Đôi mắt Dương Niệm Niệm sáng bừng lên, định cất lời thì Mã Tú Trúc đã nhanh nhảu dội ngay một gáo nước lạnh vào cuộc nói chuyện.
“Nhận thầu cái quả đồi đó làm gì? Cây ăn quả có phải trồng một năm là ra trái ngay đâu? Chờ các người bỏ tiền mua giống vào, rồi lo bận bịu cả năm trời mà chưa thu lại được vốn. Lại còn phải đóng tiền nhận thầu, lúc đó có muốn không làm cũng chẳng được. Vợ chồng các con chẳng phải người làm ăn buôn bán, cứ thành thật mà lo cấy cày cho xong!”
Lục Khánh Viễn và Quan Ái Liên nghe mà trong lòng nặng trĩu, nhưng họ không phản bác. Dù sao thì, những lời nói nản lòng như thế này họ cũng chẳng nghe một lần.
Lục Quốc Chí ngồi bên cạnh cũng im lặng, không tỏ vẻ đồng tình cũng chẳng phản đối.
Dương Niệm Niệm thấy vợ chồng Lục Khánh Viễn rất kiên định với ý định nhận thầu quả đồi, chắc chắn là họ đã suy nghĩ kỹ lắm rồi.
Có ý tưởng làm ăn là chuyện tốt, chứng tỏ họ có chí tiến thủ.
“Anh cả, chị dâu, em thấy ý tưởng của hai người rất hay. Chúng ta đều là nông dân, nhận thầu quả đồi để trồng cây ăn quả cũng không phải là rời xa gốc gác. Rủi ro đầu tư cũng thấp, chỉ cần cây trồng ra quả là không lo không có tiền kiếm...”
Mã Tú Trúc cắt ngang lời cô.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Con đừng có nói suông mà làm hỏng đầu óc chúng nó. Cái chốn đồi núi xa xôi này thì làm ăn gì mà phát được? Nếu kiếm được tiền thì đã đến lượt vợ chồng chúng nó nhận thầu à? Tao bảo này, cứ thành thật mà cày mấy sào ruộng ở nhà đi, đừng có bày vẽ lung tung.”
“Nơi vùng đồi núi này đường sá thì bé tẹo, xe cộ còn không vào được thì làm ăn gì? Có trồng ra quả cũng chẳng bán được, đến lúc đó tiền mất tật mang, đến cái quần lót cũng chẳng còn.”
Nông dân không lo làm nông dân, bày đặt kinh doanh cái gì!
Lục Thời Thâm khẽ liếc nhìn Mã Tú Trúc, trầm giọng nói.
“Để Niệm Niệm nói cho hết.”
Lục Quốc Chí thấy con trai út lên tiếng thì trừng mắt nhìn vợ một cái, quát.
“Các con chúng nó đang bàn chuyện làm ăn, bà không hiểu thì nói ít lại, đừng có làm phiền.”
Mã Tú Trúc thấy mọi người đều không nghe lời mình, bĩu môi nói.
“Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa, tôi ngậm chặt miệng lại đây! Các người cứ bàn đi! Tôi xem các người bàn ra được cái trò gì!”
Bà ta tin chắc rằng vợ chồng Lục Khánh Viễn chẳng phải người làm ăn, mà nếu có nhận thầu quả đồi thì chắc chắn sẽ lỗ vốn.
Lục Khánh Viễn vốn đang tràn đầy hy vọng, nghe thấy lời của Mã Tú Trúc thì bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề thực tế.
Anh có chút nản lòng.
“Đúng là đường đi cũng là một vấn đề.”
Trồng cây ăn quả một hai năm đầu chắc chắn không có cách nào thu hồi vốn, anh không thể bỏ tiền ra để sửa một con đường mới được, làm gì có cái vốn đó.
Dương Niệm Niệm không hề cảm thấy đường sá là vấn đề. Cô nói một cách dứt khoát.
“Anh cả, chuyện đường đi anh không cần lo. Chỉ cần anh thật sự muốn nhận thầu quả đồi của làng, em sẽ bỏ tiền ra sửa đường.”
Vẻ mặt Lục Khánh Viễn lập tức lộ rõ sự kinh ngạc, anh sửng sốt hỏi lại.
