Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 615



Dương Niệm Niệm nghe vậy liền xua tay: “Thôi thôi, đừng có nói dại, đây là kết tinh tình yêu của vợ chồng cậu mà!”

Trịnh Tâm Nguyệt cũng chỉ nhất thời giận dỗi mà nói vậy, chứ trong lòng đâu có nghĩ thế. Cô cười hì hì, giọng đầy vui vẻ: “Nghe giọng cậu thôi là tớ đã thấy lòng vui vẻ hẳn lên rồi, lát nữa ăn cơm chắc chắn cũng ngon miệng hơn. À, mà này, cậu với anh Lục đã có tin vui gì chưa? Cậu cưới nhau cũng đã được một dạo rồi còn gì?”

Dương Niệm Niệm cười tươi rói, đáp lại: “Lần này tớ gọi điện cho cậu chính là để báo tin vui đây. Tớ cũng đã có rồi, hôm nay vừa mới đi khám về, thai được hơn một tháng.”

“Thật thế sao?” Trịnh Tâm Nguyệt phấn khích, giọng cao vút, “Thế cậu có bị ốm nghén không? Có mệt mỏi hay khó chịu gì không?”

Dương Niệm Niệm cũng chẳng hiểu sao, cô lại không có triệu chứng gì của việc nghén. “Hiện tại tớ vẫn ăn được ngủ được, chưa thấy biểu hiện nôn ọe gì cả. Chắc là thời điểm chưa tới.” Cô thành thật nói.

Trịnh Tâm Nguyệt dặn dò: “Cậu đừng có nghén như tớ nhé, cực lắm. Cậu vốn đã gầy gò rồi, nếu lại ốm thêm một vòng nữa thì anh Lục xót xa lắm cho coi.”

Chưa kịp để Dương Niệm Niệm nói gì, Trịnh Tâm Nguyệt đã tiếc nuối: “Vũ Đình kết hôn, chắc cậu không tham gia được rồi. Anh Lục nhất định sẽ không cho cậu đi lại lung tung khi cái bụng đã lớn. Lúc tớ sinh cháu thì cậu cũng sắp sinh rồi, cũng chẳng thể ghé đến được. Tính đi tính lại, phải chừng một hai năm nữa chúng ta mới có dịp gặp nhau.”

Vừa nãy còn đang vui vẻ, tính đi tính lại một hồi, cô lại bắt đầu thấy buồn rầu. Chẳng biết có phải vì m.a.n.g t.h.a.i mà cảm xúc cô thất thường hơn không, khi thì vô cớ sầu não, khi lại cáu kỉnh muốn phát giận. Cô cũng hay tủi thân, dễ khóc hơn trước. Nếu Tần Ngạo Nam mà bận công việc một dạo không ghé thăm, cô lại bắt đầu cảm thấy anh không còn yêu thương, quan tâm mình nữa. Giờ lại nghĩ đến chuyện phải xa Dương Niệm Niệm một thời gian dài, nước mắt lại chực trào.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Dương Niệm Niệm nghe thấy giọng bạn nghẹn lại, biết cô sắp khóc, liền vội vàng an ủi: “Đám cưới của Vũ Đình thì tớ không đi được rồi, cái bụng mới chưa đầy bốn tháng, anh ấy sẽ không để tớ chạy nhảy lung tung đâu. Nhưng mà, đợi đến lúc thai được bốn năm tháng, tớ có thể ghé thăm cậu đó. Giờ tớ đã sắm được xe riêng rồi, đi lại thuận tiện lắm. Lúc cậu sinh cháu, tớ cũng sẽ đến thăm cậu.”

Trịnh Tâm Nguyệt vừa định khóc òa lên thì nghe Dương Niệm Niệm nói vậy, tâm trạng lập tức tốt hẳn. “Niệm Niệm, nếu bốn năm tháng nữa cậu không ghé, tớ sẽ bắt Ngạo Nam đưa tớ đến Kinh Thành chơi với cậu đấy.”

