Mã Tú Trúc vừa chân ướt chân ráo vào đến căn nhà chính đã giật phắt chiếc điện thoại từ tay con dâu cả Quan Ái Liên.
“Niệm Niệm, con thật sự m.a.n.g t.h.a.i à? Đã đi bệnh viện khám cẩn thận chưa đấy? Đừng có mà để mẹ mừng hụt đấy con!”
Mã Tú Trúc vốn tính sĩ diện cao ngất trời. Có được thằng con út làm ra tiền, cả xóm ai cũng nể nang, khiến bà ta được dịp phổng mũi, ngày nào cũng đi khoe khoang khắp đầu làng cuối xóm. Ấy vậy mà cũng có không ít kẻ ganh ghét, họ bắt đầu mang chuyện Thời Thâm lấy vợ mấy năm mà chưa có mụn con nào ra để chọc tức bà. Lòng bà tức lắm nhưng chẳng dám gọi điện giục giã con trai. Vừa nãy cãi nhau với bà mối Vương, bà ta còn hăng tiết lên mà mắng thẳng vào mặt rằng con trai bà không biết đẻ.
Giờ đây nghe tin Dương Niệm Niệm mang thai, Mã Tú Trúc cảm giác như con cá mặn đã được lật mình sang trang, cả người tràn trề sức sống, chỉ muốn chạy ngay đến lôi cổ bà mối Vương vào mà bắt nghe cho rõ.
Dương Niệm Niệm nghe cái giọng oang oang của Mã Tú Trúc mà thấy đau cả đầu. Cô đáp với giọng điệu nhàn nhạt:
“Khám rồi ạ. Là thật.”
Mã Tú Trúc vỗ đùi đ.á.n.h đét một cái, mặt mày hớn hở nói: “Vừa nãy cái bà mối Vương còn mắng mẹ làm bao nhiêu điều ác nên mới hại Thời Thâm "chết yểu tuổi xuân", giờ thì cho bà ta sáng mắt ra, xem con trai mẹ có đẻ được hay không!” Cuối cùng thì bà ta cũng có thể ngẩng mặt lên rồi.
Dương Niệm Niệm khẽ nhíu mày, dặn dò mẹ chồng: “Mẹ làm ơn vừa phải thôi, đừng làm ầm ĩ quá mức. Tin này mà truyền ra rộng rãi, thế nào cũng ảnh hưởng không tốt đến Thời Thâm.”
Mã Tú Trúc đang vui ra mặt, đến cả lời dặn của con dâu cũng thấy êm tai lọt lòng.
“Con cứ yên tâm! Mẹ biết chừng mực, sẽ không để con phải bận lòng đâu. Vợ chồng con giờ làm ăn phát đạt, nhà mình cũng khấm khá lên rồi, mẹ chẳng hơi đâu mà đi chấp nhặt với mấy người ngồi lê đôi mách đó nữa.”
Mẹ chồng Mã lại khấp khởi: “Hay là con về nhà đi? Ở nhà có Ái Liên chăm bẵm, chưa nói gì khác, ít ra bữa cơm cũng có người lo toan tề chỉnh cho con.”
Dương Niệm Niệm chỉ ậm ừ qua loa, khẽ lảng tránh: “Mấy khoản sổ sách trong xưởng bên này vẫn do con quản lý, cháu không thể đi được ạ. Con cứ ở lại Kinh Thành thôi.”
Mã Tú Trúc tiếp lời: “Vậy thì để con bé Nhược Linh sang chăm con, nó có đi làm đâu, ngày nào cũng ở nhà không, giờ có việc để làm rồi.”
Dương Niệm Niệm nghe đến đâu thấy trong lòng rộn lên nỗi phiền muộn đến đấy.
“Em ấy chăm hai đứa trẻ còn vất vả hơn cả đi làm ấy chứ. Mấy chuyện này mẹ đừng bận tâm, cứ ở quê giúp anh cả và chị dâu trông nom vườn rau là được rồi.”
