Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 585



Lục Quốc Chí mời Ngưu Đồng Thảo và Mã Nhạc Kiệt ngồi xuống. Ông rót chén trà nóng, bắt đầu hỏi chuyện.

“Nhạc Kiệt, bố cháu sao không tới?”

Mã Nhạc Kiệt cười giả lả, tìm một lý do qua loa, “Chân bố cháu hai hôm nay đau, cháu bảo bố ở nhà nghỉ ngơi.”

Hắn liếc mắt sang Lý Phong Ích, người vẫn im lặng nãy giờ, rồi hỏi: “Cháu nghe cô nói Phong Ích cũng đi Kinh Thành, làm công việc gì ở đó vậy?”

Lý Phong Ích đáp lại với vẻ lạnh nhạt: “Làm việc trong xưởng.” Dứt lời, hắn liền lấy cớ: “Bố, Kiều Kiều có vẻ mệt rồi, con đưa con bé lên lầu ngủ đây.” Nói rồi, hắn ôm lấy đứa con gái nhỏ đi thẳng lên tầng.

Lý Phong Ích thầm nghĩ, anh hai đã nói rõ ràng là không qua lại với nhà cậu út, thì hắn cũng chẳng có lý do gì để chào đón. Dù sao thì, hắn chỉ nghe theo lời anh hai và chị dâu hai mà thôi.

Dương Niệm Niệm khẽ giật nhẹ tay áo Lục Thời Thâm, thì thầm: "Anh ơi, chúng ta cũng lên lầu giúp chị Nhược Linh bế cháu đi.” Vừa rồi cô đã nhìn thấy vẻ mặt của Mã Nhạc Kiệt, cô không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.

Mã Nhạc Kiệt thấy vậy liền vội vàng tiếp lời, giọng điệu tỏ vẻ bề trên, y như đang nói chuyện với một hậu bối: “Em dâu cứ lên lầu trước đi! Anh muốn nói chuyện riêng với Thời Thâm vài câu. Tính ra anh em họ hàng chúng ta cũng đã lâu lắm rồi không có dịp ngồi lại tâm sự.”

Dương Niệm Niệm nghe hắn nói mà bật cười thầm trong lòng. Cô không hiểu Mã Nhạc Kiệt lấy đâu ra cái mặt dày để mở miệng nói vậy. Nhiều năm không trò chuyện? Cô dám chắc từ thuở bé đến giờ, anh em mấy người liệu có thật sự nói chuyện được với nhau mấy câu đâu cơ chứ. Cô cười khẩy một tiếng, nói thẳng: “Anh Thời Thâm đã nói rõ mồn một rồi, anh Mã không nghe rõ hay sao vậy?”

Mã Nhạc Kiệt giả vờ như không hiểu, lại tiếp tục chơi bài giả ngơ: “Em dâu, anh biết mẹ và em trai anh đã làm những chuyện không phải. Các em không tha thứ cho họ, điều đó cũng không trách được. Nhưng anh chưa từng đắc tội với các em. Hai em không muốn qua lại với họ, không đến mức đến cả người anh họ này cũng không cần chứ?”

Dương Niệm Niệm nói chuyện một cách dứt khoát, không chút khách sáo: “Không qua lại với bố mẹ anh, thì còn cần qua lại với anh để làm gì?”

Mã Nhạc Kiệt nghe vậy thì đổi giọng: “Em dâu, sao lại nói thế? Đây là chuyện riêng của cánh đàn ông, phụ nữ xen vào làm gì cho thêm rắc rối? Nếu để người ngoài nghe được, chẳng phải lại mang tiếng anh Thời Thâm sợ vợ hay sao.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Mã Nhạc Kiệt nghĩ bụng, ở nông thôn, danh tiếng sợ vợ không hề dễ nghe chút nào. Hắn tin rằng Lục Thời Thâm sẽ không chịu nổi lời khích bác này. Nào ngờ, Lục Thời Thâm chỉ liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh băng. Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y vợ hơn, rồi nói một câu dứt khoát: “Vợ chồng vốn là một. Ý của cô ấy cũng chính là ý của tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mã Nhạc Kiệt còn cả một bụng lời nói, nhưng tất cả đều tắc nghẹn trong cổ họng, y như nuốt phải hòn đờm, khó chịu đến tột cùng.

Dương Niệm Niệm nhìn Mã Nhạc Kiệt, đắc ý nháy mắt một cái, rồi vui vẻ kéo tay Lục Thời Thâm đi lên lầu.

Mã Nhạc Kiệt cảm thấy mất mặt. Hắn liền ghé tai nói nhỏ với chú Lục Quốc Chí, cố ý châm chọc: “Chú, tính cách của Thời Thâm thế này không ổn đâu, quá bộc trực, không biết mềm mỏng. Chú nói với cái tính này, làm sao có thể tiến thân trong binh nghiệp?”

Lục Thời Thâm vừa đi, hắn liền thay đổi thái độ.

“Cháu tuy không phải là người có tài cán gì ghê gớm, nhưng dù sao bây giờ cũng là một thầy hiệu trưởng. Cháu nghĩ anh em họ hàng nên giúp đỡ lẫn nhau, như vậy người ngoài cũng không dám bắt nạt chúng ta, đúng không?”

“Chú, không phải cháu khoác lác, nhưng chú nói xem, bất kể là họ hàng bên này hay bên nhà ngoại, trong đám con cháu thì có phải cháu là người có tiền đồ nhất không?”

“Cháu biết Thời Thâm có năng lực trong quân đội, nhưng năng lực đó chỉ dùng trong quân đội thôi. Ở đây thì chẳng ai biết đến. Trường học dù lớn dù nhỏ, cháu cũng là một thầy hiệu trưởng, chú thấy có đúng không?”

Mã Nhạc Kiệt nói một tràng, chỉ cốt để nâng bản thân lên, chứng minh rằng Lục Thời Thâm tuy giỏi nhưng hắn còn giỏi hơn, có tầm ảnh hưởng hơn.

Ngưu Đồng Thảo nghe con trai nói, liền tin là thật và phụ họa: “Đúng đấy, em rể! Giờ thằng Thời Thâm nghe lời vợ, tai mềm rồi, em đừng có dại dột mà nghe theo nó.”

Lục Quốc Chí vốn cũng lo lắng với cái tính cách này của con trai út sẽ không làm ăn được gì trong quân đội. Nhưng ông vừa nghe Mã Nhạc Kiệt tự ca tự ngợi, lại còn giễu cợt con trai ông, liền lập tức không vui nữa.

“Cái trường làng nhỏ xíu của cháu không phải sắp sáp nhập với trường thị trấn Đào Hoa à? Sáp nhập xong cháu còn có thể giữ ghế hiệu trưởng được nữa hay sao? Chứ thầy hiệu trưởng cũ của thị trấn thì về vườn hay sao?”

Đừng tưởng ông không biết, trường học của Mã Nhạc Kiệt đã có tin đồn sẽ đóng cửa vào năm sau, sáp nhập làm một với trường thị trấn. Trường thị trấn người ta bao nhiêu thầy giáo, cô giáo có trình độ, lẽ nào lại để một người như Mã Nhạc Kiệt lên làm hiệu trưởng?

“Đợi chừng nào làm được hiệu trưởng rồi hẵng nói!” Lục Quốc Chí nói.