Về chuyện hai chị em nhà họ Ngô, Dương Niệm Niệm cũng không quá bận tâm. Cô đã nói rồi, chỉ cần nhà họ Ngô không tìm đến gây rắc rối thì cô cũng chẳng rảnh rỗi mà so đo, chấp nhặt với Ngô Thanh Hà làm gì.
Giờ Ngô gia đã sa sút, nếu Ngô Thanh Hà cứ tiếp tục sống vô lối thì sau này còn chuốc lấy khổ cực dài dài. Dù cô không làm gì thì chỉ riêng việc gả cho Trương Thụ Ân thì cuộc sống của Ngô Thanh Hà cũng chẳng thể khá khẩm nổi.
Rời khỏi nhà máy, Dương Niệm Niệm định bụng về thẳng nhà, nhưng dọc đường bỗng thấy trong lòng dấy lên cơn thèm ăn. Cô liền rẽ qua khu nhà xưởng cũ để mua ít bánh hồ đào.
Trên đường về, cô đi ngang qua cửa hàng của Kiều Cẩm Tịch. Nhưng chẳng biết từ bao giờ, cửa hàng đó đã biến thành tiệm tạp hóa, chủ nhân cũng đã đổi người. Sau khi chắc chắn mình không nhầm địa chỉ, cô liền dừng xe bên đường, bước vào một cửa hàng tạp hóa bên cạnh mua ít đồ lặt vặt. Trong lúc bà chủ đang lục tìm tiền lẻ để thối lại, cô bỗng buột miệng hỏi thăm:
“Bác ơi, cửa tiệm bên cạnh đã đổi chủ rồi sao ạ? Cháu nhớ trước đây là của một cô gái họ Kiều mà?”
“Cháu nói Cẩm Tịch à?” Bà cụ rất xởi lởi, tay vừa lục tìm tiền lẻ vừa đáp lời, “Chồng nó uống rượu xảy ra chuyện không may, lại thêm cô vợ cũ của chồng nó cứ rình mò gây rối mãi, nên nó đành sang nhượng cửa hàng, dắt con về quê rồi.”
Dương Niệm Niệm sững sờ, “Chồng cô ấy mất rồi sao ạ?”
Bà cụ đưa tiền cho cô, thở dài lắc đầu: “Ừ, đáng thương lắm. Tuổi đời còn trẻ như vậy mà đã c.h.ế.t vì rượu, đáng thương nhất là đứa con nhỏ dại kia. Cũng may chồng nó c.h.ế.t đi còn để lại được chút tiền của, chứ không thì một thân một mình nó biết nương tựa vào đâu, xoay sở ra sao.”
Dương Niệm Niệm cầm tiền lẻ, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc. Kiều Cẩm Tịch hẳn chẳng bao giờ ngờ chồng mình lại đoản mệnh đến thế. Nếu ngày ấy cô ấy không ham hư danh, mà chịu khó học hành đến nơi đến chốn, hẳn giờ này đã có một công việc tử tế, trở thành niềm tự hào của cả làng xóm. Tiếc thay, mọi sự chỉ đành nói là do vận mệnh trêu ngươi.
Dương Niệm Niệm quay người lên xe về nhà. Vừa về đến nhà được một lát thì chuông điện thoại Lý Phong Ích lại reo vang.
“Chị dâu, vừa nãy bị chuyện nhà Ngô Thanh Hà làm phân tâm, có việc này em quên chưa kịp kể với chị. Sáng nay Giang Thêm có ghé qua đây một chuyến, nói là xưởng ta vừa ký được một đơn hàng lớn, hiệu quả kinh doanh đang khởi sắc.”
Dương Niệm Niệm không hề bất ngờ, cô mỉm cười nói: “Giang Thêm có tài, nhà máy ở trong tay cậu ấy, chắc chắn sẽ ngày càng hưng thịnh.”
Lý Phong Ích hết lời tán dương: “Chị dâu, chị thực sự có tầm nhìn xa trông rộng.”
Dương Niệm Niệm khiêm tốn đáp: “Là do Giang Thêm năng lực phi thường, chị chỉ may mắn vớ được món hời, hoàn toàn là do vận may thôi.”
