Dương Niệm Niệm cau mày, tán thành lời Triệu Bân: "Đúng là bệnh tiểu thư."
Cô vạch tấm rèm lều bước ra, trùng hợp nghe Ngô Thanh Hà đang lên giọng hống hách, mượn gia thế ra uy người khác.
"Mấy người có biết tôi là ai không hả? Chỉ cần một câu của tôi, khi đất đai được phân lại sau này sẽ không có phần của mấy người đâu, tất cả rồi chỉ có nước đi ăn mày ngoài đường!"
Trương Thụ Ân cũng hùa theo: "Bố Thanh Hà là cán bộ cấp cao ở Kinh Thành đấy. Bây giờ mấy người dám động đến cô ấy, chờ cô ấy về Kinh Thành, tất cả sẽ phải lãnh đủ!"
Lời nói của hai người khiến mọi người xung quanh im thin thít. Ai cũng nhận ra, Ngô Thanh Hà ăn vận là lượt, khác hẳn người thường, chắc mẩm là con nhà quyền quý, có số má. Ruộng đất là tấm thân của người nông dân, nếu không có đất thì sống sao đây? Chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan đến họ, chẳng ai dại gì mà vì một người xa lạ, không quen biết mà đắc tội với kẻ có quyền có thế.
Ngô Thanh Hà thấy mọi người bị gia thế của mình dọa khiếp vía, trên mặt liền hiện rõ vẻ đắc thắng. Cô ta chỉ mắng đứa trẻ làm ồn vài câu, vậy mà tất cả mọi người đều hùa vào đổ lỗi cho cô ta. Hừ! Giờ thì đã biết sợ rồi đấy chứ gì?
Dương Niệm Niệm vốn chẳng ưa thứ người hợm hĩnh, chỉ thích làm ra vẻ tiểu thư con nhà giàu. Đằng nào cũng đã lỡ đắc tội với Ngô Thanh Hà rồi, cô cũng chẳng còn e ngại gì mà thêm một lần nữa. Cô lách mình vào giữa đám đông, cất giọng hỏi lớn:
"Bố cô là vị lãnh đạo cấp cao nào vậy? Dám thì nói toẹt ra đây, để mọi người còn biết mặt biết tên mà tránh!"
Ngô Thanh Hà vừa nghe thấy tiếng Dương Niệm Niệm đã giật mình quay phắt đầu lại, trừng mắt nhìn cô: "Dương Niệm Niệm, sao cô lại có mặt ở khắp mọi nơi thế này? Chuyện này chẳng liên quan gì đến cô cả, tôi khuyên cô đừng có mà lo chuyện bao đồng!"
Dương Niệm Niệm điềm nhiên đối mặt với cô ta: "Sao rồi? Dám lấy danh tiếng gia đình ra dằn mặt người khác, mà đến tên bố mình cũng không dám nói ra à?"
"Cô...!"
Ngô Thanh Hà cứng họng, nhất thời không thốt nên lời. Cô ta vốn chỉ muốn dằn mặt mấy người dân lam lũ này. Tuy gia tộc cô ta ở Kinh Thành cũng có chút thế lực, nhưng vẫn chưa vươn tay được đến Thanh Thành này. Vả lại, cũng chẳng đáng để phải bận tâm với hạng người này. Cô ta chỉ định hù dọa cho họ sợ, ra vẻ ta đây một chút, nào ngờ Dương Niệm Niệm lại bất ngờ xuất hiện phá đám. Cô ta cắn chặt răng, đe dọa:
"Dương Niệm Niệm, chuyện này chẳng liên quan gì đến cô, tôi khuyên cô tốt nhất đừng có mà xen vào. Nếu không, đợi về Kinh Thành, tôi nhất định sẽ tính sổ với cô!"
Trương Thụ Ân thấy Vương Thành Thành không có bên cạnh Dương Niệm Niệm, cũng được thể đánh bạo đứng ra bênh vực Ngô Thanh Hà: "Dương Niệm Niệm, cô có biết Thanh Hà tiểu thư là ai không? Ngay cả khi nhà họ Ngô chưa vươn tới Thanh Thành này, cô nghĩ họ không thể 'quản' được cô sao? Đừng quên, nhà máy của cô đang làm ăn ở ngay Kinh Thành đấy!"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Dương Niệm Niệm cười khẩy một tiếng, đáp lại: "Cho nên tôi mới tha thiết hỏi xem bố cô ấy là vị lãnh đạo quyền thế nào, để tôi còn có thể đích thân đến tận nhà mà cúi đầu xin lỗi kia mà."
