Dương Niệm Niệm biết rõ ông Cù Hướng Hữu là người thấu tình đạt lý, ông ấy luôn đặt lợi ích chung của nhà máy lên trên hết, cho thấy tấm lòng tận tụy với công việc chẳng ai bì kịp.
"Chú Cù, chuyện của xưởng, chú cứ tự quyết định."
Bên cạnh, Trần Phương thấy vậy thì vui ra mặt. Chồng bà được bà chủ tin tưởng, còn gì mừng hơn thế nữa. Chẳng giỏi ăn nói, bà chỉ đành thể hiện tấm lòng bằng cách luôn tay gắp thức ăn, niềm nở mời mọc mọi người.
Lòng ông Cù Hướng Hữu cũng phấn chấn không thôi, song ông vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, chẳng mảy may đắc ý, rồi nói tiếp:
"Cái lão Lưu Thắng ấy, giờ cũng ra riêng, mở một cái xưởng con con độ năm sáu công nhân. Lão ta từng mon men lôi kéo mấy sư phụ lành nghề bên mình, nhưng mọi người đều hiểu rõ tính cách lão ta, vả lại chính sách đãi ngộ ở xưởng mình tốt hơn, nên chẳng ai buồn đếm xỉa."
Ông ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Hiện tại xưởng rất ổn định, đối tác nước ngoài vẫn luôn hài lòng với chất lượng hàng hóa mình làm ra. Họ còn ngỏ ý muốn gia hạn hợp đồng thêm nữa chứ."
Khương Dương nghe vậy, mừng ra mặt cho Dương Niệm Niệm, bèn xen vào:
"Nếu lại gia hạn hợp đồng, sau này xưởng của cô sẽ trở thành đầu tàu kinh tế của Hải Thành cho xem."
Xưởng làm ăn phát đạt, Niệm Niệm tuy mừng ra mặt, song cô chẳng hề có ý định mở rộng quy mô sản xuất. Cô lắc đầu:
"Xưởng càng lớn, công nhân càng đông thì trách nhiệm lại càng chồng chất. Thôi thì cứ chậm mà chắc từng bước một thì hơn. Số lượng công nhân trong xưởng tốt nhất đừng nên vượt quá con số một trăm."
Có một xưởng sản xuất nhỏ với nguồn thu nhập ổn định, rồi lấy số tiền dư dả đó đem đi đầu tư vào các lĩnh vực khác, ấy mới là thượng sách. Đâu thể dồn tất cả trứng vào một giỏ được!
Ông Cù Hướng Hữu gật đầu đồng tình. Ông ấy chỉ là người trông coi nhà máy, còn những quyết sách lớn hơn vẫn phải do chính tay Dương Niệm Niệm định đoạt.
Đang lúc câu chuyện chùng xuống, Lục Thời Thâm chợt lên tiếng:
"Nếu không muốn mở rộng quy mô, em có thể thử phương án nhận đơn đặt hàng rồi phân bổ cho các nhà máy khác gia công."
Đôi mắt Dương Niệm Niệm chợt bừng sáng:
"Ý anh là, chúng ta nhận đơn hàng, rồi giao lại cho các xưởng khác sản xuất, còn mình hưởng phần lợi nhuận chênh lệch?"
Lục Thời Thâm gật đầu:
"Hiện tại ngành công nghiệp chế tạo đang lên như diều gặp gió, các xưởng cơ khí, đúc phôi mọc lên như nấm, tìm được dăm ba nhà máy uy tín, làm ăn đàng hoàng chắc chẳng phải việc gì khó khăn."
Cù Hướng Hữu vô cùng khâm phục bộ óc của Lục Thời Thâm. Hắn tỏ ra hết sức tán thành ý tưởng này, miệng không ngừng tấm tắc khen ngợi:
"Đồng chí đoàn trưởng Lục nói đúng. Mấy đơn hàng này, nếu xưởng ta nhận về rồi khoán lại cho đối tác, cũng bỏ túi được một khoản hoa hồng không nhỏ. Đơn hàng từ nước ngoài thường có giá trị cao, nhiều xưởng muốn làm mà không có mối quen, chúng ta mà nhận về, ít nhất cũng thu được bốn mươi phần trăm lợi nhuận trung gian."
