Lời Dương Niệm Niệm nói khiến Đỗ Vĩ Lập xấu hổ đến đỏ mặt, càng cảm thấy hành động của mình quả là sai trái. Hắn cười hềnh hệch, mặt dày cầu xin:
"Anh Khương, từ nay về sau tôi gọi anh là anh Khương được không? Anh tha lỗi cho em, em thề, sau này không bao giờ làm cái chuyện này nữa. Thật tình giấu mọi người, trong lòng em cũng rất ngại, mấy ngày nay dằn vặt khôn nguôi đấy!"
Khương Dương nghe thấy tiếng "anh Khương" thì thấy mát lòng mát dạ, nhưng vẫn cố ý châm chọc:
"Tôi thấy mấy ngày qua anh cứ hớn hở, nào có chút áy náy gì vì đã giấu chúng tôi đâu."
Thật ra cậu vốn không giận nhiều, chỉ là có chút thất vọng vì cảm thấy Đỗ Vĩ Lập không coi mình như ruột thịt. Tuy ngoài miệng không nói, nhưng cậu luôn coi Đỗ Vĩ Lập là anh em thân thiết. Từ nhỏ lớn lên, cậu đã quen với sự lạnh nhạt của thế nhân, nên những người thật lòng đối tốt với cậu, cậu đều khắc cốt ghi tâm. Cậu ghét nhất những kẻ giả tạo, chỉ vì lợi ích mà đến với nhau.
"Oan uổng quá!" Đỗ Vĩ Lập giơ ba ngón tay lên trời thề thốt, "Em thề, gần đây đúng là có chút đắc ý thật, nhưng không phải vì giấu mọi người để lấy số tiền đó đâu." Hắn cười khẩy, "Mọi người biết tính em rồi đấy, hơi tự mãn một tí, nhưng chỉ là vì thấy đầu óc mình cũng không đến nỗi nào thôi mà."
Dương Niệm Niệm không nhịn được, bật cười thành tiếng: "Đã biết nhìn lại bản thân rồi à? Xem ra là nhận ra lỗi rồi đấy."
Khương Duyệt Duyệt đang chúi đầu vào ăn, nghe vậy cũng gật đầu lia lịa.
Lục Thời Thâm liếc nhìn hai người, nhắc nhở: "Ăn cơm đi thôi! Thức ăn nguội cả rồi."
Khương Dương cầm đũa lên, quay sang nói với Đỗ Vĩ Lập: "Lần này nể mặt anh Lục, tôi bỏ qua cho anh một lần. Nhưng lần sau mà anh còn giở trò, thì đừng trách tôi vô tình."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Đỗ Vĩ Lập lập tức cam đoan: "Tuyệt đối không có chuyện đó!" Hắn rót một chén rượu cho Khương Dương, "Nào nào, anh Khương, uống chút rượu cho ấm bụng." Nói xong lại rót một chén cho Lục Thời Thâm, "Lục đoàn trưởng, anh cũng uống một chút đi, mùa đông uống rượu vào người sẽ ấm lên đấy."
Lục Thời Thâm không từ chối, lịch sự nâng chén. Ba người cùng nhau uống cạn một bình rượu trắng, Khương Dương và Đỗ Vĩ Lập uống đến mặt đỏ gay, riêng Lục Thời Thâm vẫn bình chân như vại.
Uống rượu xong, Đỗ Vĩ Lập không thể lái xe, Dương Niệm Niệm đành cầm lái thay.
Khương Dương vẫn cứ tơ tưởng đến chiếc máy kéo của mình, "Chị, chúng ta đi đến trạm phế liệu lấy máy kéo về đã!"
Đỗ Vĩ Lập phản đối, "Có ai thèm chiếc máy kéo cà tàng của cậu đâu mà lo! Đêm hôm khuya khoắt thế này, cậu bắt mọi người ngồi trên máy kéo mà hóng gió mùa đông bắc à? Về chỗ của cậu trước đi! Sáng mai tôi sẽ đón cậu qua lấy."
