Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 586



Mã Nhạc Kiệt vẫn tiếp tục khích bác: “Chú, thật ra lần này cháu đến là muốn đưa Thời Thâm đi giao lưu, kết giao thêm nhiều mối quan hệ. Tục ngữ có câu, có người quen biết thì việc gì cũng dễ, chú sống từng này tuổi, đạo lý này chắc chắn hiểu rõ hơn cháu.”

Hắn quan sát vẻ mặt Lục Quốc Chí, tiếp tục nói: “Cháu định ngày mai tổ chức một bữa tiệc, mời các vị lãnh đạo của thị trấn Đào Hoa, cả bên quản lý giáo dục cùng ăn một bữa cơm, để Thời Thâm làm quen với họ. Người ta vẫn bảo, lá rụng về cội, chú nói xem, nếu nó cứ không chịu giao du kết nối, ở quê chẳng có chút tiếng tăm nào, thì dù có giỏi giang đến mấy trong quân đội thì có ích gì chứ?”

Lục Quốc Chí tuy già rồi nhưng vẫn còn minh mẫn. Thời buổi này, người có học thức có giá trị đến mức nào, ai ai mà chẳng rõ? Con trai, con dâu ông đều là sinh viên đại học, lại còn biết tính toán làm ăn, hoàn toàn chẳng cần phải chạy vạy lấy lòng ai.

Mã Nhạc Kiệt rõ ràng đang lừa phỉnh ông, coi thường ông già cả không hiểu chuyện, tưởng ông dễ bị dắt mũi.

Ông nói với vẻ khinh khỉnh: “Thời Thâm rất ổn định trong quân đội. Niệm Niệm là sinh viên trường Kinh Đại, dù có làm gì cũng không bao giờ phải chịu cảnh đói kém. Chỉ có người khác đến cầu xin vợ chồng nó, chứ đời nào lại bắt vợ chồng nó đi ngửa tay cầu xin người khác?”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Mã Nhạc Kiệt thấy Lục Quốc Chí không mắc câu, cũng biết là không thể lừa gạt được nữa. Hắn cười khan hai tiếng, thay đổi thái độ hoàn toàn, từ vẻ dạy đời chuyển sang nịnh bợ: “Chú hiểu lầm rồi, cháu đâu có bảo vợ chồng anh Thời Thâm đi cầu xin ai? Cháu nói thật với chú nhé! Là họ muốn gặp anh ấy. Chú nói xem, cái vùng quê hẻo lánh này của chúng ta mà ra được một người như Văn Khúc Tinh lẫy lừng như anh Thời Thâm, ai mà chẳng muốn làm quen? Cháu chỉ muốn anh Thời Thâm gặp gỡ họ thôi. Quen biết nhiều người thì chẳng bao giờ là thừa thãi, đúng không? Họ đều là những người có chút địa vị, anh Thời Thâm ra ngoài dùng bữa một bữa cũng không phải là hạ thấp giá trị bản thân đâu, đúng không?”

Lục Quốc Chí lập tức đáp trả thẳng thừng: “Muốn gặp thì cũng là gặp lãnh đạo của thị trấn chúng tôi, gặp lãnh đạo của thị trấn của các người làm gì? Thị trấn chúng tôi có việc gì cần phải ngửa tay cầu cạnh các người chứ?”

Mã Nhạc Kiệt cứng họng. Hắn thật sự không ngờ một người quê mùa như Lục Quốc Chí lại có đầu óc lanh lẹ đến vậy. Hắn nghẹn ứ, mặt đỏ bừng, một lúc lâu không nói nên lời.

Ngưu Đồng Thảo thấy con trai không được việc, bà ta cũng không thèm vòng vo, nói toạc ra những lời trơ trẽn không chút che đậy: “Em rể, chị nói thật nhé! Lần này mẹ con chị tới là bế tắc thật rồi. Em cũng biết đấy, trường học sắp sáp nhập, bên kia đến giờ vẫn chưa nói xem sẽ sắp xếp cho thằng Kiệt ra sao. Chẳng phải là muốn Thời Thâm giúp đỡ một tay thôi sao? Nếu nó không giúp, thì cả nhà thằng Kiệt sau này biết sống dựa vào đâu?”

Miệng Ngưu Đồng Thảo nói quá nhanh, Mã Nhạc Kiệt có ra hiệu đến mấy cũng không kịp cản mẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Quốc Chí nghe càng lúc càng tức giận, sắc mặt tối sầm lại: “Nói vòng vo nãy giờ, hóa ra là các người muốn tìm Thời Thâm giúp đỡ! Lại còn giở trò nói là giới thiệu mối quan hệ cho thằng bé. Các người nghĩ Lục Quốc Chí này là thằng khờ, dễ lừa gạt lắm đúng không?”

Mã Nhạc Kiệt khuôn mặt đầy vẻ chột dạ, cái vẻ đắc ý ban nãy đâu rồi, vội vàng xin lỗi: “Chú, cháu không lừa chú, cháu thật sự muốn giúp Thời Thâm, muốn giúp nó giới thiệu mối quan hệ. Người ta chắc chắn sẽ nể mặt Thời Thâm, và cháu thì được làm hiệu trưởng, đây rõ ràng là một nước cờ lợi cả đôi đường, nào có hại cho ai đâu.”

Thấy hắn đến nước này mà vẫn còn ngoan cố cãi chày cãi cối, Lục Quốc Chí nổi cơn tam bành, đứng dậy đuổi cổ hai mẹ con hắn.

“Đừng nói gì nữa, các người về đi! Cửa nhà họ Lục này không hoan nghênh những kẻ như các người. Sau này cũng đừng tới nữa. Rượu của các người cũng mang về đi, tôi chẳng thiếu thốn những thứ đồ này đâu.”

Mã Nhạc Kiệt đâu có dễ dàng bỏ cuộc? Lần này nếu Lục Thời Thâm không giúp, hắn coi như mọi chuyện chấm dứt. Chỉ là không ngờ khôn ranh lại chuốc họa vào thân, tự làm tự chịu. Đến nước này, hắn đành phải hạ mình cầu xin một chút rủ lòng thương.

“Chú, chú đừng giận. Cháu cũng thật sự không còn đường nào để đi nữa. Bệnh đau chân của bố cháu ngày càng nặng, không thể làm việc nặng được. Thằng Hạo lại cứ lông bông chẳng chịu khó làm lụng, cả nhà già trẻ đều dựa vào mình cháu, cháu biết phải làm sao bây giờ đây?”

Lục Quốc Chí không muốn đôi co thêm, trực tiếp xốc người ra ngoài: “Đừng nói gì nữa, mau cút đi.”

Ngưu Đồng Thảo thấy Lục Quốc Chí thái độ kiên quyết, bà ta liền tức khí nói năng hồ đồ: “Em rể, em làm gì vậy? Hồi thằng Kiệt nhà chị làm ăn khấm khá, cũng đối đãi tử tế với chú thím như thế đấy chứ! Mà giờ đây có chút chuyện cần giúp đỡ, chú thím lại bày cái thái độ này ra ư?”

Lục Quốc Chí không muốn đôi co nhiều lời nữa, sắc mặt đen sầm, nói: “Bà cũng đi đi.”

Trong lúc xô đẩy, ông đã đuổi hai mẹ con ra khỏi gian nhà chính. Mã Tú Trúc nghe thấy tiếng động, đi ra hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao lại to tiếng ầm ĩ?”