Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 550



Dương Niệm Niệm tìm quanh các lán trại một lúc lâu nhưng vẫn không thấy ông bà nội đâu, cô cũng chẳng biết họ đã đi đâu rồi. May mà hôm qua cô đã kịp đưa tiền cho Đại Ngưu. Nếu không, cô cũng chẳng có cơ hội đưa tiền cho ông bà. Hơn hai trăm đồng tuy không phải số tiền lớn, nhưng cũng là thu nhập một đến hai năm của một gia đình bình thường, tạm thời có thể giúp ông bà vượt qua cơn hoạn nạn.

Đang suy nghĩ, cô đột nhiên nghe thấy tiếng một người phụ nữ giận dữ từ lán trại bên cạnh:

"Mày làm cái gì đấy! Cút đi chỗ khác!"

Cô đã lướt qua lán này rồi, chỉ nhìn vội thôi. Bên trong có ba phụ nữ và vài đứa trẻ. Vì họ đều quay lưng lại nên cô không nhìn rõ mặt. Rõ ràng vừa nãy còn bình thường, sao giờ lại cãi nhau rồi?

Dương Niệm Niệm đang thắc mắc thì đột nhiên có một người từ trong lán chạy ra. Chắc là không ngờ bên ngoài có người, người đó đ.â.m sầm vào cô.

Dương Niệm Niệm chao đảo hai cái, khó khăn lắm mới đứng vững được. Cô ngẩng đầu, nhìn rõ người vừa đ.â.m vào mình, cô sững sờ. Còn người đ.â.m vào cô thì hoảng hốt như một đứa trẻ phạm lỗi, nhấc chân định chạy.

Dương Niệm Niệm hoàn hồn, vội vàng giữ người đó lại. Vì quá kinh ngạc, giọng cô bất giác cao hơn: "Mạnh Tử Du?"

Vừa dứt lời, Mạnh Tử Du run rẩy cả người, sợ hãi ngã sụp xuống đất, co quắp lại thành một cục. Hai tay cô ta vẫn che trước mặt, môi run rẩy lẩm bẩm: "Huhu... đừng... đừng đánh tôi, tôi không chạy, đừng đánh tôi..."

Dương Niệm Niệm thoáng nhìn đã nhận ra Mạnh Tử Du đang trong trạng thái tâm thần bất ổn. Cô ngồi xổm xuống, vỗ vai cô ta, nhẹ nhàng nói:

"Đừng sợ, tôi không đánh cậu. Cậu nhìn tôi xem, cậu có nhận ra tôi là ai không?"

Lúc nãy khi vào lán tìm Đại Ngưu, cô chỉ nhìn lướt qua, không để ý kỹ người bên trong. Mạnh Tử Du khi đó quay lưng lại, cô chỉ thấy tóc cô ta rối bời như tổ chim. Lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì bây giờ ai cũng tả tơi, bẩn thỉu cả. Trừ những người vừa mới đến từ thành phố khác, hầu như chẳng có ai quần áo sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng.

Không ngờ người phụ nữ này lại là Mạnh Tử Du đã mất tích bấy lâu.

Mạnh Tử Du run rẩy ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Dương Niệm Niệm một lúc, xác định sẽ không bị đánh nữa thì bỗng nhiên cười khà khà ngơ ngẩn.

"..." Dương Niệm Niệm thấy cô ta không phải đang giả vờ, liền thử hỏi: "Tôi là Dương Niệm Niệm đây. Chúng ta từng ở chung một phòng ký túc xá một thời gian. Hồi đó cậu rất ghét tôi. Cậu thử nghĩ kỹ lại xem."

"Ở chung... ở chung... Dương Niệm Niệm..." Mạnh Tử Du lẩm bẩm trong miệng, hoàn toàn chẳng thể trò chuyện thông thường được.

Dương Niệm Niệm nhíu mày, kéo cô ta đứng dậy: "Cậu đi theo tôi, tôi đi tìm đồ ăn cho cậu."

"Khà khà, ăn... ăn..."

