Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 703



Dương Niệm Niệm nhìn cảnh tượng ấm cúng trước mắt, cũng thấy trong lòng rất vui vẻ. “Bố nuôi, cứ để Thời Thâm và mấy đứa nhỏ lại chuyện trò với bố. Hôm nay con sẽ tự tay vào bếp, làm vài món cơm nhà thật ngon để đãi bố.”

“Được, được, được!” Lão thủ trưởng lại vui vẻ gật đầu.

Dương Niệm Niệm ra khỏi phòng, vừa hay bắt gặp Tiền Hồng Chi. Cô vừa bước về phía bếp, vừa cất tiếng: “Chị Tiền này, mấy bữa nay hai chị vất vả rồi.”

Tiền Hồng Chi liền đi theo sau, cười tủm tỉm đáp: “Đâu có vất vả gì. Cụ đã về tới rồi sao?”

Dương Niệm Niệm: “Đến rồi, đang ở trong phòng ạ.”

Tiền Hồng Chi hỏi: “Bữa ăn của ông cụ có kiêng cữ gì không?”

Dương Niệm Niệm lắc đầu: “Bố ấy cũng giống như anh Lục vậy, chẳng hề kén ăn chút nào, nhưng đặc biệt thích món sủi cảo nhân cần tây. Bố vừa về, em sẽ làm mấy món cơm nhà thân thuộc để đón gió tẩy trần cho bố.”

Tiền Hồng Chi liền nói: “Chị tôi vừa ra chợ mua đồ, chắc cũng sắp về tới rồi.”

Bỗng nhiên cô ấy nhớ ra chuyện gì đó, liền nói: “Hôm sau cô về quê, có một đôi nam nữ tới gửi thiệp cưới. Hình như chỉ hai ngày nữa là họ làm đám cưới.”

Dương Niệm Niệm khẽ khựng người, hỏi: “Thiệp cưới đâu rồi, chị?”

Tiền Hồng Tương vừa xách giỏ đồ ăn về tới, tiện miệng nói luôn: “Thiệp cưới tôi nhận đó. Tôi để trong ngăn kéo rồi, để tôi đi lấy cho cô.”

Nói xong, cô ấy đưa giỏ rau cho Tiền Hồng Chi, rồi đi lấy thiệp cưới.

Dương Niệm Niệm liền đi theo. Cô cũng tò mò không biết là ai lại sắp thành gia lập thất, mà còn tìm đến tận nhà mình. Cô nhớ lại, lần cuối cùng nhận được thiệp cưới là hồi Dư Toại cưới vợ. Nhà họ Dư làm đám cưới tuy khá giản dị, nhưng vẫn có không ít nhân vật có tiếng tăm ở Kinh đô đến chung vui.

Lần này là ai kết hôn?

Vừa nhận tấm thiệp cưới từ tay Tiền Hồng Tương, cô liền hiểu ra ngay.

Cô mỉm cười cầm thiệp cưới vào phòng lão thủ trưởng, đưa cho Lục Thời Thâm và nói:

“Con gái thủ trưởng Đỗ, Đỗ Kế Bình, sắp kết hôn. Thiệp cưới đã gửi tới nhà mình rồi.”

Lục Thời Thâm mở tấm thiệp cưới ra, nhìn tên chú rể, ngạc nhiên nhướng mày: “Nghiêm Minh Hạo ư?”

Lão thủ trưởng ngẫm nghĩ một hồi vẫn không tài nào đoán ra nhân vật nào họ Nghiêm. Cụ tỏ vẻ nghi hoặc: “Con quen cậu ta sao?”

Dương Niệm Niệm cười tủm tỉm giải thích: “Nghiêm Minh Hạo là bạn của con. Căn biệt thự mà nhà mình đang ở đây, chính là do cậu ấy thiết kế. Hồi thiết kế biệt thự này, cậu ấy đã quen biết Đỗ Kế Bình. Sau đó cậu ấy đi du học, không ngờ hai người lại có duyên đến được với nhau.”

