Đại Ngưu có vẻ sợ Lục Thời Thâm, cuống quýt nép sau lưng Dương Niệm Niệm, đôi mắt cảnh giác nhìn anh.
Dương Niệm Niệm xoa xoa đầu cậu bé, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, anh bộ đội này là người của đoàn cứu hộ.”
Đại Ngưu rụt rè gật đầu, vẫn không dám rời khỏi chỗ nấp an toàn sau lưng cô. Lục Thời Thâm cũng không để ý nhiều đến cậu bé, ánh mắt anh chỉ dừng lại trên gương mặt Dương Niệm Niệm, nơi in hằn sự mệt mỏi, nhếch nhác. Đáy mắt anh tràn đầy xót xa.
Giọng nói anh trầm ổn nhưng đầy tin cậy: “Lát nữa khi những người này di chuyển đến khu vực an toàn, em đi theo họ. Đừng đi sâu vào Đại Oa Trấn nữa.”
Tình hình thảm họa ở Đại Oa Trấn rất nghiêm trọng, khung cảnh đổ nát, tang thương dễ để lại ám ảnh cho người không quen. Hơn nữa, thời tiết lạnh buốt thế này, nếu chẳng may bị ốm cũng không có điều kiện chữa trị. Anh không thể để cô mạo hiểm thêm nữa.
Dương Niệm Niệm nghe lời gật đầu: “Vâng, em sẽ giúp Đại Ngưu tìm được ba mẹ, rồi cùng họ đến khu an toàn.”
Tìm được ba, lại gặp được anh, cô cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở lại nơi này. Đã có đội cứu hộ chuyên nghiệp, cô nên để họ làm việc của mình.
Lục Thời Thâm đang dẫn đội cứu hộ, anh không có nhiều thời gian. Thấy Dương Niệm Niệm đã đồng ý, anh liền một tay bế xốc Đại Ngưu lên, kẹp cậu bé gọn trong khuỷu tay, tay kia thì nắm c.h.ặ.t t.a.y Dương Niệm Niệm, dắt cô đi.
Giọng nói anh bỗng mềm mại lạ thường: “Những người bị thương đều đang được sơ cứu ở phía nam thôn. Anh đưa hai người qua đó. Chờ sương tan, rồi các em cùng xuất phát đến khu an toàn.”
Anh dừng lại một chút, lo lắng dặn dò thêm: “Ở đây không được tin người lạ. Đừng hành động một mình, cũng đừng đi cùng những người xa lạ khác. Tình hình hiện tại phức tạp, khó tránh có kẻ xấu lợi dụng cơ hội.”
Dương Niệm Niệm hiểu rõ, trong những hoàn cảnh hỗn loạn thế này, lòng người dễ trở nên ác độc. Cô gật đầu: “Anh đừng lo, em mang theo ‘vũ khí bí mật’ rồi, lại còn có một người cùng đi trông nom nữa cơ.”
Lục Thời Thâm hơi yên tâm hơn một chút. Thấy cô vẫn luôn ngoan ngoãn, không đòi đi tìm người thân nữa, anh khẽ hỏi: “Người thân trong giấc mơ của em có đặc điểm gì không? Tên là gì? Anh sẽ để ý giúp.”
Dương Niệm Niệm liếc nhìn cậu bé đang bị anh kẹp chặt trong tay mà không dám ho he, cô nháy mắt tinh nghịch: “Không cần tìm đâu xa, đang bị kẹp trong tay anh kia kìa.”
Lục Thời Thâm như bị sét đánh ngang tai, bước chân khựng lại. Toàn thân anh cứng đờ, không thể tin nổi nhìn cô.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của anh, Dương Niệm Niệm vô cùng nghiêm túc gật đầu, ẩn ý sâu xa: “Đúng vậy, chính là cái người mà anh nghĩ đến đấy. Ba của em trong giấc mơ, bây giờ vẫn chỉ là một đứa trẻ, mới mười mấy tuổi thôi.”
Vừa nói xong, cô thấy biểu cảm trên mặt Lục Thời Thâm như muốn nứt ra. Anh đứng yên lặng nhìn cô vài giây, rồi lập tức đổi kiểu bế Đại Ngưu. Đầu tiên là kiểu bế bổng, rồi lại đổi sang bế vác vai, dường như cảm thấy cách nào cũng không đúng. Trông anh lúc này vô cùng hài hước.