Dương Niệm Niệm cười khẽ đồng ý. Đúng lúc đó, Lục Thời Thâm từ ngoài cửa bước vào, gọi cô ra ăn cơm, cô mới vội vàng cúp máy.

Lục Thời Thâm đã hầm canh sườn củ cải, xào món măng khô thịt lợn mà Dương Niệm Niệm yêu thích. Hắn đã múc sẵn cơm, cầm bát đũa đưa cho cô, giọng điềm tĩnh nói: “Sáng mai anh về đơn vị, đến đó anh sẽ cho người điều tra thân phận của Tiền Hồng Chi trước. Nếu không có vấn đề gì, chiều ngày kia chị ấy có thể đến chăm sóc cho em.”

Tiền Hồng Chi là người mà Lục Thời Thâm tìm để làm giúp việc. Chị ấy năm nay đã ngoài bốn mươi, là người Kinh thành. Theo lời chị ấy kể, trước kia từng làm công nhân ở nhà máy dệt quốc doanh, sau này nhà máy giảm biên chế nên chị ấy chuyển sang làm giúp việc. Khi đi chọn người, Dương Niệm Niệm cũng có mặt. Tiền Hồng Chi ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, nhìn dáng vẻ nhanh nhẹn, chỉ xét riêng về vẻ ngoài thì cô đã rất ưng ý. Cô gật đầu đồng ý: “Vâng ạ! Ngày mai trước khi về đơn vị, anh ghé qua nhà Dư Toại lấy bản vẽ về giúp em được không? Năm ngoái trước khi đến đơn vị, vì không biết khi nào về nên em đã nhờ Nghiêm Minh Hạo chuyển bản vẽ đến nhà Dư Toại. Giờ em đã có gia đình rồi, nếu cứ đến nhà cậu ấy thì người ta dễ bàn ra tán vào. Anh đi sẽ hợp lý hơn.”

Lục Thời Thâm gắp cho cô một đũa măng khô, giọng vẫn ôn hòa: “Được. Sáng mai em muốn ăn gì không? Anh dậy sớm làm cho em ăn.”

Dương Niệm Niệm lắc đầu: “Em cũng chẳng biết mấy giờ mới thức dậy nữa. Anh đừng làm gì cả, đợi em tỉnh giấc rồi chúng ta ra ngoài ăn.”

“Vậy anh lấy đồ xong sẽ mua đồ ăn sáng về cho em ăn.” Hắn nói.

Dương Niệm Niệm nghĩ ngợi một lát: “Vậy ăn bánh bao ở quán bác Ba đầu ngõ nhé!”

Hai người chuyện trò rất tự nhiên, thoải mái, khiến không khí trong phòng trở nên ấm áp lạ thường.

Ăn cơm xong, Dương Niệm Niệm mới nhớ ra phải gọi điện cho Lý Phong Ích. Nào ngờ, Lục Nhược Linh hay tin cô m.a.n.g t.h.a.i liền nhất quyết đòi đến thăm. Hai vợ chồng họ bèn gửi Tích Tích cho người trông trẻ, rồi đưa Kiều Kiều đến tứ hợp viện.

Lý Phong Ích cùng Lục Thời Thâm ngồi trên ghế đá đặt trong sân chuyện trò.

“Mùng sáu tháng ba tới có một buổi đấu giá đất đai. Đến lúc đó nếu anh không có thời gian, cậu hãy đi cùng Niệm Niệm một chuyến. Cậu hãy quan sát kỹ những người xung quanh, đặc biệt là Dương Tuệ Oánh, và chú ý người đàn ông đi cùng cô ta.” Lục Thời Thâm nói với vẻ mặt điềm nhiên.

