đại học Kinh tế thì ít nhất cũng phải làm một chân cán bộ nho nhỏ chứ nhỉ?"

Lục Khánh Viễn thật thà đáp:

"Em dâu cháu muốn tự kinh doanh, nên không nhận công việc Nhà nước phân phó."

Bác Ba Ngô nghe xong, tiếc nuối ra mặt: "Trời đất! Làm ăn buôn bán khó lắm con à. Vẫn là làm ở cơ quan nhà nước thì tốt hơn, ổn định cơm áo, sau này khỏi lo đói kém."

Lục Khánh Viễn tuy chất phác, nhưng đầu óc lại sáng suốt. Hắn biết em dâu có học, nhìn xa trông rộng hơn mình nên không khăng khăng vào cái lối nghĩ giống những người khác.

"Em dâu cháu có bằng cấp như vậy, dù không nhận việc Nhà nước phân, thì tự đi xin việc cũng có hàng tá việc tốt chờ sẵn."

Nói đến đây, bác Ba Ngô cũng không nói thêm gì nữa, đong đầy rượu vào chai rồi đưa lại cho anh.

"Ba hào."

Lục Khánh Viễn rút tiền ra trả, rồi cầm chai rượu, vui vẻ đạp xe về nhà.

Buổi tối, Quan Ái Liên nấu một nồi to thịt gà hầm miến dong thơm lừng, xung quanh chiếc nồi gang lớn còn dán một vòng bánh bột ngô vàng ươm. Món ăn này ở nông thôn chỉ khi ăn tết hoặc có giỗ chạp mới được làm.

Theo thói quen, mâm cơm thường ngày sẽ được bày hết lên một cái mâm lớn, cả nhà quây quần lại cùng ăn. Nhưng Quan Ái Liên nhớ đến thói quen của mẹ chồng thích dùng đũa đảo thức ăn trong mâm, mà em dâu lại là người sạch sẽ, chắc chắn sẽ không quen nên đã tỉ mỉ múc thức ăn vào từng bát riêng cho mỗi người.

Cô còn cố ý gắp nhiều thịt gà hơn vào bát của Dương Niệm Niệm, cười tít mắt nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Em dâu, em ăn nhiều vào. Gà nhà mình nuôi, thịt chắc và ngon lắm đó."

Dương Niệm Niệm đón lấy bát, thấy bát mình nhiều thịt hơn hẳn mọi người, cô mỉm cười e dè, rồi lấy lý do ăn không hết, gắp sang bát Bảo Bảo mấy miếng.

"Em dâu, em ăn đi, đừng gắp cho thằng bé, trong nồi còn nhiều mà." Quan Ái Liên vội nói.

"Không sao đâu chị, em cũng ăn không hết." Niệm Niệm đáp.

Cô nói xong, lại gắp thêm hai miếng thịt gà có da vào bát Lục Thời Thâm. Lục Quốc Chí thì nâng chén rượu, cùng hai người con trai làm hai ly cạn.

Bữa cơm diễn ra rất ấm cúng và chan hòa, không hề có sự xuất hiện của bà Mã Tú Trúc.

Ăn xong, Quan Ái Liên đưa ba đứa trẻ về phòng đi ngủ. Mấy người lớn thì ngồi lại phòng khách, bắt đầu trò chuyện.

"Thằng Thâm, lần này con nghỉ mấy ngày?" Lục Quốc Chí hỏi.

Lục Thời Thâm đáp:

"Ba ngày, ngày kia con phải về đơn vị rồi ba ạ."

Lục Khánh Viễn tiếp lời: "Thế là sáng mai em phải đi tàu về rồi sao?"

Lục Thời Thâm gật đầu: "Sáng mai em đi chuyến sớm."

Quan Ái Liên thấy hai vợ chồng vất vả lắm mới về được một lần, muốn giữ Dương Niệm Niệm ở lại thêm vài ngày.

