Lý Phong Ích vội vàng hỏi, “Chị dâu, chị muốn ăn món gì? Em đi mua về cho.”
Dương Niệm Niệm lắc đầu, “Thôi không cần mua đâu, muộn thế này rồi, bên ngoài chắc cũng chẳng còn món gì ngon lành. Giữa trưa không phải vẫn còn nồi canh sườn chưa ăn hết sao? Chị xem thử còn nóng hổi không.”
Tiền Hồng Chi nghe vậy, liền lôi chiếc cặp lồng đựng canh sườn ra. Chiếc cặp lồng này giữ ấm cũng khá cừ, canh vẫn còn bốc khói.
Lục Thời Thâm nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, múc cho cô một bát canh sườn nóng hôi hổi. Cô uống cạn bát canh, lại ăn thêm ba miếng sườn nữa, bụng dạ no ấm, cơn buồn ngủ cũng lập tức ập tới.
Trước khi thiếp đi, cô còn nghe loáng thoáng tiếng Lục Nhược Linh và Tiền Hồng Chi không ngớt lời khen lũ trẻ đáng yêu, còn bảo chúng nó giống y hệt cô và hắn.
Dương Niệm Niệm trong lòng không khỏi thầm than, chẳng hiểu sao mọi người lại cứ khen lũ trẻ xấu xí như vậy mà đáng yêu, lại còn bảo giống y chang cô và hắn nữa.
Chắc là họ chỉ nói dối không chớp mắt để an ủi cô mà thôi.
Cô cảm thấy vô cùng tội lỗi khi nghĩ như vậy, nhưng quả thực lũ trẻ… xấu quá chừng đi mất.
Nhưng mà, nói gì thì nói, cũng là do chính mình rứt ruột đẻ ra.
Biết làm sao bây giờ? Đành nhắm mắt mà nuôi thôi!
Chẳng hiểu sao ngày thường cô ăn uống cũng đâu có ít, cũng chú trọng vấn đề dinh dưỡng lắm mà, vậy mà sao đứa nào đứa nấy bé tẹo như nắm tay, lại còn nhăn nheo… xấu ơi là xấu.
Sau khi sinh nở, cơ thể còn yếu ớt, Dương Niệm Niệm thiếp đi ngay tức khắc. Cô ngủ một giấc thật say, lại còn mơ một giấc mơ kỳ quặc.
Trong mơ, ba đứa con của cô bỗng biến thành ba con chuột cống to đùng, mặt mày nhăn nheo như ông lão, “o o” khóc lóc bò đến đòi cô cho bú. Cô hoảng hồn giật mình, lập tức bừng tỉnh.
Vừa mở mắt, cô đã nghe thấy tiếng Tam Bảo khóc ré lên, âm thanh oang oang khắp phòng. Cô cũng chẳng hiểu sao mình lại nhận ra được giọng của thằng bé, chắc bởi nó có vẻ hơi sức hơn hai đứa kia. Tiếng khóc của con khiến bản năng làm mẹ trong cô trỗi dậy mãnh liệt, sự tủi thân ban nãy cũng tan biến hết cả.
Cô quay đầu nhìn thấy Lục Thời Thâm đang pha sữa bột, liền lo lắng hỏi: “Có phải mấy đứa nhỏ đói bụng rồi không anh?”
“Tiếng mấy đứa nhỏ làm em tỉnh giấc đấy à?” Hắn quay lại, hỏi với vẻ lo lắng.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cô vẫn còn run sợ, bèn kể lại: “Em mơ thấy chúng nó biến thành ba con chuột cống, mặt mày thì nhăn nhúm như ông lão, bò đến đòi b.ú sữa mẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Thời Thâm nghe xong, suýt chút nữa bật cười thành tiếng, nhưng lại cố nén xuống. Dáng vẻ của cô lúc này vừa buồn cười vừa đáng thương đến tội. Thấy cô sắc mặt vẫn còn hốc hác, hắn không khỏi cảm thấy xót xa trong lòng, bèn hỏi lại: “Em có thấy đói bụng không?”
Cô bật cười nói: “Anh đừng có lo cho em, mau mau pha sữa cho thằng bé thứ ba đi! Nó mà cứ khóc thế này là hai anh chị nó cũng tỉnh giấc theo đấy.” Lời nói vừa dứt, như thể bị gọi tên, Đại Bảo và Nhị Bảo đồng loạt “oa oa” khóc ré lên, chẳng khác gì hai cái loa phường công suất lớn. Lục Thời Thâm chỉ biết lắc đầu ngao ngán, trước mặt hắn là ba cái loa phường đang hoạt động hết công suất.