Dù không còn tại ngũ, nhưng thói quen của người lính Lý Phong Ích vẫn không thay đổi. Nghe Lục Thời Thâm nói, hắn cũng không hỏi nguyên do, lập tức đồng ý, còn khẳng định chắc nịch: “Anh hai cứ yên lòng, em nhất định sẽ để mắt tới Dương Tuệ Oánh, không để cô ta làm bất cứ điều gì tổn hại đến chị dâu đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chị dâu đang mang thai, hắn nhất định phải trông chừng cẩn thận, đề phòng Dương Tuệ Oánh giở trò xấu.

Trong phòng.

Dương Niệm Niệm đang cùng Lục Nhược Linh trêu chọc bé Kiều Kiều. Kiều Kiều bây giờ đột nhiên bi bô nói rất nhiều, tuy chưa thể nói thành câu dài nhưng đã có thể diễn đạt những điều đơn giản. Lời người lớn nói, con bé cũng hiểu hết cả. Nhất là lúc con bé cười, đôi mắt híp lại đáng yêu vô cùng.

Dương Niệm Niệm nhìn bộ dạng nũng nịu của Kiều Kiều, không khỏi tưởng tượng ra dáng vẻ của con mình sau này.

“Giá mà Mộ Dương sau này cũng ngoan như thế này thì tốt quá.”

Lục Nhược Linh ngơ ngác hỏi: “Chị dâu, Mộ Dương là ai thế?”

Dương Niệm Niệm xoa xoa bụng: “Anh ấy nói, bất kể trong bụng là con trai hay con gái, sau này đều gọi là Lục Mộ Dương.”

Lục Nhược Linh bất ngờ, buột miệng: “Thế lỡ là song sinh thì sao hả? Dù sao nhà chúng ta cũng có gen song sinh mà. Cụ cố và cô tổ nhà chúng ta là một cặp song sinh đó.”

Dương Niệm Niệm bị hỏi cứng họng: “Thật sự chị chưa nghĩ đến vấn đề này. Tỷ lệ mang song sinh nhỏ lắm mà?”

Lục Nhược Linh nhìn chằm chằm vào bụng cô: “Cũng chưa chắc đâu.”

Hai mắt Dương Niệm Niệm sáng lên: “Nếu mà thật sự sinh được song sinh, thì cho dù có thể cả đời không phải lo cơm áo gạo tiền, được đi xe đẹp, ở nhà lớn, chị cũng bằng lòng.”

“...” Lục Nhược Linh ngớ người: “Chị dâu, sao em lại có cảm giác lời này nghe có chút không đúng lắm nhỉ?”

Dương Niệm Niệm nhìn bộ dạng ngây ngô của Lục Nhược Linh, không khỏi bật cười ha ha.

Lý Phong Ích cùng Lục Thời Thâm nghe thấy tiếng cười vui vẻ của hai người, liền từ ngoài đi vào.

Lục Thời Thâm mở miệng ra đã nói với Lục Nhược Linh: “Niệm Niệm mệt rồi, các em về sớm đi.”

Lục Nhược Linh liền mách: “Chị dâu xem kìa, em còn chưa kịp nói chuyện với anh hai câu nào, mà anh ấy đã đuổi em đi rồi.”

Không đợi Dương Niệm Niệm nói, Lý Phong Ích đã bế Kiều Kiều lên và nói: “Chị dâu sau khi m.a.n.g t.h.a.i hay buồn ngủ, chúng ta về trước thôi. Ngày mai anh lại đưa em đến.”

Lục Nhược Linh nghe thấy Dương Niệm Niệm thích ngủ, lập tức không dám làm phiền cô.

“Chị dâu, ngày mai em sẽ nấu canh sườn hầm mang qua cho chị.”

Dương Niệm Niệm không từ chối tấm lòng của Lục Nhược Linh, đưa cả ba người ra cửa: “Các em lái xe cẩn thận, chú ý an toàn trên đường.”

Đợi mọi người đi rồi, cô trở lại phòng, liền oán trách nói: “Lục Thời Thâm, sao anh lại nói nhà anh không có gen song sinh? Lục Nhược Linh nói nhà anh có mà, cụ cố và cô tổ là song sinh đấy thôi.”