Đại Ngưu bị anh đổi tới đổi lui đến ngớ người, cậu bé bĩu môi nhưng không dám lên tiếng. Cậu thực sự có thể tự đi được mà, không cần bế đâu. Cậu lén nhìn Lục Thời Thâm một cái, thấy đối phương cũng đang nhìn mình, liền vội vàng quay sang nhìn Dương Niệm Niệm. Ánh mắt ấy cứ như muốn viết lên hai chữ “chị ơi cứu em!” vậy.
Thấy vậy, Dương Niệm Niệm lườm anh một cái đầy trách móc: “Anh làm gì mà mặt mày hung dữ thế? Nhìn xem, khiến nhạc phụ tương lai của anh sợ khiếp vía rồi kìa.”
Lục Thời Thâm: “…”
Dương Niệm Niệm nhìn cái vẻ “chàng rể tương lai ra mắt nhạc phụ” của anh mà không nhịn được cười, cô hắng giọng: “Được rồi! Anh cứ đối xử với cậu ấy như một đứa trẻ bình thường là được.”
Lục Thời Thâm khẽ “ừm” một tiếng nhạt nhẽo, nhưng thái độ anh đối với Đại Ngưu đã thay đổi rõ rệt. Thậm chí còn mang theo vài phần… kính trọng.
Anh càng không ngừng đánh giá kỹ Đại Ngưu. Cậu bé không hề giống Dương Niệm Niệm, nhưng đôi mắt lại rất có thần. Thật khó mà tưởng tượng, đứa trẻ nhút nhát, rụt rè này, sau này lại sinh ra một cô con gái tinh quái như Dương Niệm Niệm.
Dương Niệm Niệm ngước nhìn xung quanh, thấy sương mù đã dần tan, cô nhanh nhẹn nói: “Anh còn nhiều việc phải làm đúng không? Nếu không, em sẽ đưa Đại Ngưu đi tìm ba mẹ cậu ấy.”
Vừa dứt lời, cô thấy một cặp vợ chồng hớt hải chạy về phía họ, miệng không ngừng gọi: “Đại Ngưu! Đại Ngưu ơi!”
Mắt Dương Niệm Niệm sáng rực: “Ba mẹ Đại Ngưu tìm đến rồi!”
Lục Thời Thâm: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ba mẹ Đại Ngưu nhanh chóng chạy tới trước mặt hai người. Ba cậu bé đón lấy con từ tay Lục Thời Thâm, mắt đỏ hoe cảm ơn: “Đồng chí bộ đội, cảm ơn đồng chí, thật sự cảm ơn nhiều lắm. Thằng bé không biết đi đâu, chúng tôi tìm mãi, lo sốt vó lên.”
Mẹ Đại Ngưu vừa sợ vừa giận, “Bốp bốp” vỗ vào m.ô.n.g cậu bé: “Con đi đâu thế hả? Làm ba mẹ hồn xiêu phách lạc rồi!”
Vừa đánh, cô lại òa khóc nức nở, ôm chặt lấy con. May mà tìm được, nếu không cô biết sống sao đây? Chỉ sau một đêm, nhà cửa đã không còn, cô không thể mất đi đứa con duy nhất được.
Đại Ngưu thấy ba mẹ, cũng bắt đầu khóc nhưng không dám khóc thành tiếng.
Dương Niệm Niệm nhìn khuôn mặt trẻ trung của “ông bà ngoại”, lòng cô xốn xang khôn tả, đôi mắt cũng đã đỏ hoe từ lúc nào. Ông bà lúc trẻ thật đẹp đôi, thảo nào ba cô lớn lên cũng khôi ngô tuấn tú như vậy. Đúng là gen nhà cô tốt thật đấy.
Trong lúc cô còn đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man, bỗng thấy một bàn tay ấm áp khẽ nắm lấy tay mình. Cô quay đầu nhìn Lục Thời Thâm, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, rồi nói với ba mẹ Đại Ngưu: “Đại Ngưu bị lạc khỏi mọi người, sau đó không may ngã xuống khe núi phía ngoài thôn. Cháu tình cờ gặp được, nên đưa cậu bé về tìm lại hai bác đây.”