Cô cũng đành bó tay chịu trói, thầm nghĩ bụng, ba đứa bé tí hon thế mà cái cột hơi lại khỏe thật đấy. “Anh đưa Tam Bảo cho em, em dỗ cho nó nín.” Hắn vội vàng ngăn cô lại, nhẹ nhàng ấn vai cô xuống giường: “Em cứ nằm yên đấy, đừng có cử động. Trẻ con khóc một lát thì có sao đâu.” Đối mặt với ba đứa trẻ đang gào khóc đòi ăn, hắn vẫn vô cùng bình tĩnh pha sữa bột, theo đúng trình tự, đứa nào tỉnh trước thì được uống trước. Đang cho Tam Bảo ăn, có một cô y tá đi ngang qua, thấy hắn một mình xoay sở với ba đứa nhỏ thì chủ động bước vào giúp, cho Nhị Bảo uống sữa. Hắn cho Tam Bảo xong thì lại đến Đại Bảo. Mấy đứa nhỏ trộm vía rất ngoan, ăn no xong là ngủ tít thò lò.
Sau khi ba đứa trẻ đã được ăn no và đặt lại lên giường, hắn quay lại thì thấy cô đang ung dung nhìn mình chằm chằm. “Em làm sao vậy?” hắn hỏi.
“Không ngờ một anh lính bộ đội vạm vỡ như anh lại khéo léo chăm sóc mấy đứa nhỏ đến vậy," cô cười tủm tỉm nói.
Lục Thời Thâm tiện tay cầm chiếc mũ len đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng đội lên đầu cô. Ánh mắt anh tràn đầy xót xa, dịu dàng nói: “So với những vất vả em đã chịu đựng khi ‘vượt cạn’, mấy việc vặt này có là gì đâu chứ.”
“Hừ, toàn anh khéo miệng dỗ ngọt thôi!” Cô khẽ hừ một tiếng, song lòng lại ngọt ngào khôn xiết. Niệm Niệm nhìn quanh một lượt, lúc này mới để ý thấy Lục Nhược Linh và Lý Phong Ích đã không còn ở đây. Cô đoán chắc hai người đã về nhà nghỉ ngơi, bèn hỏi anh: “Chị Tiền đi đâu rồi ạ?” Anh đáp: “Chị ấy đi mua bữa sáng rồi.”
“Ối, nghe anh nói vậy, em cũng thấy bụng cồn cào cả rồi.” Cô vừa nói vừa đưa tay xoa xoa bụng. Không xoa thì thôi, vừa chạm vào lại thấy chạnh lòng mấy phần. Vùng da bụng nhăn nheo, chảy xệ, trông thật khó nhìn. Cô nghiêng đầu nhìn sang ba cục cưng đang nằm gọn trong nôi bên giường đối diện, lại thấy lòng mình dịu lại. Dù mấy đứa nhỏ trông hơi nhăn nheo một chút, nhưng được cái đông con! “Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo mỗi đứa nặng bao nhiêu cân vậy anh?” Lục Thời Thâm đáp thật lòng: “Đại Bảo ba cân hai lạng, Nhị Bảo hai cân chín lạng, Tam Bảo ba cân chín lạng.”
Cô thở dài: “Thảo nào thằng bé út khóc to nhất, thì ra là nó bụ bẫm nhất đây.” Nói đi cũng phải nói lại, con của Trịnh Tâm Nguyệt một mình đã nặng gần bằng cả ba đứa con cô cộng lại. Mà lạ thật, trẻ con nhẹ thế này, có cần cho vào lồng kính chăm sóc không đây? Lục Thời Thâm như đọc được suy nghĩ trong lòng cô, nắm lấy tay cô an ủi: “Em đừng lo, mấy đứa nhỏ đều khỏe mạnh cả.” Nghe lời anh nói, Niệm Niệm cũng yên tâm phần nào. Nghĩ lại cũng phải, bố chúng nó gen tốt thế này, mấy đứa nhỏ thể chất làm sao mà yếu được. Nghĩ vậy, cô liền bảo anh bế mấy đứa nhỏ lại gần để cô ngắm kỹ hơn. Biết đâu nhìn mãi rồi lại thành quen mắt, thấy chúng đáng yêu lên... đôi chút thì sao.