Lão thủ trưởng cứ ngỡ Đỗ Kế Bình sẽ cưới một đồng chí quân nhân nào đó, không ngờ lại là một du học sinh. Cụ mỉm cười: “Bố đang định đi thăm nhà thủ trưởng Đỗ, nhưng chắc phải hoãn lại rồi.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Bố nuôi, hay là ngày mốt bố đi cùng vợ chồng con nhé? Đám cưới của họ vào ngày mốt đó.” Dương Niệm Niệm nhắc nhở.

Lão thủ trưởng xua tay: “À, đấy là chuyện của bọn trẻ, bố không đi đâu. Các con cứ đi đi. Bố sẽ ở nhà chơi với mấy đứa cháu nhỏ.”

Dương Niệm Niệm rất bảo vệ các con, những nơi đông đúc, cô chẳng bao giờ đưa các con tới cả. Vì thế lão thủ trưởng mới nói ở nhà chơi với các cháu.

Dương Niệm Niệm thấy lão thủ trưởng quả thực không muốn đi, nên cũng chẳng ép thêm. Cô đưa tấm thiệp cưới cho Lục Thời Thâm rồi quay vào bếp nấu cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi đồ ăn gần xong xuôi, Khương Dương dẫn theo Khương Duyệt Duyệt đến ăn ké. Vừa bước chân vào cửa, cậu ta đã cất tiếng:

“Nghe nói anh chị đón lão thủ trưởng về, em đưa Duyệt Duyệt đến thăm cụ.”

Khương Duyệt Duyệt vừa nhìn đã thấy cụ lão thủ trưởng ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha. Cô bé cười tươi tắn chạy tới, líu lo: “Ông ngoại!”

Ba đứa bé đang ngồi học bài, thấy cậu Khương Dương và dì nhỏ Khương Duyệt Duyệt đến, chúng liền đồng thanh:

“Cậu, dì nhỏ!”

Lão thủ trưởng suýt chút nữa không nhận ra Khương Duyệt Duyệt. Cụ tấm tắc khen: “Chà, Duyệt Duyệt đã lớn phổng thành thiếu nữ rồi cơ à!”

“Ông ngoại ơi, con mong ông về lắm rồi đó ạ.” Khương Duyệt Duyệt nũng nịu nói.

Khương Dương cười: “Nếu thành tích học tập của em mà khá được như cái miệng dẻo quẹo này thì anh đã chẳng phải bận lòng vì em nữa.”

Khương Duyệt Duyệt hừ một tiếng: “Vừa nhìn thấy ông ngoại, anh đã bêu xấu em rồi.” Cô bé nhìn quanh quất tìm kiếm: “Chị đâu rồi? Em phải đi mách chị mới được!”

Nhị Bảo đang vểnh tai hóng hớt, nghe dì nhỏ định mách tội cậu nhỏ, liền lớn tiếng nhắc: “Mẹ cháu đang nấu cơm trong bếp ạ!”

Khương Duyệt Duyệt nghe vậy, sấn ngay vào bếp. Cô bé không mách lẻo chuyện bị anh trai nói xấu, mà "mách lẻo" chuyện khác: “Chị, em nói cho chị nghe chuyện này. Anh trai em và cô diễn viên Ngụy Thục Xảo đang hẹn hò đấy. Tối qua anh ấy còn đưa cô ấy về nhà, sáng nay cô ấy mới về.”

Dương Niệm Niệm ngạc nhiên: “Sao cậu ấy lại qua lại với cô ấy được nhỉ?”

Khương Duyệt Duyệt thấy Dương Niệm Niệm bất ngờ vì tin cô bé vừa kể, cảm thấy hả hê lắm: “Trước đây anh ấy rót vốn cho một bộ phim mà cô ấy đóng chính. Lúc đó anh ấy nói là nhờ cô ấy từng giúp chị nên mới đầu tư, đó là trả ơn. Hứ! Toàn lời nói dối, chỉ là anh ấy phải lòng cô ấy mà thôi. Nếu không thì sao lại dẫn người về nhà? Mấy năm ròng, có bao giờ em thấy anh ấy dẫn ai về đâu.”

