Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 542



Dương Niệm Niệm không đáp lời Vương Thành Thành, cô lặng lẽ lấy trong túi ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đi vết bùn lấm lem trên gương mặt cậu bé. Đôi mắt cô chợt đỏ hoe rưng rưng.

Gương mặt non nớt này tuy chẳng giống cha cô bây giờ, nhưng lại có đôi nét hao hao với người em trai song sinh của cô. Nếu không lầm, thì cậu bé này chính là cha cô thuở nhỏ. Chẳng trách mẹ cô ngày xưa vẫn thường bảo, thằng em cô chẳng khác gì một phiên bản thu nhỏ của cha, đến cả cái tính ương bướng cũng y chang.

Cô mang theo giọng nói khàn khàn vì nghẹn ngào, khẽ hỏi: “Cháu tên là gì?”

Cậu bé rụt rè đáp: “Cháu tên là Đại Ngưu ạ.”

Nghe thấy cái tên quen thuộc ấy, Dương Niệm Niệm bỗng bật cười trong nước mắt. "Đại Ngưu" chính là tên cúng cơm của cha cô, là cái tên mà mẹ cô vẫn thường gọi mỗi khi giận dỗi. Người xưa quan niệm rằng đặt tên xấu thì dễ nuôi, bởi vậy tên của trẻ con thời ấy thường rất dân dã, tuỳ tiện và mộc mạc.

Cô xoa xoa khuôn mặt gầy gò, lấm lem của Đại Ngưu. Như sực nhớ ra điều gì, cô vội ngồi xổm xuống, lấy từ trong chiếc ba lô con cóc ra một gói kẹo và bánh quy, nhét đầy vào tay thằng bé.

“Đại Ngưu, cháu đói bụng rồi phải không? Ăn tạm cái này đi, bánh quy và kẹo đây.”

Trước đó, cô mang theo kẹo chỉ để đề phòng bị hạ đường huyết khi làm việc quá sức, nào ngờ lại dùng đúng lúc thế này. Hồi nhỏ, cha cô vẫn thường dùng kẹo để dỗ dành cô, mà giờ đây, cô lại đang dùng kẹo để dỗ dành chính cha mình. Một cảm giác thật khó tả và kỳ lạ.

Đôi mắt Đại Ngưu sáng rực lên, cuống họng thằng bé nuốt nước miếng ừng ực. Thằng bé cẩn thận nhận lấy gói kẹo và chiếc bánh quy.

“Cháu cảm ơn cô.”

Kẹo và bánh quy thời này là món đồ xa xỉ. Chỉ có những gia đình thuộc diện khá giả mới dám mua cho con, mà cũng chẳng phải lúc nào cũng mua được thường xuyên. Trẻ con nhìn thấy những thứ này, đương nhiên là thèm lắm, nhưng Đại Ngưu lại cất gói kẹo vào trong túi áo sờn, chỉ cầm một chiếc bánh quy mà không nỡ ăn.

Dương Niệm Niệm đang chìm trong cảm xúc mãnh liệt nên chẳng để ý đến cách xưng hô của thằng bé. Cô thấy nó cứ nuốt nước bọt ừng ực, bụng bảo dạ là nó đói lắm rồi, liền thắc mắc:

“Sao cháu không ăn ngay đi?”

Đại Ngưu chớp chớp mắt: “Cha mẹ cháu đã lâu rồi không được ăn thứ gì ngon lành. Cháu muốn giữ lại để cùng ăn với cha mẹ.”

Nghe vậy, Dương Niệm Niệm mỉm cười xoa đầu thằng bé: “Biết hiếu thảo từ bé là rất tốt. Nhưng cháu cứ ăn đi, trong ba lô của cô còn nhiều lắm.”

Ngô Thanh Hà thấy cô cứ mãi dỗ dành một đứa trẻ mà không dứt, liền lộ vẻ buồn bực.

“Cô bị làm sao vậy? Chốc thì khóc, chốc thì cười, giờ còn có tâm trạng dỗ dành trẻ con. Cô xem tình hình bây giờ là thế nào rồi? Bao nhiêu người đang chờ cứu trợ đấy!”

