Lý Phong Ích và Lục Nhược Linh đều như hóa đá.
Đã sinh hai đứa, mà vẫn còn tiếp tục sinh?
Hai người đồng loạt nhìn về phía Lục Thời Thâm, rồi lại một lần nữa đồng thanh hỏi: “Chị dâu thứ hai rốt cuộc m.a.n.g t.h.a.i mấy đứa vậy?”
Nữ y tá thấy họ kinh ngạc, tò mò đáp: “Hai vị không biết sao? Cô ấy m.a.n.g t.h.a.i ba đấy.”
“Thai ba?”
Lý Phong Ích và Lục Nhược Linh lại một lần nữa hét lên kinh ngạc. Hai người không hổ là vợ chồng, vẻ mặt giống hệt nhau, mắt đều mở to hết cỡ.
Nữ y tá nhắc nhở: “Hai vị nói nhỏ thôi, kẻo làm các bé sợ.”
Lý Phong Ích và Lục Nhược Linh nghe vậy, vội vàng ngậm miệng lại, nhưng trong lòng vẫn không ngừng nghĩ đến chuyện Dương Niệm Niệm m.a.n.g t.h.a.i ba.
Ôi trời đất ơi! Anh hai và chị dâu thật mát tay quá!
Đây đúng là phúc lộc trời ban mà!
Cả hai người kích động đến nỗi cánh tay run rẩy, chỉ muốn nhảy cẫng lên vì mừng rỡ.
Có lẽ với người khác đây là phúc khí, nhưng Lục Thời Thâm lại xót xa khi nghĩ đến việc Dương Niệm Niệm phải chịu đau đớn đến ba lần. Hắn giờ chỉ quan tâm đến sự an toàn của cô.
Hắn căng mặt hỏi: “Tình hình của mẹ các bé thế nào rồi?”
“Rất tốt, mọi người đừng lo. Cứ ở đây chờ đi!” Nói xong, nữ y tá lại đi vào phòng sinh.
Khi nữ y tá đi rồi, Lý Phong Ích mới lấy lại tinh thần, nhìn Tiền Hồng Chi hỏi: “Chị Tiền, chị không biết chị dâu m.a.n.g t.h.a.i ba sao?”
Chị dâu giữ kín chuyện này khéo quá đấy chứ!
Tiền Hồng Chi ngại ngùng gật đầu: “Tôi biết.” Cô ấy sợ Lục Thời Thâm trách mắng nên vội giải thích: “Cậu Lục, không phải tôi không nói, là cô Niệm Niệm muốn tạo bất ngờ cho mọi người. Cô ấy cũng lo chú biết chuyện cô ấy m.a.n.g t.h.a.i ba sẽ lo lắng quá nên mới bảo tôi giấu.”
Lý Phong Ích: Đây đâu chỉ là bất ngờ, suýt thì thành kinh hoàng luôn rồi.
Có kinh nghiệm sinh đứa đầu và đứa thứ hai, Dương Niệm Niệm cũng biết cách rặn. Đứa thứ ba ra đời rất thuận lợi, tiếng khóc cũng lớn nhất.
Sau khi nhau thai được đẩy ra, cô cảm thấy như sống lại. Bụng không còn đau nữa, toàn thân nhẹ bẫng. Cô thở dốc vài hơi, nghe chủ nhiệm Trình cười nói: “Cô thật là người có phúc. Mang thai ba mà các bé lại nhỏ, tử cung cũng mở nhanh, không phải chịu nhiều đau đớn. Nhiều sản phụ đau bụng hai ba ngày mới sinh. Cô bây giờ có cả nếp cả tẻ, sau này chắc chắn sẽ hưởng phúc.”
Đầu óc Dương Niệm Niệm vẫn còn mơ hồ, nhưng cô vẫn nghe rõ bốn chữ “cả nếp cả tẻ”. Cô nghiêng đầu hỏi: “Chủ nhiệm Trình, mấy bé trai, mấy bé gái ạ?”