Dương Niệm Niệm mỉm cười: “Cậu ấy lớn rồi, cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi. Hẹn hò cũng tốt, chắc em không có ý kiến gì đâu nhỉ?”

Khương Duyệt Duyệt cười khúc khích: “Chị không phản đối thì em không phản đối. Em luôn đứng về phía chị.”

Dương Niệm Niệm cười nói: “Chị không phản đối. Cậu ấy mãi mới tìm được ý trung nhân. Nếu chị mà phản đối, cậu ấy rồi sẽ lại thành trai già độc thân giống Đỗ Vĩ Lập mất.”

Khương Duyệt Duyệt lại cung cấp thêm tin sốt dẻo: “Anh Đỗ Vĩ Lập đâu có ế. Anh trai em bảo anh ấy đang hẹn hò với một cô gái Tây đấy, còn được đăng trên báo Hải thành.” Đỗ Vĩ Lập và Khương Dương bây giờ đều là những ông chủ tầm cỡ. Công ty của họ đã lên sàn chứng khoán, mọi hành động đều bị giới báo chí săn tin theo dõi. Chuyện của Đỗ Vĩ Lập đã từng lên báo, nhưng thời gian đó Dương Niệm Niệm bận công việc ở cơ quan nên không để ý.

Dương Niệm Niệm cười trêu chọc: “Xem ra cái bệnh vô tâm trong tình trường của Đỗ Vĩ Lập đã được chữa khỏi rồi, lại còn đi yêu đương với cô Tây cơ đấy chứ.”

“Chị, Duyệt Duyệt lại ba hoa gì nữa đây?” Khương Dương khoanh tay, dựa vào cửa bếp, điềm nhiên nhìn em gái.

Khương Duyệt Duyệt hừm một tiếng, vẻ mặt đắc thắng: “Em đã kể cho chị nghe chuyện tối qua anh đưa cô diễn viên Ngụy Thục Xảo về nhà rồi đấy.”

Dương Niệm Niệm nhân tiện hỏi luôn: “Sao cậu lại quen biết được Ngụy Thục Xảo?”

Khương Dương không giấu giếm gì. Ngay cả khi con bé không kể, hắn cũng định nói ra. Hắn liền nghiêm mặt đáp:

“Em quen cô ấy từ hai năm trước. Lúc đó đạo diễn Tôn đang cần tiền để làm phim, vai chính do Ngụy Thục Xảo đảm nhận. Em nhớ cô ấy đã từng đến Thanh thành làm từ thiện, sau đó được báo chí nhắc đến chuyện giúp đỡ chị, em thấy cô ấy là người tử tế, thế là em rót vốn. Sau đó chúng em giữ mối liên hệ bạn bè, lâu lâu hẹn nhau đi ăn bữa cơm. Càng tiếp xúc nhiều em càng cảm thấy cô ấy là người tốt bụng, rất hợp để lập gia đình. Em đã có ý muốn tiến tới với cô ấy. Chị, chị thấy cô ấy được không?”

Ấn tượng của Dương Niệm Niệm về Ngụy Thục Xảo vẫn là từ những năm về trước. Khi đó Ngụy Thục Xảo chưa phải là ngôi sao tên tuổi, dáng vẻ trên phim cũng không như hiện tại. Nhưng khi đó, ấn tượng của cô về Ngụy Thục Xảo rất khá. Hơn nữa, Ngụy Thục Xảo lúc đó cũng phải lòng Khương Dương, hai người cứ lẩn quẩn mãi rồi cuối cùng cũng về với nhau, cũng coi như là nhân duyên trời định.

“Nếu thấy tốt, thì cứ mạnh dạn tiến tới đi. Khi nào hai người chính thức yêu nhau, có thể dẫn cô ấy về nhà dùng bữa.”