Lý Phong Ích lại không nghĩ vậy: “Món hời này đâu phải ai cũng vớ được. Phải có con mắt tinh đời và sự quyết đoán mới có thể nắm bắt.”
Dương Niệm Niệm được Lý Phong Ích khen tấm tắc, trong lòng cô đã nhen nhóm những toan tính mới. Thời điểm ấy, các đô thị lớn đang rầm rộ triển khai các dự án nhà ở. Cô dự tính đi khảo sát thêm các thành phố khác, mua sắm thêm vài mảnh đất, căn nhà, nếu thuận lợi thì sẽ đầu tư vào một số lĩnh vực kinh doanh khác.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Dương Niệm Niệm làm việc luôn dứt khoát, không thích chần chừ. Vừa hay Khương Dương và Đỗ Vĩ Lập đang triển khai các công trình xây dựng ở nhiều thành phố lớn, cứ thấy họ xây chung cư ở đâu là cô lại nhắm mua vài căn ở đó.
Thoáng cái, thời gian trôi tựa thoi đưa, đã đến ngày sinh nhật tròn một tuổi của ba đứa trẻ.
Vốn dĩ, Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm đều là người kín đáo, không thích phô trương, ban đầu chỉ định mời dăm ba người thân và bạn bè thân thiết đến dùng bữa cơm thân mật. Thế nhưng, vào ngày sinh nhật của các con, khách khứa vẫn tấp nập kéo đến rất đông. Ngay cả Tần Ngạo Nam và Lục Niệm Phi cũng phải rất khó khăn mới sắp xếp được thời gian để đến sớm trước hai ngày. Điều khiến cô bất ngờ nhất, là Tiêu Ngũ cũng chịu ghé thăm.
Anh ta đã liên lạc với Dư Toại từ trước, rồi cùng Dư Toại và vợ chồng Thẩm Thông cùng đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trịnh Tâm Nguyệt và Dương Niệm Niệm nhìn thấy Tiêu Ngũ đều không khỏi ngỡ ngàng. Chàng trai trẻ năm nào còn sôi nổi, nhiệt huyết giờ đã trở thành một người đàn ông dạn dày, phong trần. Mới vỏn vẹn hơn hai năm, vậy mà Tiêu Ngũ trông già dặn hơn chục tuổi, cứ ngỡ đã bước sang tuổi băm vậy.
Sau phút ngỡ ngàng, Trịnh Tâm Nguyệt bước tới trước mặt Tiêu Ngũ, vỗ vai hắn một cái đầy thân tình như thuở nào: “Này Tiêu Ngũ, chẳng phải đã hẹn là lúc tôi kết hôn, anh em mình sẽ tề tựu một lần nữa hay sao? Thế mà cậu thì hay nhỉ, bóng dáng chẳng thấy tăm hơi đâu. Giờ mới chịu ló mặt ra thế này à?”
Tiêu Ngũ nhìn Trịnh Tâm Nguyệt vẫn giữ được nét hồn nhiên, phóng khoáng như thuở sinh viên, hắn biết cuộc sống của cô chắc hẳn rất ấm êm. Bị cô trêu chọc như vậy, hắn cũng như được trở về những năm tháng đại học sôi nổi, vội vàng giãi bày: “Trời đất chứng giám, tớ thật sự không cố ý vắng mặt. Mới vào đơn vị công tác, có nhiều đồng chí cũ không mấy ưa tớ, khắp nơi tìm cớ gây khó dễ. Mấy năm trời cứ sống trong cảnh gò bó, chật vật, đến năm nay được cất nhắc lên chức mới thì cuộc sống mới dần dễ thở hơn đôi chút.”
Nghe Tiêu Ngũ than vãn, Dương Niệm Niệm cười phá lên: “Thôi được rồi! Biết cậu mấy năm nay chịu khổ rồi. Hôm nay tớ đã đặt một bàn ở nhà hàng sang trọng, lát nữa cứ ăn cho no nê, bồi bổ cho lại sức.”
Tiêu Ngũ nghe vậy cũng bật cười: “Thế thì hôm nay tớ phải ăn một bữa thật thịnh soạn mới được.”