"..."
Trương Thụ Ân á khẩu.
Thấy hai kẻ kia bị Dương Niệm Niệm dằn mặt đến mức không nói được lời nào, những người xung quanh cũng như được tiếp thêm dũng khí, có người hùa theo: "Đúng vậy! Có gan thì nói tên bố cô ta ra đi! Chúng tôi muốn xem rốt cuộc vị thiên kim tiểu thư nhà ai lại ngang nhiên chạy đến vùng tai nạn này để khoe mẽ quyền thế!"
"Phải đó! Thanh Thành đã tan hoang đến mức này rồi, cô ta còn chạy đến đây chèn ép những người dân khốn khổ, đã mất hết nhà cửa. Thật là hết cả lương tâm!"
"Cô ta vênh váo lắm mà? Nói tên bố cô ra mau!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sự phẫn nộ của dân chúng bỗng chốc bùng lên dữ dội, tất thảy đồng loạt yêu cầu Ngô Thanh Hà phải nói tên. Giờ phút này đây, không chỉ Ngô Thanh Hà mà đến cả Trương Thụ Ân cũng đều không dám hé răng. Hai kẻ này lớn lên ở Kinh Thành trong nhung lụa, nào đã từng trải qua sóng gió bao giờ, làm sao đối phó được với tình huống hóc búa này?
Lần này đến đây vốn là để tô vẽ hình ảnh tốt đẹp, nhằm làm rạng danh cho gia đình. Nếu để lộ chuyện cô ta cậy quyền thế chèn ép dân thường ở đây, bị kẻ thù của gia tộc nắm được yếu điểm, thì e rằng không phải chuyện nhỏ. Ngô Thanh Hà run lẩy bẩy, đôi mắt đỏ hoe chẳng dám hé môi nói thêm lời nào. Trương Thụ Ân thấy vậy, liền cho đây là cơ hội tốt để mình làm anh hùng cứu mỹ nhân, vội vàng kéo Ngô Thanh Hà ra sau lưng mình:
"Các người đừng có mà ăn h.i.ế.p một cô gái yếu đuối như vậy. Nếu có bản lĩnh thật sự thì cứ nhắm vào tôi đây này!"
Mấy người đàn ông vạm vỡ nghe hắn nói vậy, lập tức xông đến trước mặt hắn, làm ra vẻ sắp sửa động tay động chân.
Tình hình lúc này bắt đầu mất kiểm soát. May sao, một người trông có vẻ là cán bộ địa phương đã kịp thời xuất hiện để hòa giải, giải tán đám đông.
Sau khi đám đông tản dần, Ngô Thanh Hà hậm hực trừng mắt nhìn Dương Niệm Niệm, nghiến răng nói: "Dương Niệm Niệm, cô cứ chờ mà xem. Mối thù này tôi đã khắc cốt ghi tâm rồi, tôi nhất định sẽ không để cô được yên ổn!"
Dương Niệm Niệm nhún vai, thản nhiên đáp trả: "Tôi vẫn chỉ có một câu nói cũ, cứ rửa mắt mà chờ xem!"
Dù sao cô cũng có nhà có của, lại còn có cả tiền tiết kiệm trong tay. Nhà máy ở Kinh Thành nếu có bị chèn ép mà đóng cửa thì nhà máy ở Hải Thành vẫn còn đó. Cái nhà họ Ngô kia làm gì có đủ quyền lực mà vươn tay đến tận Hải Thành xa xôi? Huống hồ, còn có Lục Thời Thâm và lão thủ trưởng ở đó bảo bọc, cô không tin nhà họ Ngô có thể làm nên trò trống gì.
"Được thôi, cô cứ chờ đó!"
Ngô Thanh Hà hừ lạnh một tiếng, ngoảnh mặt quay đi về phía một đống đổ nát hoang tàn, vắng bóng người. Trương Thụ Ân đưa mắt nhìn Dương Niệm Niệm đầy suy tư một lát rồi vội vã khập khiễng đuổi theo sau.