"Hay em dâu cứ ở lại thêm mấy hôm, sau đó để anh Khánh Viễn đưa em về Kinh thành sau?"

Chưa kịp để Dương Niệm Niệm trả lời, Lục Thời Thâm đã nói:

"Cô ấy sẽ về cùng em."

Quan Ái Liên biết tính Lục Thời Thâm đã quyết thì không thay đổi, nên cũng không cố giữ nữa.

Dương Niệm Niệm cười nói:

"Chị dâu, để sang năm, khi anh Thâm được nghỉ đông, bọn em sẽ về ở thời gian dài hơn."

Quan Ái Liên gật đầu: "Được, vậy hai đứa về nhớ gọi điện về nhà trước, chị dọn dẹp chăn màn trước. Nhà giờ đã có điện thoại rồi, tiện lắm."

Lục Quốc Chí tiếp lời: "Ở nhà mọi việc đều ổn, các con không phải lo lắng, chỉ cần chăm sóc tốt cho nhau là được. Có thời gian thì về thăm nhà nhiều hơn nhé."

Ông ngừng một lát, rồi nhìn Lục Thời Thâm nói:

"Giờ Niệm Niệm cũng tốt nghiệp rồi, hai đứa cũng nên lo chuyện sinh con đẻ cái đi thôi."

Mã Tú Trúc ở bên vừa nghe thấy thế, không nhịn được xen vào:

"Đúng đấy, phải sinh con thôi. Trẻ tuổi sinh đẻ mới dễ dàng. Nếu hai đứa sinh con gái thì cứ sinh thêm đứa nữa. Lúc ấy có thể gửi con cho vợ chồng thằng Khánh Viễn chăm sóc, đóng tiền phạt rồi sinh thêm đứa nữa cũng được."

Vợ chồng Lục Khánh Viễn không có ý kiến gì, bởi việc sinh mấy đứa con là do hai vợ chồng em trai quyết định.

Lục Thời Thâm cúi đầu, nói một cách dứt khoát:

"Dù là trai hay gái, sau này bọn con cũng chỉ sinh một đứa thôi."

Mã Tú Trúc há miệng định phản bác, nhưng bị Lục Quốc Chí lườm một cái sắc lạnh, bà ta đành im bặt. Ông nói:

Ếch Ngồi Đáy Nồi

"Sinh mấy đứa là do hai đứa bây tự quyết định, ba mẹ không xen vào đâu."

Một đứa còn chưa sinh, lo chuyện sinh đứa thứ hai làm gì? Lỡ bị phát hiện, ảnh hưởng đến tiền đồ của thằng út thì không hay chút nào.

Dương Niệm Niệm lặng lẽ quan sát biểu cảm của mọi người, đáy mắt khẽ ánh lên ý cười. Cô vẫn im lặng, bởi lẽ chuyện sinh con hay không, sinh mấy đứa, đều là việc cô tự quyết. Cô không muốn bị ai thúc ép hay can thiệp.

Còn về chuyện Lục Quốc Chí giục sinh con trai, lý do cô không nói gì, đơn giản là vì cô đã mang thai rồi.

Lục Khánh Viễn thấy không khí có vẻ ngượng ngùng, liền lái sang chuyện khác:

"Em dâu này, có chuyện này nhờ em cho ý kiến. Bây giờ nhà nước khuyến khích bà con nông dân làm kinh tế để thoát nghèo. Thôn mình có một quả đồi, được cho thuê miễn phí năm đầu, đến năm thứ hai mới phải đóng tiền. Lại còn được vay vốn không cần thế chấp. Anh tính thuê nó để trồng cây ăn quả."

Quan Ái Liên cũng nói thêm:

"Em dâu, vợ chồng chị đã bàn bạc mấy hôm nay rồi, vẫn chưa quyết định được. Đang định gọi điện hỏi ý kiến em, may sao hai đứa lại về đây."