Mạnh Tử Du với vẻ mặt ngơ ngẩn, miệng lặp lại lời của Dương Niệm Niệm, đi theo cô về phía trước.

Hai người vừa đi được vài bước thì gặp Ngụy Thục Xảo. Thấy Dương Niệm Niệm đi cùng Mạnh Tử Du, cô ta tỏ ra vô cùng ngạc nhiên:

"Chị Niệm, sao chị lại đi cùng cô ta?"

Dương Niệm Niệm nhướn mày hỏi: "Cô quen cô ta sao?"

Ngụy Thục Xảo giải thích: "Cô ta được đưa đến đây từ sáng qua. Lúc đến còn không có cả quần áo tử tế. May mà anh Triệu Bân đi tìm đồ trong những ngôi nhà sụp đổ để đưa cho cô ta mặc."

Nói rồi, cô ta chỉ chỉ trán mình: "Đầu óc cô ta không bình thường, không thể giao tiếp như người thường. Thỉnh thoảng cô ta lại nói mình là sinh viên. Mọi người ai cũng nghĩ cô ta bị ngốc nghếch thôi, nên chẳng để tâm."

Dương Niệm Niệm mím môi, nghiêm túc nói: "Cô ta đúng là sinh viên đấy, chỉ là không biết đã trải qua chuyện gì mà lại thành ra thế này."

"Hả?" Ngụy Thục Xảo trợn tròn mắt kinh ngạc: "Chị Niệm, chị không nói chơi đấy chứ? Việc thi đỗ đại học vốn đã khó khăn, một người ngờ nghệch như cô ta làm sao có thể thành công đây?"

Dương Niệm Niệm một tay nắm lấy cánh tay Mạnh Tử Du để cô ta không chạy lung tung, một tay giải thích:

"Cô ta không chỉ là sinh viên, mà còn là sinh viên Kinh Đại. Mấy năm trước cô ta bị bọn buôn người lừa gạt, rồi bán đi nên mất tích. Ai ngờ lại bị hành hạ đến thảm cảnh này. Lúc cô ta đến đây, có ai quen biết cô ta không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngụy Thục Xảo từ kinh ngạc chuyển sang phẫn nộ và tiếc nuối. Cô nghĩ ngợi một lát, mắt đột nhiên sáng lên:

"Có! Có một người đàn ông có vẻ quen biết cô ta. Hắn ta bị thương ở chân, đang nghỉ ngơi ở lán trại phía Nam."

Dương Niệm Niệm trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Cô có thời gian dẫn tôi đi tìm hắn ta không? Tôi muốn hỏi thăm vài ba chuyện."

Ngụy Thục Xảo gật đầu: "Đi thôi! Bây giờ em sẽ dẫn chị đi."

Dương Niệm Niệm nắm tay Mạnh Tử Du đi theo Ngụy Thục Xảo. Vừa đi được vài bước, họ gặp Triệu Bân.

"Chị Dương, không tìm thấy người ạ." Triệu Bân nói.

Dương Niệm Niệm khẽ gật đầu, dứt khoát nói: "Thôi, không tìm nữa. Cậu cứ theo chúng tôi một chuyến."

Triệu Bân không biết Dương Niệm Niệm muốn làm gì, tò mò liếc nhìn Mạnh Tử Du rồi đi theo họ đến lán trại nơi gã đàn ông đó đang ở.

Gã đàn ông mà Ngụy Thục Xảo nhắc đến đã ngoài bốn mươi, trông bộ dạng bặm trợn. Lúc này, hắn ta đang ba hoa chích chòe trong lều, trên mặt chẳng mảy may vương chút đau buồn nào, cứ như thể tai họa vừa rồi chẳng liên can gì đến hắn vậy.

Khi nghe Dương Niệm Niệm hỏi về Mạnh Tử Du, hắn ta chớp chớp mắt, rồi cất giọng trâng tráo dò hỏi:

"Các cô không phải người thân của con bé đấy chứ? Con bé là đồ ngốc, là vợ của thằng Hồ Nhị Ngưu trong làng chúng tôi. Lần này động đất, thằng Hồ Nhị Ngưu không chạy thoát, còn con bé thì lại thoát được."