Hắn đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Tớ nghe nói cậu sinh ba đứa trẻ kháu khỉnh lắm, mau cho tớ diện kiến đi nào.”
Dương Niệm Niệm mời mọi người vào nhà: “Các con đang chơi ở phòng khách đấy. Mọi người cứ vào ngồi nói chuyện cho thoải mái.”
Ai nấy đều cùng bước vào phòng khách. Dương Niệm Niệm giới thiệu qua loa một lượt để mọi người làm quen. Vì Lục Thời Thâm chưa kịp về đến nhà, lại chưa đến giờ ăn cơm, nên mọi người cứ quây quần trong phòng khách chơi đùa cùng bọn trẻ.
Con của Trịnh Tâm Nguyệt lớn hơn các cháu một chút, đã bập bẹ nói được kha khá từ. Ba đứa trẻ nhà Dương Niệm Niệm thì chỉ mới biết gọi “ba ba”, “mẹ mẹ”. Nhưng chúng đã biết chập chững đi từ sớm, không cần người đỡ, chỉ là bước chân vẫn còn chưa vững vàng cho lắm.
Mấy đứa trẻ đều vô cùng đáng yêu, kháu khỉnh, chơi đồ chơi với nhau mà không hề tranh giành, cãi cọ. Có Tiền Hồng Chi và hai người phụ nữ khác giúp trông chừng, các bậc phụ huynh có thể yên tâm ngồi trò chuyện, hàn huyên.
Thời tiết đang đẹp trời, hơn nữa các quý ông thì đang bàn chuyện chính sự nên rất ăn ý mà cùng nhau ra ngoài sân chuyện trò.
Dương Niệm Niệm cùng mọi người ở trong phòng khách, vừa xem ti vi vừa hàn huyên đôi ba câu chuyện thường nhật. Đang trò chuyện, một nhân vật trong bộ phim truyền hình trên ti vi bỗng khiến cô chú ý.
Cô không khỏi ngạc nhiên: “Người này… hình như là một người bạn tớ quen.”
Trương Vũ Đình nhìn về phía màn hình ti vi: “Cậu nói là Tú Tú sao?”
Dương Niệm Niệm hơi nghi hoặc: “Cô ấy tên là Tú Tú à?”
Trương Vũ Đình cười khẽ: “Cô ấy đóng vai nhân vật tên là Tú Tú trong bộ phim ‘Truyền Kỳ về Huệ Nương’, là em gái của nam chính. Tên thật hình như là Ngụy Xảo, hay Ngụy gì đó tương tự, tớ cũng không nhớ rõ. Bộ phim này thú vị lắm, tối nào ở nhà tớ cũng xem đi xem lại.”
Dương Niệm Niệm ban đầu còn chưa dám chắc chắn, chỉ nghĩ là có người trông giống mà thôi, nhưng nghe Trương Vũ Đình nói vậy thì cô liền khẳng định ngay: “Đúng là người quen của tớ rồi! Cô ấy vậy mà lại dấn thân vào làng giải trí.”
Trương Vũ Đình hơi kinh ngạc: “Tớ thấy bạn cậu chắc chắn sẽ có tiếng tăm. Rất nhiều người đều yêu thích nhân vật này, trông cô ấy rất được lòng mọi người.”
Trịnh Tâm Nguyệt nhìn chăm chú vào màn hình ti vi một lúc lâu nhưng vẫn không nhận ra là ai, cô nghi hoặc hỏi: “Niệm Niệm, tớ thấy cái tên này nghe quen tai! Nhưng không phải bạn học cũ của chúng ta đúng không? Tớ vừa nghĩ nát óc mà hình như chẳng có chút ấn tượng nào về cô ấy cả.”
Dương Niệm Niệm lắc đầu: “Không phải. Trước kia cô ấy là y tá. Lúc tớ tổ chức đội cứu hộ đến Thanh Thành, cô ấy là một thành viên. Sau này vụ án Ngô Thanh Hà bị cướp được đăng trên báo, cô ấy còn đứng ra giúp tớ lên tiếng đấy.”