Hắn tìm thấy Ngô Thanh Hà đứng trước một bức tường gạch đổ nát. Hắn vội vàng được thể khoe khoang công lao: "Thanh Hà, lần này cô không thể chê tôi là đồ hèn nhát nữa rồi chứ? Vừa nãy tôi suýt chút nữa đã xông vào ẩu đả với bọn người đó vì cô đấy."
Ngô Thanh Hà khinh khỉnh đánh giá hắn từ đầu đến chân: "Cậu lấy đâu ra cái mặt dày mà nói thế? Nhìn cái bộ dạng hèn nhát của cậu kìa. Người khác chỉ cần đứng im thôi là đã đủ dọa cho đối phương khiếp sợ rồi, còn cậu nói qua nói lại một hồi suýt nữa thì bị đánh một trận tơi bời. Đàn ông như cậu thì làm được tích sự gì?"
Trương Thụ Ân đỏ bừng mặt, gân cổ cãi lại: "Vừa nãy nhiều kẻ la ó như thế, thì ai mà chẳng phải dè chừng!"
Ngô Thanh Hà khịt mũi một tiếng, nói giọng đầy khinh miệt: "Nếu có Lục Thời Thâm ở đây, mấy người này chắc chắn không dám manh động, tuyệt đối không một ai dám động đến tôi!"
Ngón tay Trương Thụ Ân rủ xuống, siết chặt lại thành nắm đấm. Hắn ấm ức nói: "Hắn là cái thá gì chứ, một tên lính quèn hôi hám thì có bản lĩnh được bao nhiêu? Thanh Hà, cô mới chỉ gặp mặt người ta có một lần, không thân không quen, đừng có mà bị cái vẻ ngoài hào nhoáng của hắn ta lừa gạt!"
Ngô Thanh Hà bỗng gầm lên: "Anh mắng ai là tên lính thối tha hả? Người ta tuổi đời còn trẻ mà đã là đoàn trưởng rồi đấy. Còn anh là cái thá gì? Hơn hai mươi tuổi đầu rồi mà thi đại học mấy bận vẫn cứ trượt vỏ chuối. Nếu tôi là anh, tôi thà c.h.ế.t quách cho xong!"
Ngô Thanh Hà lười chẳng thèm đôi co thêm với hắn. Cô ta bước nhanh về phía khu vực an toàn, tìm một chiếc lều trống hoác rồi chui vào trong. Trương Thụ Ân bị sỉ nhục đến mức đỏ bừng mặt, trong lòng ghen ghét đến phát điên. Hắn không tài nào hiểu nổi, hai người bọn họ cũng coi như thanh mai trúc mã cơ mà, cớ sao hắn lại chẳng lọt vào mắt xanh của Ngô Thanh Hà? Một tên lính quèn hôi hám, tại sao lại được cô ta coi trọng đến thế? Càng nghĩ càng tức tối, hắn dậm chân cái rầm. Lòng bàn chân đau nhói, hắn rít lên một tiếng, suýt chút nữa ngất đi vì đau đớn.
Hắn cà nhắc chống gậy trở lại khu an toàn. Vừa hay, hắn thấy Dương Niệm Niệm đang vội vã ra vào các lều trại, như thể đang tìm kiếm ai đó. Một mối băn khoăn đột ngột dấy lên trong lòng hắn: Rốt cuộc Dương Niệm Niệm là người thế nào? Một cô gái còn trẻ như vậy mà đã lập được nhà máy, lại còn không nể nang ai, lẽ nào cô ta có thế lực chống lưng thật sự? Kinh thành vốn là đất rộng người tài, những kẻ có tiền có thế hơn nhà họ Ngô nhiều không kể xiết. Đáng tiếc là hắn chẳng có cửa mà với tới, nếu không đã chẳng phải bám víu vào Ngô Thanh Hà. Giá mà có cơ hội tìm được "cá lớn" khác, hắn mới chẳng thèm phải làm cái trò hạ mình nịnh bợ thế này.
Nghĩ đến Ngô Thanh Hà, mặt hắn lại sa sầm. Dù vậy, hắn vẫn phải chịu đựng cơn đau từ cái chân, tập tễnh đi tìm cô ta. Trước khi vớ được "cá lớn" khác, hắn vẫn cần phải níu kéo Ngô Thanh Hà đã.