“Em dâu, em, em không đùa đấy chứ? Sửa một con đường tốn không ít tiền đâu.”
Quan Ái Liên cũng nói theo, “Em dâu, anh chị làm ăn sao có thể để em bỏ tiền ra sửa đường chứ? Đây không phải là chuyện một hai đồng bạc.”
Dương Niệm Niệm lặng lẽ liếc nhìn Lục Thời Thâm. Thấy chồng mình không có ý phản đối, cô mới mỉm cười nói.
“Anh cả, chị dâu, em cũng không giấu hai người. Mấy năm nay em buôn bán cũng khá, kiếm được chút tiền để dành. Trước đây em đã nghĩ phải giúp hai người làm một việc gì đó để cuộc sống đỡ vất vả hơn, nhưng cứ mãi không nghĩ ra được. Nếu hai người muốn nhận thầu quả đồi trồng cây ăn quả thì cứ làm đi, em cũng coi như góp một chút công sức cho quê hương.”
Số tiền cô kiếm được, sớm muộn cũng phải làm chút việc công ích cho làng xã, như vậy cũng có lợi cho Lục Thời Thâm.
Thừa dịp này, một là giúp đỡ anh chị dâu, hai là xây dựng quê hương, tạo dựng một hình ảnh tốt đẹp.
Lục Khánh Viễn động lòng, nhưng vẫn còn chút do dự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sửa đường tốn nhiều tiền như vậy, lỡ việc làm ăn không nên thì chẳng phải là làm em dâu lỗ cả đống tiền sao?”
Quan Ái Liên cũng cảm thấy có áp lực.
“Em dâu, chị thấy thôi đi! Sửa đường không phải là một số tiền nhỏ đâu.”
Thái độ của Dương Niệm Niệm rất kiên định, cô hoàn toàn ủng hộ ý tưởng làm ăn của hai người họ.
“Anh cả, chị dâu, hai người đừng suy nghĩ quá nhiều. Tiền em kiếm được, sớm muộn gì cũng phải đóng góp cho quê hương. Nhân chuyện này, chính là vừa vặn.”
Nói rồi, cô khẽ chạm vào tay Lục Thời Thâm, ý bảo anh nói giúp một câu.
Lục Thời Thâm lập tức nói với vẻ mặt nghiêm nghị, “Bây giờ anh chị còn trẻ, còn khoẻ, muốn làm thì phải làm ngay đi. Có sự ủng hộ và tạo điều kiện từ nhiều phía, đây chính là một cơ hội tốt.”
Thấy vợ chồng em trai đều đồng tình, Lục Khánh Viễn và Quan Ái Liên đưa mắt nhìn nhau, vừa mới dứt khoát thì bà Mã Tú Trúc lại bắt đầu càm ràm.
Bà ta trợn tròn mắt, nước bọt văng tung tóe mà nói lớn.
“Các người có phải bị ma ám hết rồi không? Buôn bán hoa quả thì được bao nhiêu tiền lời lãi? Ba đồng một mớ hoa quả còn chẳng đủ để đổ bê tông làm đường. Sao không đem thẳng số tiền làm đường ấy mà đưa cho vợ chồng thằng cả? Vừa không phải bận rộn vất vả mà lại có cái ăn cái tiêu. Bỏ tiền ra làm đường, người ta sau lưng sẽ chê cười cho là đồ ngốc nghếch!”
Ông Lục Quốc Chí lúc này lại ra vẻ là người từng trải, lấy ra phong thái của một chủ gia đình mà nghiêm giọng mắng.
“Bà biết cái gì mà nói? Niệm Niệm làm thế là để thằng Khánh Viễn và con Ái Liên có nghề nghiệp mà xoay sở, cũng là để thằng Thâm gây dựng được hình ảnh tốt đẹp, có lợi cho việc thăng tiến trong bộ đội. Bà đừng đem cái suy nghĩ thiển cận của mình ra mà áp đặt cho mọi chuyện.”
“Thằng Thâm có bản lĩnh, muốn vươn cao, còn muốn giúp đỡ anh trai một phần. Chúng ta làm cha mẹ, không thể cứ ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn thấy cái lợi lộc nhỏ nhoi trước mắt.”