Chủ nhiệm Trình nghe vậy, bế một bé đến trước mặt cô, nhẹ nhàng chạm vào má cô. “Đứa lớn và đứa thứ hai là con trai, đứa thứ ba là con gái.” Không đợi Dương Niệm Niệm nói chuyện, bà lại nói tiếp: “Các bé tuy nhỏ nhưng sinh rất thuận lợi, chỗ đó không bị rách, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện sinh hoạt của vợ chồng sau này.”
Dương Niệm Niệm không có kinh nghiệm, cũng không hiểu chuyện rách hay không rách. Nhưng bụng không còn đau thì đúng là sự thật. Thế nhưng, mấy đứa bé này sao mà bé tí tẹo thế, cứ như chuột con ấy.
Ôi chao, cô không muốn cho con b.ú sữa mẹ chút nào đâu.
Không bị rách, cũng không cần khâu, Dương Niệm Niệm nhanh chóng được nữ y tá đỡ sang giường bệnh di động. Vừa ra khỏi phòng sinh, cô đã thấy bốn người đang chờ ở ngoài đều bế con trên tay, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô.
Mắt Dương Niệm Niệm dừng lại trên người Lục Thời Thâm. Câu đầu tiên cô nói là: “Anh chẳng phải nói gia đình mình đâu có cái ‘nết’ sinh đôi sinh ba đâu cơ chứ?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lục Thời Thâm thấy sắc mặt cô trắng bệch, tóc ướt đẫm mồ hôi, biết cô đã chịu không ít đau đớn. Hắn muốn ôm cô vào lòng, nhưng tay lại đang bế một đứa bé.
Hắn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng yết hầu lại khô khốc.
Dương Niệm Niệm thấy vẻ mặt hắn, liền bật cười: “Có phải xúc động quá chứ? Sau này anh phải đối xử với em thật tốt. Bây giờ em có 'hậu phương' hùng hậu rồi đấy nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời nói này của cô làm tất cả mọi người có mặt ở đó đều bật cười. Nữ y tá thấy người nhà không có ai rảnh tay, liền đẩy cô vào phòng bệnh.
Lục Thời Thâm đặt bé con xuống giường đối diện, rồi cẩn thận ôm Dương Niệm Niệm đặt lên giường bệnh. Cô nhẹ bẫng như một cơn gió cũng có thể thổi bay. Lục Thời Thâm có cảm giác như trái tim bị bóp nghẹt, đau đến mức hắn nín thở.
Nhân viên y tế kiểm tra tình trạng của các bé, tuy nhỏ nhưng đều rất khỏe mạnh. Sau khi kiểm tra xong, họ hướng dẫn Lục Thời Thâm xoa bụng cho Dương Niệm Niệm để đẩy sản dịch ra ngoài.
Dương Niệm Niệm đau đến “ái chà” một tiếng, hờn dỗi nói: “Lục Thời Thâm, anh nhẹ tay thôi.”
Chủ nhiệm Trình khẽ nói: “Cô phải cố nhịn một chút, xoa nhẹ quá sẽ không có hiệu quả.” Nói xong, bà thấy trên trán Lục Thời Thâm lấm tấm mồ hôi vẻ mặt căng thẳng, cứ như thể chính anh ta mới là người vừa trải qua cơn vượt cạn vậy.
Có thể lên được vị trí chủ nhiệm, không chỉ cần y thuật giỏi mà còn phải tinh ý. Bà nhìn ra Lục Thời Thâm không nỡ xuống tay với vợ, liền bảo Lục Nhược Linh giúp Dương Niệm Niệm xoa bụng.
Lục Nhược Linh đã sinh hai đứa nên có kinh nghiệm xoa bụng, lực tay cũng vừa phải.
Khi xoa bụng xong, Dương Niệm Niệm nóng lòng nói: “Mọi người mang đứa lớn và đứa thứ hai đến đây cho em xem. Em còn chưa gặp mặt chúng nó.”
Bây giờ cô rất muốn biết, đứa lớn và đứa thứ hai có xấu như đứa thứ ba không.