Dương Niệm Niệm quay đầu, lườm cô ta một cái: “Cô muốn đi cứu người thì đi đi, có ai giữ cô lại đâu?”

“Cô…” Ngô Thanh Hà nghẹn họng, vội thanh minh: “Nếu không phải tôi không biết đường đi, cô nghĩ tôi thèm đi theo cô sao?”

Dương Niệm Niệm lạnh giọng nói: “Bản thân cô ngờ nghệch, thì liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi phải chịu trách nhiệm cho cái sự ngốc nghếch của cô?”



Mặt Ngô Thanh Hà tái mét vì giận. Lúc này, sương giăng đã vãn bớt, tầm nhìn đã rõ hơn được chừng bảy tám mét. Cô ta cũng chẳng còn muốn đi theo Dương Niệm Niệm nữa.

“Hừ,” cô ta nói. “Cô nghĩ không có cô thì tôi không được việc sao? Tôi tự đi đây.”

Nói rồi, cô ta quay người bỏ đi. Trương Thụ Ân như một cái đuôi, vội vã chạy theo sau.

Đợi hai người kia khuất bóng, Vương Thành Thành mới không nhịn được hỏi: “Dương tỷ, cô quen cậu bé này à?”

Dương Niệm Niệm cúi xuống nhìn Đại Ngưu đang cắn dở chiếc bánh quy, mỉm cười: “Không quen. Chỉ là thấy cậu bé này có nét giống một người họ hàng của tôi.”

Nói rồi, cô đeo ba lô lên vai: “Chúng ta cũng đi thôi. Chắc thằng bé là trẻ con trong thôn này. Chúng ta dẫn cậu bé đi tìm ba mẹ đi.”

Nghĩ đến việc sắp được gặp lại ông bà nội, lòng cô khẽ dâng lên cảm giác rộn ràng, háo hức.

Vương Thành Thành không mảy may nghi ngờ, hắn thấy chân Đại Ngưu có vẻ xiêu vẹo, liền cúi người bế nó lên. Với dáng người cao lớn của hắn, việc cõng Đại Ngưu đi lại rất nhẹ nhàng.

Ngô Thanh Hà và Trương Thụ Ân đã đi đâu mất, không còn thấy bóng dáng.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Hai người đi thêm chừng bảy tám phút, loáng thoáng thấy phía trước có một ngôi làng. Đại Ngưu kích động, chỉ tay vào cái cây đổ ở cổng làng mà kêu lên: “Cháu nhận ra nơi này! Ba mẹ cháu đang ở trong thôn cứu người dân!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dương Niệm Niệm mừng rỡ, muốn gặp ông bà, cô vội vàng bước nhanh hơn. Vương Thành Thành cũng vô thức tăng tốc.

Vừa bước vào làng, hai người đã nghe thấy tiếng người kêu cứu. Vương Thành Thành đặt Đại Ngưu xuống bên cạnh Dương Niệm Niệm: “Dương tỷ, tôi đi giúp một tay. Cô và cậu bé ở đây chờ tôi nhé.”

Sương mù đã gần tan hết, hắn không lo hai người sẽ đi lạc.

Dương Niệm Niệm gật đầu, vỗ vai Đại Ngưu nói: “Anh đi đi!”

“Được!” Vương Thành Thành không dài dòng, nhanh chóng chạy về phía có tiếng kêu cứu.

Dương Niệm Niệm đưa mắt nhìn xung quanh, thấy ba đồng chí lính đang hì hục dọn một đống gạch vữa. Cô nhanh chóng bế Đại Ngưu tiến lại gần, gọi một đồng chí lính hỏi: “Đồng chí, đoàn trưởng Lục có ở đây không?”

Người lính nghe thấy tên, cả người giật thót, bỗng quay phắt lại. Khi nhìn thấy Dương Niệm Niệm, hắn suýt nhảy dựng lên.

Hắn kinh ngạc kêu lên: “Chị dâu?! Sao chị lại ở đây?”