Mã Tú Trúc chẳng hề nhận ra chút khó chịu thoáng qua trong giọng nói của con dâu, vẫn cứ líu lo mãi:
“Trông con thì có gì mà mệt? Hồi trước mẹ trông hai ba đứa một lúc vẫn ra đồng làm việc đấy thôi. Con cứ để nó sang chăm con, cứ bảo là mẹ sai, nếu nó không đi, mẹ sẽ gọi điện thoại cho nó.”
Chị dâu Quan Ái Liên thấy mẹ chồng cứ nói mãi thành ra quá lời. Cô sợ mẹ chồng nói thêm sẽ khiến em dâu khó xử, bèn giật phắt lấy chiếc điện thoại từ tay bà.
Mã Tú Trúc trợn mắt: “Ta nói chưa xong, con giật điện thoại làm gì?”
Quan Ái Liên nói: “Mẹ ơi, mẹ mau ra đồng tìm ba với Khánh Viễn báo tin vui đi!”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Mã Tú Trúc nghe vậy thì khóe miệng bỗng chốc cười toe toét đến tận mang tai, quay người chạy ngay ra ngoài. Bà ta định chạy ra khoe với bà mối Vương một chút, nhưng ai ngờ bà ta đã về mất từ lâu. Mã Tú Trúc giấu chuyện chẳng được, la toáng lên khắp xóm về chuyện Dương Niệm Niệm mang thai, át cả tiếng loa phát thanh buổi chiều. Bà ta nói mãi, nói riết, rồi thêm thắt thành: “Bác sĩ bảo đứa này chắc chắn là con trai đấy!”
Quan Ái Liên thấy mẹ chồng đi rồi thì thở phào nhẹ nhõm cả người.
“Em dâu à, em đừng giận bà, vì bà mà tức giận làm hư thân mình thì không đáng. Em ở Kinh Thành là tốt nhất, ở đó cuộc sống cũng sung túc, thoải mái hơn, Thời Thâm lại thường xuyên về thăm em, tốt hơn nhiều so với về quê ở đây nghe mẹ chồng cằn nhằn.”
Nếu là chị, chị cũng chẳng bao giờ chịu về quê sinh sống.
Dương Niệm Niệm rất quý tính nết bộc trực của chị dâu Quan Ái Liên. Cô cười nói:
“Chị dâu, em không định về đâu. Thời Thâm đã thuê một bác giúp việc nấu cơm cho em rồi, các anh chị không cần lo cho em. Sắp đến mùa trồng rau rồi, các anh chị cứ lo việc của mình thôi, nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ tìm trưởng thôn, ông ấy đã hứa sẽ giúp các anh chị tìm chuyên gia hướng dẫn mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Được rồi, em dâu, em nhớ chăm sóc bản thân cho tốt nhé.” Quan Ái Liên đang nói thì nghe thấy tiếng ngáp nhỏ của Dương Niệm Niệm, bèn dịu giọng: “Em dâu, em mệt rồi phải không? Thôi thì em cứ ngủ trưa đi, khi nào có thời gian rảnh, chị em mình lại trò chuyện sau.”
“Vâng, chị dâu.”
Dương Niệm Niệm quả thật rất mệt, cô đặt ống nghe xuống rồi lên giường, ngủ một giấc đến tận buổi chiều.
Khi tỉnh lại, cô thấy Lục Thời Thâm đang ngồi bên mép giường, ánh mắt dịu dàng như nước mùa thu, lặng lẽ ngắm nhìn mình.
Dương Niệm Niệm dụi mắt, hỏi: “Anh về lúc nào thế? Sao không gọi em dậy?”
“Anh về một lát rồi. Thấy em ngủ say quá nên không nỡ đ.á.n.h thức.” Lục Thời Thâm dựng lại gối đầu, dặn dò: “Dựa vào gối sẽ dễ chịu hơn.”
Dương Niệm Niệm vươn vai hỏi: “Đã đăng ký chưa ạ?”