Nói xong, cô chỉ vào Lục Thời Thâm, trịnh trọng giới thiệu: “Đây là chồng cháu, Lục Thời Thâm.”
Tuy không thể nhận nhau, nhưng cô cũng coi như đã chính thức đưa chồng mình ra mắt “ông bà ngoại” và “ba ruột”, cũng coi như đã hoàn thành một tâm nguyện lớn trong lòng.
Ba mẹ Đại Ngưu nghe xong, liên tục cảm ơn Dương Niệm Niệm, thậm chí còn định bắt Đại Ngưu quỳ xuống lạy cô để tạ ơn.
Lục Thời Thâm khẽ mím môi, trong lòng không khỏi bối rối, nhất thời chẳng biết nên mở lời thế nào với hai vị trưởng bối. Đúng lúc hắn còn đang ngập ngừng, Triệu Hữu Được bỗng cuống quýt chạy tới.
Hắn có vẻ hốt hoảng không thôi, ghé tai Lục Thời Thâm nói mấy câu. Sắc mặt Lục Thời Thâm lập tức trở nên nghiêm trọng.
Hắn quay sang dặn dò Dương Niệm Niệm: “Em cứ đi cùng họ nghỉ ngơi. Nếu trước khi họ di chuyển mà anh chưa kịp quay lại, em cứ theo họ đến khu an toàn nhé.”
Dương Niệm Niệm biết bây giờ không phải lúc tình cảm lãng mạn. Cô không thể để hắn phải lo lắng cho mình. Cô vội vàng gật đầu: “Anh đừng lo cho em, em sẽ không đi lung tung đâu. Anh cũng phải hết sức chú ý an toàn đấy nhé.”
Nghĩ đến điều gì, cô vội tháo ba lô con cóc, lấy ra một nắm kẹo hoa quả nhét vào túi áo hắn: “Đây là kẹo hoa quả, nếu đói mà không có thời gian dùng bữa thì cứ nhấm nháp tạm mấy viên kẹo này.”
Triệu Hữu Được thấy Dương Niệm Niệm đưa cho đoàn trưởng cả một nắm kẹo, đôi mắt hắn cứ dán chặt vào đó, theo bản năng nuốt khan nước bọt. Hắn đói từ tối qua đến giờ, bây giờ có cho cả con trâu hắn cũng có thể nuốt trọn ngay tức thì.
Dương Niệm Niệm thấy ánh mắt thèm thuồng của hắn, lấy thêm một nắm nhỏ đưa qua: “Thôi, đồng chí cứ ăn một chút lót dạ đi.”
“Cảm ơn chị dâu!” Triệu Hữu Được cười toe toét, giọng nói vang dội.
Dương Niệm Niệm chẳng còn tâm trí nói thêm nữa, cô vội vàng mở một gói bánh quy. Sợ Lục Thời Thâm không ăn, cô trực tiếp đưa đến miệng hắn, ra lệnh: “Há miệng ra nào.”
Lục Thời Thâm ngoan ngoãn ăn hai miếng rồi dừng lại: “Em giữ lại mà ăn chứ.”
“Ba lô em vẫn còn đầy ắp mà.”
Dương Niệm Niệm đút trọn miếng bánh quy vừa bóc vào miệng hắn. Rồi cô lại lục thêm hai gói nữa, chia đều cho Lục Thời Thâm và đồng chí Triệu mỗi người một gói.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cuối cùng, cô còn đưa cho hắn một lọ thuốc kháng viêm dạng viên: “Đây là thuốc kháng viêm. Chẳng may bị thương tích gì, anh cứ theo chỉ dẫn mà dùng. Thôi, hai đồng chí mau lên đường đi!”
“Ừ.”
Lục Thời Thâm ánh mắt thâm trầm nhìn cô, rồi đưa mắt nhìn gia đình ba con người họ Đại Ngưu. Cuối cùng, hắn mới dứt khoát xoay người đi nhanh.
“Chị dâu, chị chú ý an toàn!”
Triệu Hữu Được chào một tiếng, vừa chạy theo đoàn trưởng, vừa không ngừng bóc từng viên kẹo hoa quả cho vào miệng, vị ngọt lịm tan ra đầu lưỡi.