Quả thật ban đêm trời rất lạnh, nghĩ đến Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm đã mệt mỏi sau một ngày dài ngồi xe lửa, Khương Dương đành thỏa hiệp: "Thôi được rồi! Về sớm một chút để anh Lục dạy cho em vài chiêu phòng thân."
Đỗ Vĩ Lập nghe thế liền hào hứng, "Phòng thân gì cơ?"
Khương Duyệt Duyệt cười hì hì, múa may đôi bàn tay bụ bẫm: "Anh Lục giỏi lắm ạ, vèo một cái là có thể trèo lên xe rồi! Anh ấy định dạy chúng em mấy chiêu tự vệ."
Đỗ Vĩ Lập vốn cũng rất ngưỡng mộ tài năng của Lục Thời Thâm, liền tâng bốc: "Chuyện này khỏi phải nói! Anh ấy dĩ nhiên là giỏi rồi, chứ sao nữa, nếu không thì sao tuổi còn trẻ đã làm đoàn trưởng?"
Dương Niệm Niệm ngồi ở phía trước, nghe mấy người kia tâng bốc, không khỏi cảm thấy buồn cười. Mấy người họ chỉ mới thấy có bấy nhiêu đó thôi mà đã kích động đến vậy rồi, nếu nhìn thấy thủ pháp ám khí của Lục Thời Thâm, chắc phải kinh ngạc đến độ không khép miệng lại được mất thôi.
Xe nhanh chóng chạy đến sân trạm phế liệu. Đỗ Vĩ Lập và Khương Dương sau khi uống rượu thì càng thêm hăng hái, cởi phăng áo khoác và xắn tay áo lên, chuẩn bị bái sư học nghệ. Khương Duyệt Duyệt cũng không chịu vào nhà ngủ, mặt mày sáng bừng, háo hức muốn được học theo.
Dương Niệm Niệm thì không muốn học, cô tự nhận thấy bản thân chẳng có tố chất học võ, có học cũng vô ích, cho nên định len lén chuồn đi, ai dè ngay lập tức bị Lục Thời Thâm giữ lại.
"Em cũng học cùng đi."
Dương Niệm Niệm chớp chớp mắt, nghiêm túc hỏi: "Tay anh có dạy được không đấy? Đừng để vết thương bị bung chỉ nhé."
"Không sao đâu, anh chỉ dạy chiêu thức thôi, không dùng sức." Lục Thời Thâm đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dương Niệm Niệm vẫn không muốn học, cô chẳng mảy may có hứng thú với võ thuật.
Dương Niệm Niệm bắt đầu tung chiêu "độc" của mình ra để đối phó với Lục Thời Thâm, cô cố tình làm nũng, nói giọng bướng bỉnh: "Vậy anh dạy họ đi! Trừ phi anh truyền nội lực cho em, bằng không em không học đâu."
Lục Thời Thâm: "..."
Đỗ Vĩ Lập ôm bụng cười phá lên: "Cô đừng làm khó Lục đoàn trưởng của chúng tôi nữa chứ, cô còn đòi anh ấy truyền nội lực, sao không đòi truyền luôn pháp lực đi? Pháp lực còn lợi hại hơn nội lực nhiều đấy!"
Dương Niệm Niệm liếc xéo hắn một cái. Đỗ Vĩ Lập lập tức ngậm miệng nín cười, song chưa được hai giây đã không tài nào nhịn được mà lại cười ha hả.
Dương Niệm Niệm khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn hắn hỏi: "Có gì vui đến vậy sao?"
Đỗ Vĩ Lập thấy có điềm chẳng lành, vội vàng cố nhịn cười, vẻ mặt nhìn vô cùng đau khổ.
Lục Thời Thâm không có ý định bỏ qua cho Dương Niệm Niệm. Anh nghiêm mặt nói: "Anh sẽ dạy cho em vài thế võ căn bản. Lỡ đâu gặp nguy hiểm mà anh không ở bên, em cũng có thể tự mình tự vệ được phần nào."