Dương Niệm Niệm nhíu mày: "Cô ta đến làng các người từ khi nào?"

"Đầu năm nay. Lúc đến thì đã ngốc rồi." Gã đàn ông trả lời.

Dương Niệm Niệm linh cảm gã đàn ông này đang nói dối hoặc che giấu điều gì đó, bèn đe dọa:

"Tốt nhất là ông nên nói hết những gì mình biết ra đi. Gia đình cô ta là danh gia vọng tộc ở Kinh Thành đấy, có quen biết cả người trong ngoài chính quyền. Nếu ông không thành thật, đợi đến lúc bố mẹ cô ta đích thân tìm đến đây thì ông sẽ chẳng có nước chả lành đâu."

Gã đàn ông thấy Dương Niệm Niệm da trắng nõn nà, không giống con gái nhà thường, có chút tin tưởng lời nói của cô. Trong lòng có sợ hãi, vẻ mặt hắn ta chợt nghiêm trọng hẳn, cố tình làm ra vẻ oan ức nói:

"Tôi không nói dối! Cô ta thật sự đến làng chúng tôi đầu năm nay, nhưng là thằng Hồ Nhị Ngưu bỏ hai mươi đồng ra mua lại từ tay người khác."

"Tôi nghe nói cô ta từng sinh con cho một gia đình ở thôn trên. Người ta chê cô ta bị điên nên bỏ hai mươi đồng, bán cô ta lại cho thằng Hồ Nhị Ngưu. Thằng Hồ Nhị Ngưu không có con, nên muốn sinh một đứa để nối dõi, nhưng ai ngờ làm hai ba tháng mà vẫn không thấy cô ta có thai. Đi đến trạm y tế khám thì bảo cô ta không thể sinh con được. Thằng Hồ Nhị Ngưu thấy thiệt thòi nên ba ngày hai bữa lại đánh cô ta."

Nói đến đây, hắn ta còn lẩm bẩm: "Hèn chi người ta bán hai mươi đồng. Hóa ra là một đứa điên lại còn không biết đẻ trứng."

Lời hắn ta vừa dứt, Mạnh Tử Du bỗng nhiên như nhận ra hắn ta. Cô ấy chỉ thẳng vào mặt hắn, cười khà khà nói:

Ếch Ngồi Đáy Nồi

"Cởi quần áo... cởi quần áo... cởi quần áo ăn kẹo..."

Nếu không phải Dương Niệm Niệm giữ lại, cô ấy đã lao lên cởi quần áo của gã đàn ông kia. Gã đàn ông nghe vậy thì giật nảy mình, vẻ mặt chột dạ cúi gằm mặt xuống.

Mọi người thấy tình huống này thì còn gì mà không hiểu? Tên đàn ông này chắc chắn đã từng làm nhục Mạnh Tử Du.

Dương Niệm Niệm nhìn hàm răng ố vàng, gương mặt rỗ chằng chịt, xấu xí của hắn, thấy một trận ghê tởm. Cô tiến lên, mạnh mẽ tát hắn hai cái:

"Hai cái tát này là để dạy ông cách làm người."

Gã đàn ông bị tát sững sờ. Thấy Dương Niệm Niệm có nhiều người đi cùng, hắn ta cũng không dám hé răng cãi lời.

Dương Niệm Niệm chỉ thấy ghê tởm khi nhìn thêm hắn ta một cái, bèn kéo Mạnh Tử Du ra khỏi lều trại. Dù trước kia hai người từng đối chọi gay gắt như nước với lửa, nhưng Mạnh Tử Du giờ đã ra nông nỗi này, cô cũng không nỡ giẫm đạp thêm lên số phận khốn khổ của người ta. Đã lỡ gặp lại Mạnh Tử Du, cô đành phải tìm cách đưa cô ấy về nhà.