Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 686



Ngô Trám Trám nhìn Trương mẫu và Trương Thụ Ân, rồi cất lời.

“Hai người ra ngoài trước đi! Tôi có vài lời cần nói riêng với Thanh Hà.”

Thấy Ngô Trám Trám không còn nhắc đến chuyện đưa Ngô Thanh Hà đi, Trương Thụ Ân thở phào nhẹ nhõm. Hắn vội vàng kéo bà Trương ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.

Cửa vừa khép, Ngô Thanh Hà lập tức giậm chân, nũng nịu than vãn.

“Chị, em bị nhà họ Trương ức h.i.ế.p đến mức này rồi, có gì thì về nhà mình mà nói chẳng hơn sao? Sao cứ phải ở đây mãi làm chi? Em một giây cũng không muốn ở lại cái nơi này nữa! Em muốn bỏ đứa bé trong bụng, ly hôn với Trương Thụ Ân, cuộc sống thế này một ngày cũng chẳng thể nào mà chịu nổi nữa!”

Ngô Trám Trám nhìn em gái, giọng trách mắng.

“Em còn chưa thấy nhà mình bây giờ đủ loạn sao? Từ sau khi ba với anh cả gặp chuyện không may, mẹ bệnh nặng nhập viện, giờ vẫn đang nằm đó. Em đã kết hôn, lại còn mang thai, sao vẫn không chịu hiểu chuyện như vậy?”

Ngô Thanh Hà giật mình, lo lắng hỏi.

“Mẹ sao rồi?”

“Bị tức mà ngã bệnh.” Ngô Trám Trám hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng khuyên bảo, “Chị nói cho em hay, vừa rồi chị nói vậy chỉ để dọa bà thông gia với Trương Thụ Ân thôi. Bây giờ, em không thể ly hôn được.”

Nghe vậy, Ngô Thanh Hà lập tức nổi trận lôi đình.

“Tại sao em lại không thể ly hôn? Chị muốn nhìn em bị Trương Thụ Ân đ.á.n.h c.h.ế.t mới vừa lòng sao?”

Ngô Trám Trám nhìn vẻ mặt uất hận của em gái, càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình. Em gái cô ta bị chiều hư rồi, ở nhà đã đủ gây chuyện, nếu đưa đến Giang Thành, còn không biết sẽ rước về bao nhiêu rắc rối nữa.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Bản thân cô ta hiện giờ không còn chỗ dựa nhà mẹ đẻ, nói chuyện với Dư Thuận cũng chẳng còn chút tiếng nói nào. Giờ lại mang thêm một kẻ chuyên gây họa về nữa thì biết phải làm sao?

Thế là, cô ta nói.

“Chị giờ cũng thân lo chưa xong, trong nhà xảy ra chuyện lớn thế, Dư Thuận cũng chẳng buồn quan tâm. Tất cả mọi thứ đều do một mình chị thu xếp. Em nghĩ chị sống tốt lắm sao?”

“Bây giờ nhà họ Trương vẫn còn nể mặt chị một chút, chỉ cần em đừng quá quắt, Trương Thụ Ân cũng sẽ không đối xử tệ với em đâu. Em cứ kìm hãm tính nết lại. Tình hình nhà mình bây giờ không còn như xưa nữa rồi. Chờ mẹ khá hơn chút, chị sẽ đón bà đến Giang Thành. Em và Thụ Ân cứ ở đây mà sống cho tốt.”

Ngô Thanh Hà nghe xong thì khóc rống lên.

“Chị, chị nỡ lòng nào để mặc em sống cái cuộc sống này sao? Chị nhìn xem nhà họ Trương đi, căn nhà tồi tàn, rách nát, chẳng khác nào ổ chó, em sống ở đây có khác gì kẻ ăn mày?”

Ngô Trám Trám không cho rằng đó là lý do cần thiết để ly hôn.

“Chị, anh và ba đều cho em không ít của hồi môn, hai đứa lấy số tiền ấy làm tiền đặt cọc, rồi vay mượn để tậu lấy một căn tập thể chẳng phải là được sao?”

Ngô Thanh Hà vừa lau nước mắt vừa nói với giọng chột dạ.