Cách này đỡ tốn công sức hơn nhiều so với tự sản xuất. Họ chỉ cần giám sát xưởng đối tác và đảm bảo chất lượng hàng hóa.
Khương Dương một lần nữa hoàn toàn bị Lục Thời Thâm chinh phục bởi sự tài tình của anh:
"Anh Lục à, với bộ óc nhạy bén như thế này, nếu ngày trước anh lăn lộn thương trường, chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn."
Cù Hướng Hữu cũng liên tục khen ngợi. Hắn phải công nhận rằng, Niệm Niệm và đồng chí đoàn trưởng Lục quả là một cặp trời sinh, xứng đôi vừa lứa, cả hai đều tài giỏi và có diện mạo hơn người.
Lục Thời Thâm không vì lời khen của hai người mà đắc chí. Anh nhắc nhở Cù Hướng Hữu:
"Việc gia hạn hợp đồng hay khoán ngoài đều là chuyện tương lai. Trước mắt, anh vẫn nên để mắt đến Lưu Thắng, đề phòng hắn ta ngầm giở thủ đoạn, gây hại cho nhà máy."
Cù Hướng Hữu gật đầu:
"Tôi sẽ để ý."
Mấy người vừa ăn vừa trò chuyện. Một vài món ăn hơi nguội, Trần Phương chu đáo hâm lại cho nóng.
Mãi đến bảy giờ tối, Dương Niệm Niệm và mọi người mới trở về khu thu mua phế liệu.
Khương Dương và Khương Duyệt Duyệt vừa học được vài chiêu mới nên tinh thần rất phấn chấn, về đến sân đã lại bắt đầu luyện công. Lục Thời Thâm đứng bên cạnh chỉ đạo.
Dương Niệm Niệm cảm thấy họ thật là "không biết hưởng phúc", trời lạnh như thế này còn ở ngoài chịu gió, thế là cô tự mình chui vào ổ chăn ấm.
Ngủ một giấc đến sáng, Khương Dương và Đỗ Vĩ Lập đã ra ngoài.
Lục Thời Thâm cũng đi chợ mua quà và đồ ăn vặt cho bọn trẻ rồi trở về, sau đó đánh thức Dương Niệm Niệm và Duyệt Duyệt cùng đi đến khu nhà quân nhân.
Đã biết trước hôm nay hai người sẽ đến, Trương Vũ Đình cố tình xin nghỉ một ngày, sáng sớm đã đi chợ mua thức ăn về khu nhà quân nhân.
Trịnh Tâm Nguyệt cũng xin nghỉ, vội vã đạp xe đến khu nhà quân nhân. Không ngờ giữa đường, xích xe bị đứt. Cô đành lóc cóc dắt bộ, đi được nửa đường thì gặp Tần Ngạo Nam đang lái xe tới đón.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn thấy chồng lái xe ra ngoài, cô có chút ngạc nhiên:
"Ơ, Niệm Niệm và anh Lục đã về đến nơi rồi mà, sao anh không ở nhà với họ lại đi đâu thế này?"
Tần Ngạo Nam mở cửa xe bước xuống:
"Sắp đến giờ cơm rồi mà anh thấy em chưa về, nên ra đón."
Trịnh Tâm Nguyệt nhăn nhó:
"Chắc tại em đạp mạnh quá, xích xe bị đứt rồi."
Tần Ngạo Nam cũng nhìn thấy chiếc xe đạp. Anh nói:
"Em cứ lên xe trước đi, anh sẽ buộc chiếc xe đạp lên mui xe rồi chở về."
Trịnh Tâm Nguyệt không chần chừ, ngoan ngoãn ngồi vào ghế phía trước, vẫn không quên thò đầu ra cửa sổ giục:
"Anh nhanh lên một chút đi, Niệm Niệm ở nhà chờ em sốt ruột lắm rồi. Em đã lâu không gặp, nhớ cô ấy đến quay quắt."