Bệnh viện Quân y số hai. Mấy ngày gần đây, Dương Trụ Thiên vẫn lảng vảng quanh bệnh viện để dò la tình hình. Hắn biết Dương Niệm Niệm sắp đến ngày sinh nở, nên ngày nào cũng tìm cách thăm dò.
Kết quả, hắn lại bắt gặp một sản phụ lạ mặt bước ra khỏi phòng bệnh của cô.
Trong lòng hắn hoảng hốt, vội vàng đi tới túm lấy t.h.a.i p.h.ụ kia để hỏi chuyện. Không ngờ, hành động đường đột của hắn khiến sản phụ sợ hãi kêu thất thanh, ngã quỵ xuống đất, suýt chút nữa thì bị sinh non.
Hắn tức phát điên, mắng thầm một câu "xui xẻo thật", suýt chút nữa thì xô xát với người nhà sản phụ. Sau đó, hắn phải móc túi một ít tiền để hỏi han, lúc này mới hay tin Dương Niệm Niệm đã chuyển viện từ hôm qua. Chuyện đó chưa là gì, điều càng khiến hắn tức tối đến phát điên hơn là, Dương Niệm Niệm lại m.a.n.g t.h.a.i ba! Gân xanh trên mặt Dương Trụ Thiên nổi đầy, trông hắn chẳng khác nào một ác quỷ. Hắn nghiến răng hỏi: “Dương Niệm Niệm chuyển đến bệnh viện nào vậy?” Cô y tá trưởng vội đáp: "Chuyện này tôi cũng không rõ nữa. Họ đi gấp quá, chẳng kịp thông báo cho ai. Lúc tôi vào kiểm tra phòng thì đã thấy trống trơn, hỏi han mới hay." Dương Trụ Thiên nghe xong, m.á.u nóng bốc lên ngùn ngụt, giơ tay táng cho cô y tá trưởng một cái tát trời giáng, rồi giật phắt lại số tiền đã đưa. Khi bà ta còn chưa kịp hoàn hồn, hắn đã cao chạy xa bay, mất hút dạng.
Dương Tuệ Oánh biết tin Dương Niệm Niệm chuyển viện thì chẳng tức giận bao nhiêu, dù sao sớm muộn gì cũng có cơ hội ra tay. Nhưng khi hay tin Dương Niệm Niệm m.a.n.g t.h.a.i ba, cô ta suýt nữa phát điên.
Cô ta hét lên the thé: “Sao lại thế được? Dương Niệm Niệm dựa vào cái gì mà số phận lại sướng như tiên vậy? Người khác chỉ đẻ được một mụn con, còn cô ta một lần lại đẻ ra tận ba đứa? Cô ta dựa vào cái gì mà được như thế chứ?"
Sắc mặt Dương Trụ Thiên cũng vô cùng khó coi: “Giờ chúng ta phải tính sao đây?”
Quán ăn ở nước ngoài của họ đã khai trương, công việc làm ăn cũng khá khẩm, rõ ràng là phát triển hơn trong nước rất nhiều. Dương Tuệ Oánh vốn dĩ đã tính toán chờ Dương Niệm Niệm sinh xong xuôi, để Dương Trụ Thiên theo kế hoạch hành sự, rồi giải quyết mọi chuyện êm xuôi thì chuồn về La Quốc. Giờ biết Niệm Niệm m.a.n.g t.h.a.i ba, cô ta bỗng mất hết kiên nhẫn, hận không thể lập tức đi bóp c.h.ế.t Niệm Niệm, nghiến răng ken két nói: “Nó trốn thì chúng ta sẽ tìm cách dụ nó ra mặt. Em không tin, nó có thể trốn tránh cả đời.” Dương Trụ Thiên nhíu chặt đôi mày: "Giờ nó sắp lâm bồn rồi, chắc chắn sẽ không ló mặt ra ngoài đâu. Lục Thời Thâm dường như đã biết được gì đó, phòng bị vô cùng nghiêm ngặt." Dương Tuệ Oánh nheo mắt lại, vẻ mặt đầy vẻ hiểm độc: "Nếu có án mạng xảy ra thì sao? Em không tin, dù có án mạng nó còn có thể trốn biệt để yên ổn sinh con được nữa."