“Số tiền ấy em tiêu hết từ lâu rồi.”

Ngô Trám Trám nhíu mày, “Sáu nghìn đồng, sao em tiêu nhanh thế?”

Ngô Thanh Hà đáp lại một cách hiển nhiên.

“Từ lúc kết hôn em có đi làm đâu? Tiền ăn uống, tiền quà vặt, rồi cả chơi mạt chược, có thứ nào không tốn tiền đâu?”

Ngô Trám Trám nghiêm mặt, giáo huấn.

“Lát nữa chị cho em thêm một nghìn đồng, về sau tiêu pha thì tiết kiệm một chút. Lương của Trương Thụ Ân mỗi tháng chỉ có mấy chục đồng, làm sao chịu nổi em tiêu xài như vậy?”

Ngô Thanh Hà cuối cùng cũng hiểu ra, chị gái cô ta vốn không có ý định đưa cô ta đi. Cô ta tủi thân khóc lóc, bắt đầu lấy cái c.h.ế.t ra để uy hiếp.

“Ba với anh gặp chuyện, giờ chị với mẹ cũng bỏ mặc em, em thà c.h.ế.t quách cho xong, đỡ phải khổ thân.”

Ngô Trám Trám không bị lời đe dọa của em gái lay động.

“Em đừng lấy cái này ra hù dọa chị nữa, vô ích thôi. Chị bây giờ cũng thân lo chưa xong, chẳng giúp gì được cho em đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dừng một chút, cô ta nhắc nhở thêm.

“Em cũng đừng đi gây sự với Dương Niệm Niệm nữa. Bây giờ cô ta không phải là người em có thể trêu chọc được đâu.”

Ngô Thanh Hà nghe vậy, trợn ngược mắt, châm biếm.

“Không phải chỉ là một kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác, có gì mà không thể trêu chọc?”

Ngô Trám Trám nhìn em gái vẫn không biết hối cải, nhíu mày nói.

“Chẳng lẽ đến giờ em còn không biết? Chồng của Dương Niệm Niệm đã là sư trưởng, cấp trên rất coi trọng anh ta, tương lai tiền đồ vô hạn. Hôm nay em đến xưởng của Dương Niệm Niệm gây chuyện, nếu cô ta thật sự muốn làm lớn chuyện, công việc của Thụ Ân cũng sẽ mất. Chẳng lẽ em muốn dắt díu con cái lang thang đầu đường à? Em đừng chỉ nghĩ dựa vào chị, chị đã nói rồi, cuộc sống của chị cũng không hề dễ dàng, nhiều lắm thì chỉ có thể đón mẹ đi thôi.”

Ngô Thanh Hà trợn tròn mắt, hai hàng lệ ngắn dài, không thể tin được.

“Lục Thời Thâm là sư trưởng?”

Không đợi Ngô Trám Trám đáp lời, cô ta lại khóc nức nở.

“Ngày trước em đã thích Lục Thời Thâm, nếu người gả cho anh ấy là em, bây giờ em đã là sư trưởng phu nhân rồi. Gia đình mình đâu đến nỗi sa sút thê t.h.ả.m như thế này?”

Ngô Trám Trám thở dài, “Bây giờ nói những chuyện đó có ích gì? Em bây giờ là con dâu nhà họ Trương, về sau phải sống cho tốt, đừng mơ mộng hão huyền nữa, hãy đối mặt với thực tế đi!”

Cô ta rút từ trong túi ra một nghìn đồng, “Tiền này em giữ lấy mà dùng. Mấy hôm nữa chị phải đưa mẹ về Giang Thành, nếu có lòng thì ghé bệnh viện thăm bà một chuyến. Bà đang nằm ở phòng 208, khu hai của bệnh viện.”

Ngô Thanh Hà ra mặt tỏ vẻ chán ghét, “Em cần một nghìn đồng của chị làm gì? Có đủ để mua một căn nhà tử tế đâu.”

Ngô Trám Trám nghe vậy thì lòng cũng chẳng vui vẻ gì, đặt tiền xuống giường rồi nói.

“Chị đi đây, em m.a.n.g t.h.a.i thì bớt khóc đi, không tốt cho đứa bé đâu.”