"..." Tần Ngạo Nam đang buộc xe thì khựng tay lại. Anh nghiêng đầu nhìn cô, khẽ nhíu mày:
"Lúc em học ở Kinh Thành, chúng ta chia xa thời gian còn lâu hơn thế này mà. Mấy năm nay, thời gian em dành cho cô ấy còn nhiều hơn cho anh đấy."
Tính ra, cũng chỉ hơn hai tháng không gặp, vậy mà ánh mắt cô đã tràn đầy vẻ nhớ nhung.
Trịnh Tâm Nguyệt bĩu môi, nói chắc nịch:
"Chính vì ở bên nhau lâu, nên khi xa nhau mới không quen, mới càng nhớ đối phương chứ. Niệm Niệm nhất định cũng nhớ em lắm."
Nếu không phải vì cô làm việc ở toà án, Niệm Niệm không tiện đến thăm, thì họ đã sớm gặp nhau rồi
Nghĩ thế, cô lại giục:
"Anh đừng ngẩn người nữa, mau lên đi!"
Tần Ngạo Nam trong lòng dâng lên một cảm giác chua loét, nhưng vẫn nhanh chóng tìm dây thừng cố định chiếc xe đạp lên mui xe.
Vừa lên xe, Trịnh Tâm Nguyệt đã giục:
"Đường này ít người, anh tăng tốc lên một chút đi!"
Lần này, Tần Ngạo Nam không nghe theo. Anh liếc nhìn bụng cô:
"Tháng này em còn chưa có, nhỡ có thai thì sao, không thể xóc nảy thế được."
Hai hôm trước, Trịnh Tâm Nguyệt có gọi điện thoại cho mẹ chồng, vô tình nhắc đến chuyện tháng này mình còn chưa có. Mẹ chồng liền dặn dò Tần Ngạo Nam phải chú ý một chút, biết đâu đã có cháu rồi.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Trịnh Tâm Nguyệt không để tâm, đưa tay sờ bụng, nói một cách dứt khoát:
"Làm gì mà dễ dính bầu như vậy! Anh đừng làm quá lên. Mà kể cả có thai thật, cũng đâu thể chỉ xóc nảy một chút đã hỏng ngay được. Anh là bộ đội, con của anh sao có thể yếu ớt thế chứ!"
Khoé miệng Tần Ngạo Nam giật giật:
"Anh nghe nói ba tháng đầu thai chưa ổn định, cẩn thận vẫn hơn."
Anh không muốn vì chút thời gian vội vã này mà xảy ra chuyện gì không hay.
Trịnh Tâm Nguyệt dù nóng lòng, nhưng cũng nghe lọt tai. Cuối cùng, cô không giục nữa. Chỉ là, khi xe vừa đến cổng khu nhà quân nhân, cô không đợi Tần Ngạo Nam hạ xe đạp xuống, đã vội vàng chạy về nhà trước.
Vừa bước vào sân nhà Lục Niệm Phi, cô đã thấy Dương Niệm Niệm từ trong bếp bước ra. Trịnh Tâm Nguyệt mừng quýnh lên, chạy đến ôm chầm lấy cô:
"Niệm Niệm, cuối cùng cậu cũng chịu đến thăm bọn mình rồi! Tớ nhớ cậu đến quay quắt! Lần trước gặp mặt, tớ mừng cưới mà đầu óc choáng váng, chỉ biết phấn khích thôi, chẳng nói chuyện được với cậu đàng hoàng."
Dương Niệm Niệm bật cười. Cô nàng này chắc đã quên, đêm hôm đó hai người họ đã trò chuyện đến nửa đêm, gần như thức trắng.
"Lần này tớ sẽ ở Hải Thành vài ngày, chúng ta có thể thoải mái tụ tập."
Vừa dứt lời, Trương Vũ Đình từ trong bếp đi ra, thấy Trịnh Tâm Nguyệt đã về, liền tò mò hỏi:
"Ơ, Tần phó đoàn trưởng đi đón cậu, sao lại không về cùng?"