Giây phút nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, Dương Niệm Niệm cũng sững người. Cô nhìn kỹ khuôn mặt lấm lem bùn đất của người lính trước mặt, mới nhận ra đó chính là Triệu Hữu Được. Cậu ấy ở đây, vậy thì Lục Thời Thâm chắc chắn cũng ở đây.

Dương Niệm Niệm không thể nói thẳng là đến tìm chồng, cô kiềm chế cảm xúc, qua loa giải thích: “Tôi đến đây để vận chuyển vật tư.”

Triệu Hữu Được không ngờ Dương Niệm Niệm lại giàu tình cảm đến thế, trong lòng vừa thán phục vừa phấn khích.

“Chị dâu, đoàn trưởng đang ở phía nam của thôn. Anh ấy đang…”

Nghĩ đến điều gì đó, cậu ta vội vàng ngừng lại: “Chị dâu, chị đợi ở đây một lát. Dưới đống đổ nát này có một người bị vùi lấp. Em cần đem người đào ra trước, sau đó sẽ đi gọi đoàn trưởng đến đón chị.”

Không có điện thoại liên lạc, Dương Niệm Niệm sợ đi loanh quanh sẽ lạc mất Lục Thời Thâm nên gật đầu đồng ý.

Cô định đặt Đại Ngưu xuống để giúp đỡ, nhưng thấy Triệu Hữu Được và hai đồng chí lính khác đã đào được người kia ra. Cổ người ấy bị đè gãy, cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Đêm qua trời tối, nhìn nạn nhân không rõ. Sáng nay có vài nạn nhân khác cũng bị chăn màn che lại. Đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến thảm cảnh như vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác chùng xuống khó tả.

Sợ Đại Ngưu bị hoảng sợ, cô vội ôm chặt cậu bé, xoay người lại.

Triệu Hữu Được cõng t.h.i t.h.ể nạn nhân lên lưng, lớn tiếng dặn dò: “Chị dâu, chị đứng đây chờ em nhé, nhất định đừng đi lung tung!”

Phía đoàn trưởng có rất nhiều nạn nhân. Nếu để chị dâu sang đó, nhỡ có chuyện gì không hay thì hắn không gánh nổi trách nhiệm đâu.

“Được.”

Dương Niệm Niệm đáp lời, không dám quay đầu lại nhìn xem Triệu Hữu Được đã đi xa chưa.

Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, cô mới quay lại. Vừa xoay người, đã nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Lục Thời Thâm vang lên trên đỉnh đầu.

“Hồ đồ! Em đến đây làm cái gì?”

Đây là lần đầu tiên Lục Thời Thâm mắng cô nặng lời như vậy. Cô nghe thấy giọng điệu của anh, biết anh thật sự giận rồi.

Dương Niệm Niệm ngước lên nhìn anh đầy ấm ức. Anh chẳng biết đã đi đâu mà người lấm lem bùn đất, trời rét thế này mà tóc lại ướt đẫm mồ hôi, cứ như vừa gội đầu xong vậy.

Nỗi ấm ức trong lòng bỗng chốc tan biến, thay vào đó là cảm giác xót xa, mũi cô cay cay, suýt khóc. Cô phồng má, lí nhí giải thích: “Em nghe nói Thanh Thành bị động đất nên đến đây chuyển vật tư. Dù sao cũng đã đến rồi, tiện thể thì gia nhập đội cứu hộ luôn.”

Cô dừng một chút, rồi nói thêm: “Anh còn nhớ giấc mơ trước đây em kể không? Trong mơ, quê hương của ba mẹ em chính là Thanh Thành.”

Lời nói cuối cùng của cô nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Ánh mắt Lục Thời Thâm lộ ra vẻ phức tạp, vừa lo lắng lại vừa xót xa. Nhìn thấy cô còn đang ôm một cậu bé mười mấy tuổi, anh nhíu mày, trực tiếp bế cậu bé ra khỏi lòng cô và đặt xuống đất.

“Một đứa trẻ lớn thế này, lại không bị thương, cứ để nó tự đi.”