Nói rồi, cô ta tiến tới cửa, vừa mở ra đã thấy Trương Thụ Ân giật mình lùi lại. Rõ ràng hắn đã rình mò nghe lén mọi chuyện từ đầu đến cuối. Cô ta cũng chẳng bận tâm lắm, liền thẳng thừng cảnh cáo.

“Tôi đã khuyên Thanh Hà rất nhiều rồi, nó sẽ nghĩ thông suốt rồi an phận mà sống cùng cậu. Bây giờ nó đang mang thai, có chuyện gì cậu cũng đừng nên chấp nhặt, hãy rộng lượng một chút. Tuy nhà họ Ngô đã sa sút, nhưng Dư Thuận cũng coi như nhìn Thanh Hà lớn lên, nếu anh ấy biết cậu đối xử tệ bạc với Thanh Hà, cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”

Trương Thụ Ân trong lòng nghĩ, Dư Thuận ngay cả Kinh Thành cũng không dám vãng lai, còn lấy đâu ra cái vẻ kiêu căng đó?

Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn gật đầu tỏ vẻ hòa nhã, còn giả lả mời Ngô Trám Trám ở lại dùng bữa tối.

Ngô Trám Trám lắc đầu, “Tôi phải đến bệnh viện thăm mẹ, cậu có thời gian cũng đưa Thanh Hà đến thăm bà đi!”

Trương Thụ Ân đồng ý ngay lập tức, đưa Ngô Trám Trám ra đến cổng. Vừa thấy cô ta khuất bóng, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi, quay lại phòng, hắn đạp tung cửa xông vào.

Hắn mặt mày tối sầm, giận dữ gầm lên.

“Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng đi trêu chọc Dương Niệm Niệm, tại sao cô lại không nghe hả? Cô làm cho nhà họ Ngô tiêu điều còn chưa đủ hay sao, còn muốn kéo tôi chôn sống cùng với các người nữa chứ gì?”

Vừa rồi hắn nghe lén ở ngoài cửa, biết Ngô Thanh Hà lại đi gây sự với Dương Niệm Niệm. Hơn nữa, Lục Thời Thâm giờ đã là sư trưởng.

Ngô Thanh Hà đang lén lút giấu tiền, thấy Trương Thụ Ân xông vào thì giật mình sợ hãi. Nghe thấy hắn nói, cô ta cũng cứng miệng cãi lại.

“Anh đúng là một kẻ nhát như cáy, vừa nghe đến tên Lục Thời Thâm đã sợ đến vãi cả mật. Cái loại đàn ông như anh, ngay cả cái tư cách xách giày cho anh ấy cũng không có!”

Trương Thụ Ân nhớ đến vẻ si mê Lục Thời Thâm ngày trước của Ngô Thanh Hà, chỉ cảm thấy đầu mình như muốn mọc sừng xanh lè. Hắn siết chặt nắm đấm, giáng thẳng một quyền xuống vai Ngô Thanh Hà.

Ngô Thanh Hà cũng không phải vừa, liền lao vào giằng co, ẩu đả kịch liệt. Một lúc lâu sau mới chịu dừng lại, cả hai đều thở hổn hển, liếc xéo nhau đầy căm hờn.

Họ lại chuẩn bị lao vào đ.á.n.h nhau, thì ông Trương đột ngột trở về từ bên ngoài, gầm lên mấy tiếng thị uy, hai người mới chịu buông nhau ra.

Ngô Thanh Hà giận đến nỗi bỏ cả bữa tối. Cô ta chợt nhận ra sự thật phũ phàng, dù miễn cưỡng chấp nhận thỏa hiệp nhưng trong lòng lại tràn ngập nỗi tuyệt vọng về tương lai phía trước.

Ngô Thanh Hà ngẫm mãi mà vẫn chẳng tài nào hiểu nổi, cớ gì cuộc đời mình lại ra nông nỗi này?

Giá như ngày ấy chịu gả cho cậu công tử ngốc nghếch nhà họ Quan, e rằng cũng chẳng đến nỗi phải sống trong cảnh tồi tàn, chật vật đến nhường này.