Lục Thời Thâm quay người bế đứa lớn đến. Dương Niệm Niệm nhìn một cái, nghẹn lời: “Anh bế đứa thứ hai đến đây cho em xem.”
Lục Thời Thâm đặt đứa lớn lên giường đối diện, rồi bế đứa thứ hai lên.
Sau khi xem đứa thứ hai xong, hy vọng cuối cùng của Dương Niệm Niệm đã tan biến. Hốc mắt cô đỏ hoe, thút thít nói:
“Trời đất ơi! Em và anh đều có tướng mạo sáng sủa như vậy, sao lại sinh ra ba đứa nhỏ mặt mũi nhăn nheo thế này? Em đau muốn c.h.ế.t đi được, vậy mà sinh ra ba đứa con đều xấu như củ cải. Đứa nào đứa nấy nhăn nhúm, đứa thứ hai còn nhăn nhó như bánh hồng khô ấy chứ.”
Lục Nhược Linh nhẹ nhàng chạm vào má đứa thứ hai, nói: “Chị dâu, ba đứa bé này giống hệt anh hai với chị, đáng yêu lắm chứ. Đâu có xấu xí đâu!”
Dương Niệm Niệm vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Lục Thời Thâm mau mau bế con đi. Cô quay lưng lại, tủi thân nói:
“Chị Tiền ơi, chị pha sữa bột cho mấy đứa nhỏ ăn đi! Em chẳng có bụng dạ nào mà cho con b.ú đâu. Xấu xí thế này em không cho b.ú được.”
Vì biết cô m.a.n.g t.h.a.i ba, họ đã đoán trước sữa mẹ khó lòng đủ đầy, nên đã chuẩn bị sữa bột từ trước.
Tiền Hồng Chi cười hiền an ủi: “Mấy đứa trẻ mới sinh ra đứa nào cũng trông thế này cả thôi. Lớn lên rồi sẽ đẹp ngay ấy mà.”
Lục Nhược Linh cũng tiếp lời: “Đúng rồi đấy chị dâu, mấy đứa nhỏ còn bé tí nên trông mới nhăn nheo như ông cụ non ấy mà.”
Dương Niệm Niệm vẫn không nghe lọt tai. Cô nghĩ bụng, Tiền Hồng Chi và Lục Nhược Linh chắc chắn đang nói lời an ủi mình thôi. “Chị Tiền xem, chị cũng thấy chúng nó xấu xí phải không? Bé Kiều Kiều sinh ra cũng gầy lắm, nhưng đâu đến mức này.”
Chẳng lẽ mình đã sinh ra ba cục xấu xí này ư?
Lục Nhược Linh bèn giải thích: “Lúc chị nhìn thấy Kiều Kiều là nó đã sinh ra vài ngày rồi mà. Vả lại, Kiều Kiều sinh ra nặng cân hơn hẳn mấy đứa nhỏ này.”
Lục Thời Thâm nghe Dương Niệm Niệm chê con xấu, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm nghị: “Cứ nuôi rồi xem sao đã.”
Nói đoạn, hắn quay người đặt ba đứa trẻ lại lên giường.
Dương Niệm Niệm trừng mắt nhìn hắn, gằn giọng: “Cái gì mà ‘cứ nuôi rồi xem sao đã’? Đây là con em vất vả sinh ra đấy, xấu một tí thì anh định đem vứt bỏ à?”
“Không vứt bỏ đâu.” Lục Thời Thâm dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ vai, kéo chăn đắp kín cho cô. Tháng chín ở Kinh thành đã bắt đầu se lạnh, thời tiết chẳng nóng chẳng lạnh, rất thích hợp cho việc ở cữ.
Dương Niệm Niệm vừa định cất lời thì nghe Lục Thời Thâm hỏi: “Em có thấy đói bụng không?”
Hắn không hỏi thì thôi, vừa hỏi xong, Dương Niệm Niệm quả nhiên thấy đói bụng thật. “Anh xem có gì ăn được không?”