Dương Niệm Niệm kiễng chân, ghé sát vào tai anh thì thầm vài câu. Lục Thời Thâm lắng tai nghe rồi nhẩm nhẩm đếm ngày, nhìn cô hỏi: "Em đã mang theo đồ dùng cần thiết chưa?"
Dương Niệm Niệm gật đầu: "Mang rồi ạ."
Lục Thời Thâm lập tức thay đổi thái độ kiên quyết bắt cô học võ ban nãy, dịu dàng nói: "Em vào nhà tắm rửa, lên giường nằm cho ấm, lát nữa anh về phòng."
Dương Niệm Niệm biết thừa, chỉ cần cô giấu đầu hở đuôi chuyện sắp đến kỳ, Lục Thời Thâm chắc chắn sẽ ngoan ngoãn như cún con thôi.
Kế sách đã thành công, cô vui vẻ vẫy tay chào Khương Dương và Đỗ Vĩ Lập: "Mọi người cứ luyện tập nhé! Tôi đi tắm rửa rồi ngủ đây."
Thời tiết lạnh giá, lại ngồi xe mệt mỏi cả ngày, cô làm gì còn tinh thần mà tập võ, chi bằng sau này thuê vài người thạo võ, vừa an toàn lại còn đỡ mệt thân.
Khương Dương và Duyệt Duyệt thì lại thấy việc học võ rất hay, hai người hứng khởi bừng bừng theo học. Riêng Đỗ Vĩ Lập thì chỉ đứng ngoài góp vui.
Bọn họ luyện tập trong sân khoảng hai tiếng đồng hồ, Khương Dương mệt đến mồ hôi ướt đẫm, nhưng vẫn không giấu được sự tò mò. Lục Thời Thâm thấy đã muộn, liền nói:
"Hôm nay đến đây thôi. Muộn rồi, mọi người đi ngủ sớm đi, sau này có thời gian cần luyện tập thêm."
Dặn dò xong xuôi, anh mới quay về phòng.
Dương Niệm Niệm đã cuộn tròn trong chăn ngủ rồi, không biết có phải đang mơ hay không mà khóe miệng vẫn còn mang theo nụ cười, gương mặt cô lúc ngủ trông thật ngoan ngoãn, bình yên.
Hải Thành tuy không lạnh bằng Kinh Thành nhưng mùa đông cũng xuống đến âm hai, ba độ, ban đêm thậm chí còn xuống tới âm bảy, tám độ, trời rất lạnh. Lục Thời Thâm đắp chăn cẩn thận cho vợ, sau đó đi ra ngoài rửa mặt rồi mới từ từ lên giường. Anh không quên xoa cho bàn tay mình nóng lên rồi đắp lên bụng vợ.
Ngày hôm sau.
Mọi người đều thức dậy từ rất sớm, ăn xong bữa sáng, Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm đến xưởng lo liệu công việc. Buổi trưa ăn cơm ở xưởng, buổi chiều lại đi lo việc phá dỡ nhà, cả ngày bận rộn tối tăm mặt mũi, không có lúc nào rảnh rỗi.
Chiều tối, chú Cù Hướng Hữu mời mấy người đến nhà ăn cơm. Trần Phương đã chuẩn bị một bàn đầy ắp thức ăn.
Ông Cù Hướng Hữu vốn chẳng mấy khi động tới chén rượu, nhưng bữa này vì quá đỗi vui mừng, cũng phá lệ làm vài ly với Khương Dương và Lục Thời Thâm. Chuyện trò rôm rả, hết đông lại tây, cuối cùng câu chuyện cũng xoay quanh nhà máy Lần Thịnh.
Ông Cù Hướng Hữu cảm thán: "Nhà máy Lần Thịnh mới tuyên bố phá sản hồi nào không lâu, nhà máy đã đóng cửa hoàn toàn. Một vài công nhân bên đó muốn xin vào làm ở đây, nhưng tôi sợ họ mang theo những thói hư tật xấu từ xưởng cũ sang đây, nên không đồng ý."