Lục Thời Thâm gật đầu: “Thời gian đấu giá là mùng sáu tháng Ba. Đến lúc đó anh không chắc có thời gian, nếu anh không đi được, em cứ để Phong Ích đi cùng đến sàn đấu giá đất, làm đúng theo kế hoạch chúng ta đã bàn. Mảnh đất này nếu không giành được cũng không sao, ở Kinh Thành còn nhiều đất phù hợp lắm.”
Cô luôn tin tưởng vào cách làm việc của hắn. Cô nói:
“Vậy cứ làm thế đi. Em mà không giành được mảnh đất này thì cũng sẽ làm cho Dương Tuệ Oánh tổn thất t.h.ả.m hại.”
Cô gần như có thể đoán trước được, đối thủ cạnh tranh lần này chắc chắn là Dương Tuệ Oánh.
Lục Thời Thâm đứng dậy lấy áo khoác cho cô: “Em dậy rửa mặt đi cho tỉnh táo, trong bếp có nồi sườn hầm thơm phức, anh ra xem sao.”
Dương Niệm Niệm vừa mặc áo vừa nói: “Em gọi điện thoại cho Tâm Nguyệt đã. Em có thai mà không nói sớm cho cô ấy biết, sau này cô ấy biết được sẽ giận lắm.”
Lục Thời Thâm đỡ cô xuống giường, đặt đôi giày vải ngay ngắn dưới chân giường cho cô tiện đi vào rồi mới đi vào bếp.
Dương Niệm Niệm bấm số điện thoại nhà chú hai của Trịnh Tâm Nguyệt. Bình thường không phải nghỉ lễ, cô ấy vẫn thường ở lại nhà chú. Nhất là bây giờ có thai, Tần Ngạo Nam không có nhiều thời gian chăm sóc, Trịnh Hải Thiên đã dặn cô ấy cứ về nhà dưỡng thai.
Tiếng chuông điện thoại vừa reo, đầu dây bên kia đã có người nhấc máy. Trịnh Tâm Nguyệt “a lô” một tiếng nhỏ xíu, nhưng khi nghe rõ giọng Dương Niệm Niệm, cô ấy liền tỉnh táo hẳn ra.
“Niệm Niệm, sao lần này cậu ở trong đơn vị bộ đội lâu thế? Tớ gọi điện cho cậu mà chẳng được, tớ lo lắm, còn cố tình nhờ Ngạo Nam sang chỗ Khương Dương hỏi thăm, nếu không phải Khương Dương bảo cậu đang ở đơn vị thì tớ đã đến Kinh Thành tìm cậu rồi.”
Dương Niệm Niệm nói giọng nhẹ nhàng:
“Thời Thâm không yên tâm để tớ về một mình nên bảo tớ ở lại thêm một thời gian. Vừa nãy tớ nghe giọng cậu uể oải, có phải nghén nặng lắm không?”
Trịnh Tâm Nguyệt thở dài thườn thượt:
“Đứa bé này đúng là đến để hành tớ mà, từ lúc biết có thai đến giờ, ăn gì nôn đấy, khứu giác nhạy như ch.ó săn, ngửi thấy mùi lạ là muốn nôn ọe. Giờ ăn uống chẳng có chút khẩu vị nào, tâm trạng lại dễ cáu gắt, sắp gầy đến nỗi chẳng còn chút sức lực nào rồi.”
Dương Niệm Niệm không ngờ Trịnh Tâm Nguyệt lại nghén nặng đến vậy, cô quan tâm nói:
“Cậu thử ăn chút món ăn thanh đạm, giúp kiện vị xem sao, mấy món như dưa cải chua cay, khoai tây bào sợi chua cay ấy, ăn cho dễ tiêu.”
Trịnh Tâm Nguyệt ‘hừ’ một tiếng: “Ăn gì cũng chẳng ăn thua. Vũ Đình bảo tình trạng của tớ không phải mười ngày nửa tháng là có thể khá hơn được.”
Rồi cô ấy nũng nịu bảo: “Giá mà biết trước, tớ đã chẳng thèm sinh con.”