Vợ chồng thằng út có năng lực, sau này ắt sẽ làm nên nghiệp lớn. Ông cũng phải nhìn xa trông rộng, trở thành một người có tầm nhìn chiến lược.
Dương Niệm Niệm nén lại nụ cười, lập tức khen ngợi ông Lục Quốc Chí hết lời.
“Thưa ba chồng, ba quả thật là người có quyết đoán và tầm nhìn xa. Ba nói chí phải, tầm nhìn của chúng ta cần phải rộng hơn một chút. Muốn làm ăn kiếm tiền thì phải có gan. Hơn nữa anh Thâm được điều về Kinh Thành rồi, sau này tiền đồ xán lạn, chúng ta phải nghĩ đến chuyện lâu dài.”
Lục Khánh Viễn không ngờ người cha ruột lại ủng hộ mình đến vậy. Anh cảm động đến đỏ hoe mắt, lòng có chút không tin nổi.
“Ba, ba thật sự đồng ý cho con làm sao?”
Ông Lục Quốc Chí được Dương Niệm Niệm hết lời ca ngợi, trong lòng cảm thấy khoan khoái, càng tỏ vẻ rộng lượng hơn nữa.
“Muốn làm thì cứ mạnh dạn mà làm. Ba chẳng có tài cán gì, đời này chỉ có số phận gắn liền với ruộng đồng, các con còn trẻ, muốn xoay sở làm ăn thì cứ việc. Cùng lắm thì lại về làm nông dân, có gì đáng phải sợ?”
Quan Ái Liên nghe cha chồng nói, đôi mắt cũng đỏ hoe vì xúc động. Suốt khoảng thời gian vừa qua, ba chồng vẫn luôn giữ thái độ im lặng, cô còn tưởng rằng ông cũng giống như mẹ chồng, không hề tán thành.
Có ba chồng cùng vợ chồng em trai hậu thuẫn, vợ chồng họ mới có thêm sức mạnh để gây dựng, lập tức khẳng khái cam đoan.
“Thưa ba, mọi người cứ yên tâm, chúng con nhất định sẽ làm cho ra ngô ra khoai, không để số tiền làm đường của vợ chồng em dâu đổ xuống sông xuống bể.”
Nhìn thấy vợ chồng Khánh Viễn đã quyết định dưới sự chứng kiến của mình, bà Mã Tú Trúc cau mày thật chặt. Bà ta nghĩ đến việc phải bỏ ra nhiều tiền đến vậy để đổ bê tông làm đường, cứ như là cắt da xẻ thịt mình vậy.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Cứ thử mà làm lung tung đi rồi biết! Sau này thế nào cũng có lúc phải hối hận cho xem. Đến cái lúc tiền đấu thầu cả quả đồi trong làng được chia chác, người ta thì mặt tươi như hoa, còn các người thì mếu máo mà khóc lóc!”
Dương Niệm Niệm nghe bà Mã Tú Trúc nói vậy, cô khẽ đưa mắt liếc nhìn bà ta một cái.
“Mẹ à, nếu mẹ có thể giúp đỡ thì cứ giúp, bằng không thì mẹ giữ lời ăn tiếng nói một chút. Đừng có không làm gì mà cứ dội gáo nước lạnh vào đầu người khác. Nếu thật sự làm phật ý anh cả và chị dâu, sau này họ không hiếu thuận với mẹ, thì về già mẹ biết nương tựa vào ai?”
Bà Mã Tú Trúc từ sau lần bị sừng trâu húc vào bụng, sức khỏe kém hơn trước rất nhiều. Bà ta sợ nhất là con trai và con dâu không hiếu thuận, nghe lời này trong lòng có chút run sợ.
Bà ta vội vàng đáp.
“Mẹ chỉ sợ chúng nó làm ăn thua lỗ thôi, chứ có nói là không giúp đâu? Nếu chúng nó thật sự đứng ra đấu thầu quả đồi, mẹ làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Quan Ái Liên nghe vậy, suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Em dâu quả đúng là người biết cách khéo léo để bà mẹ chồng trở nên nghe lời.